“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi……”
“Anh không tốt, anh có lỗi, anh đáng ăn đòn, anh đáng đánh,…… em quay về được chưa?”
“Anh còn chưa ăn cơm trưa……đói chết đi mất……em đừng giận nữa……”
“Xa lắm, lái xe rất mệt, anh đến đón em nhé?”
“……”
“Tốt xấu gì cũng trả lời anh chứ……”
“……”
“Bà Tông ơi, em có hứng thú đi ăn tối cùng anh không?”
“Chúng ta có thể lý trí chút không? Có chuyện gì có thể nói với nhau, khai thông thân thể cũng được……anh không có ý gì khác, anh nói là, em có thể đánh anh……”
Trong một ngày Lâm Miểu Miểu đã nhận được hơn năm mươi tin nhắn của Tông Chính, xem hết Vương Húc lúng túng ho khan, rồi mở tới tin nhắn Cố Dung gửi cho Lâm Miểu Miểu.
Thời gian là 5 giờ 46 phút.
Theo lối suy nghĩ của người bình thường, bình thường sẽ xử lý hiện trường trước, xử lý ổn thỏa hiện trường mới làm bước tiếp theo, vì sao cô ta còn phải cố tình gửi tin nhắn này? Lẽ nào cô ta biết trước mình sẽ gặp cảnh sát? Cho dù cô ta thực sự giỏi đề phòng, thời gian ở biệt thự Đào Hoa Sơn chặn Lâm Miểu Miểu là 6 giờ 49 phút, trong thời gian cả một tiếng đồng hồ, Lâm Miểu Miểu đang làm gì?
Nếu như cô ta còn có đồng bọn, đồng bọn của cô ta ngay cả đồ dọn sạch vết máu cũng đem đi, vì sao vật quan trọng nhất lại để lại sau cùng, chẳng hạn những vật như xác chết, hung khí giết người, theo tư duy của người bình thường, hẳn là phải xử lý đầu tiên.
Báo cáo tử vong của Cố Dung ngày mai mới có thể đưa ra, thời gian tử vong, nguyên nhân tử vong cụ thể vẫn chưa xác định.
Vương Húc nhìn chằm chằm điện thoại, đại não nhanh chóng hoạt động, có thể còn có một khả năng khác có thể giải thích rõ những nghi vấn kia. Anh ngẩng đầu xuyên qua tường kính quan sát Lâm Miểu Miểu ngồi yên lặng trong phòng thẩm vấn.
Có thể Lâm Miểu Miểu bị giá họa, cũng có thể là bị đồng bọn bán đứng.
“Đem in tất cả tin nhắn ngày hôm nay của Lâm Miểu Miểu đi.”
Tiểu Ngô ngẩn người, chần chừ: “Sếp, đối phương có thể kiện chúng ta xâm phạm quyền riêng tư không?”
Vương Húc im lặng hai giây mới trả lời: “Từ chỗ Lâm Miểu Miểu không hỏi ra điều gì, có lẽ chúng ta có thể kiểm tra được hành tung của cô ta qua những tin nhắn này.”
Tiểu Ngô mắt sáng lên, ánh mắt lộ ra vẻ sùng bái: “Đội trưởng, anh thật lợi hại.”
Một người cảnh sát đứng bên cạnh trêu ghẹo: “Đội trưởng xem tin nhắn có thể đoán được lộ trình của Lâm Miểu Miểu, cô xem tin nhắn chỉ biết tám vợ chồng nhà người ta xảy ra chuyện gì, haizz.”
Vương Húc nghiêm mặt: “Được rồi, bây giờ không phải lúc tán dóc, vụ án này trước mắt cần phải điều tra cẩn thận, các cô cậu cũng nghiêm túc chút cho tôi! Chúng ta kiểm tra lộ trình buổi chiều nay của Lâm Miểu Miểu trước.” Anh quay sang hỏi một người cảnh sát, “Bùn trên giầy của Lâm Miểu Miểu phân tích ra được là nơi nào không?”
Người cảnh sát lắc đầu: “Còn cần một chút thời gian đối chiếu.”
Điện thoại của Vương Húc đột nhiên vang lên, anh nghe xong thì trầm mặc, một lúc mới trả lời một câu “Đã rõ”, sau khi cúp điện thoại, anh nhìn Lâm Miểu Miểu sau mặt kính trong suốt, nói với tiểu Ngô: “Thả cô ta ra.”
Lâm Miểu Miểu im lặng đi ra khỏi phòng thẩm vấn, một bóng người cao lớn từ bên cạnh đi đến trước mặt cô, gấp gáp hỏi: “Có bị thương không?”
Lâm Miểu Miểu trong lòng ấm áp, lắc đầu với Tông Chính. Tông Chính kiểm tra cô một vòng, xác thực không tìm thấy vết máu, vết bầm tím trên người cô mới nắm tay cô dẫn ra ngoài, đi đến phòng lớn cuối hành lang, thấy tất cả là những người quen thuộc đang ngồi đó, Lý Trân, Tông Nam Sơn, Lâm Thế Quần cùng với Lâm Thế Vân và Diệp Ninh, ngay cả Diệp Đạo cũng tới.
Lâm Thế Quần không ở nguyên chỗ chờ mà trông thấy bóng người liền đi thẳng lên đón, ông mở miệng muốn nói gì đó, nhưng một cơn chua xót chặn ở ngực không thể tan đi, ngược lại Lâm Miểu Miểu nhìn ông nói: “Tôi không sao.”
“Ừ, không sao là tốt rồi……” Ông lẩm bẩm lặp đi lặp lại nhiều lần, hoàn toàn không giống dáng vẻ lạnh lùng lúc thường ngày mà giống một người cha bình thường hơn, trong đêm ngày đó, cô cảm thấy Lâm Thế Quần dường như bỗng già hẳn đi, dưới ánh đèn trong đồn cảnh sát sáng như ban ngày, cô càng thấy rõ hơn, ông thực sự đã già hơn rất nhiều, tóc mai gần như bạc trắng.
Ông hẳn cũng biết Cố Dung đã chết, lòng Lâm Miểu Miểu chợt bị khuấy động, Tông Chính tin tưởng cô vô điều kiện, vậy còn Lâm Thế Quần thì sao, ông có hoàn toàn tin tưởng cô không? Nói thế nào người đàn bà kia cũng là người vợ ông cưới hỏi đàng hoàng, sống với nhau hơn hai mươi năm.
Lâm Miểu Miểu cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng cô không thốt nổi lên lời, kìm nén trong một lúc mới hỏi: “Ông có khỏe không?”
Ông cười hiền hòa: “Cha không sao.”
Rốt cuộc ông vẫn là Lâm Thế Quần, không tới một phút đồng hồ đã lại che đậy dáng vẻ luống cuống lúc trước, dần dần lấy lại sự bình tĩnh.
“Không phải tôi.” Lâm Miểu Miểu không nhịn được nói. Cô không biết vì sao phải nói câu này, có lẽ là vì Lâm Thế Quần lúc vừa tới đón cô không chút nào che giấu sự quan tâm và lo lắng chăng? Hoặc cũng có thể là nhìn thấy mái tóc ông bỗng bạc trắng?
Lâm Miểu Miểu cho là mình sẽ không tha thứ cho người đàn ông này, thì ra không phải vậy, thực ra ông chỉ cần đối với cô tốt hơn một chút cô sẽ không nhẫn tâm, còn thay ông tìm ra rất nhiều lý do.
“Ừ, cha biết.” Vẻ mặt của ông dịu dàng, nhưng trong mắt lại thoáng hiện lên một tia tàn nhẫn nhanh đến mức Lâm Miểu Miểu gần như cho là mình hoa mắt.
Tông Chính và Lâm Thế Quần một trái một phải cùng Lâm Miểu Miểu đi ra, ở trong đại sảnh, Lý Trân vừa nói “cám ơn trời đất”, vừa tiến lên đón, hỏi Lâm Miểu Miểu trong đồn cảnh sát có phải chịu tủi thân hay không.
Đưa Lâm Miểu Miểu ra ngoài tiểu Ngô nghe thấy có chút bực mình, còn Vương Húc khiêm nhường nói vài câu xã giao, Lý Trân hờ hững gật đầu, giục Lâm Miểu Miểu nhanh chóng rời khỏi: “Chỗ này chẳng có gì tốt lành, mau chóng về nhà tắm rửa đuổi đi vận đen thôi.”
Tiểu Ngô, Vương Húc: “……”
Lâm Miểu Miểu vâng lời, tay bị Tông Chính nắm chặt, “Còn chưa ăn đúng không? Muốn ăn cái gì?”
Cố Dung làm sao mà chết, cô bị mời vào sau đó sao lại được thả ra, xem chừng bây giờ chỉ có mình cô vẫn chưa hay biết gì, đồn cảnh sát rõ ràng không phải là nơi nói chuyện này, Lâm Miểu Miểu cũng không vội biết chân tướng.
9 giờ tối, trong phòng thẩm vấn, Vương Húc cũng cho người đem cơm vào cho cô, Lâm Miểu Miểu không muốn ăn, bây giờ mới cảm thấy đói vô cùng.
Ánh mắt của cô lướt qua trên mặt mọi người một vòng, có chút bất ngờ sao một nhà Lâm Thế Vân cũng tới, có lẽ là đi cho có, nhà này cũng chỉ có Diệp Đạo cười quan tâm nói mấy câu.
Diệp Ninh cúi thấp đầu không nói chuyện, Lâm Thế Vân không biết đang nhìn cái gì vẫn luôn không tập trung.
Đoàn người ra khỏi đồn cảnh sát trở về Trường Nguyệt Loan, đến Trường Nguyệt Loan lại chia làm hai tốp, Diệp Đạo thở dài: “Thế Vân ngày hôm nay bị kích động, tôi cùng bà ấy đi về trước không đến Thiên Hà Viên được, mọi người thay tôi hỏi thăm cụ nhà……”
Chờ sau khi ba người nhà Diệp Đạo rời đi, Lý Trân hừ lạnh một tiếng, Lâm Miểu Miểu chậm chạp lúc này mới phát hiện hình như thái độ của Lý Trân với một nhà Lâm Thế Vân hơi lạnh lùng.
Tông Nam Sơn ho nhẹ một tiếng ra hiệu cho Lý Trân, Lâm Thế Quần còn ở đây chớ làm bầu không khí trở nên ngượng ngùng, lúc ấy sắc mặt của Lý Trân mới dễ nhìn đôi chút, về đến Thiên Hà Viên, mới vừa vào cửa đã nghe thấy Khưu Thục Thanh lớn tiếng hô, “Rốt cuộc là có chyện gì? Các anh các chị còn muốn gạt tôi hả?”
Tông Nam Sơn đau đầu: “Bây giờ còn chưa rõ ạ.”
“Không rõ à?!” Giọng của Khưu Thục Thanh lập tức nghiêm khắc, quát Tông Nam Sơn, “Tông Nam Sơn, trong não con nhét bã đậu hả? Không rõ con còn cắm ở đây làm gì, để con dâu con gánh tội giết người hả?” Tông Nam Sơn bị quát vẻ mặt cứng ngắc, Khưu Thục Thanh căn bản không cho ông cơ hội giải thích, quát Tông Nam Sơn xong lại quay sang quát Tông Chính, “Cái thằng không có tiền đồ này, chỉ biết trơ mắt nhìn vợ mình bị người ta đưa vào đồn cảnh sát à?”
Tông Chính lặng lẽ nhìn về phía Lý Trân, Lý Trân vội vã đỡ lấy Khưu Thục Thanh làm hòa: “Mẹ, đừng giận mà, tim mẹ không tốt đừng nên tức giận.”
Lâm Miểu Miểu ngây người, bỗng nhớ tới ngày nọ Tông Chính truyền thụ lý luận với cô, lúc đó anh nói, trong nhà anh, bà nội nghe ông nội, mẹ anh nghe lời cha anh, cho nên gia đình rất hòa thuận, lấy đó mà suy ra Lâm Miểu Miểu cũng nên nghe lời anh.
Nhưng xem tình huống thực tế…… hình như không giống lắm! Ông nội đã qua đời từ lâu, mặc dù Lâm Miểu Miểu chưa từng gặp, nhưng theo tính khí của Khưu Thục Thanh tuổi đã cao còn nóng nảy thật không giống như là “Bà nội nghe lời ông nội”.
Lại nhìn đôi Tông Nam Sơn và Lý Trân, bình thường cô với Tông Nam Sơn tiếp xúc không nhiều còn không biết thế nào, nhưng dễ nhận thấy, ở trong nhà này, Lý Trân có địa vị hơn Tông Nam Sơn và Tông Chính.
Lâm Miểu Miểu cảm thấy có lẽ mình bị Tông Chính quay cho một vòng. Cô lạnh lùng nhìn về phía anh lại nhận được ánh mắt của Tông Chính, anh hình như có chuyện nói với cô.
Từ trong đồn cảnh sát đi ra Lâm Miểu Miểu luôn ở cùng Lý Trân, cũng không kịp nói chuyện với anh, trên thực tế ngoại trừ hỏi quá trình sự việc, bây giờ cô không muốn nói với anh những chuyện khác.
Chuyện của Cố Dung xảy ra quá đột ngột, lúc ấy cô tự động bỏ xuống mâu thuẫn giữa hai người, bây giờ cũng xem như qua một bức tường, nhưng mà mâu thuẫn chỉ được gỡ xuống chứ còn chưa xóa bỏ hết, nhất là vừa mới bóc trần ngày trước Tông Chính lừa cô, cô đến liếc cũng chẳng muốn liếc nhìn anh.
Sau khi Khưu Thục Thanh mắng xong, mới nhìn thấy bên cạnh Lâm Thế Quần còn đứng đó, xem chừng bà còn muốn mắng người làm cha như Lâm Thế Quần một trận, Lý Trân thấy thế vội vàng nói chen vào: “Miểu Miểu còn chưa ăn cơm, chuyện mới qua mẹ cũng đừng dọa con bé nữa.”
“Đúng đúng, ăn cơm trước! Đấy con xem trí nhớ của ta này!” Vẻ mặt của Khưu Thục Thanh nói thay đổi liền thay đổi ngay.
Tông Nam Sơn và Tông Chính vẻ mặt không thay đổi đứng đó, hiển nhiên đã thành thói quen, Khưu Thục Thanh cũng không để ý đến bọn họ nữa, cười híp mắt gọi Lâm Miểu Miểu đi ăn cơm.
“Tủi thân con rồi, nào nào nào, đến đây, bà nội bảo người hầm canh ngon cho con trấn tĩnh, không sao, không sao đâu, nhất thiết đừng suy nghĩ nhiều, lũ cảnh sát kia toàn là những kẻ bất tài, việc đứng đắn không làm, chỉ biết càn rỡ!……”
Lâm Miểu Miểu quay lại nhìn ba người đàn ông ở cửa, quả quyết đi theo Khưu Thục Thanh, người có tiếng nói nhất trong nhà họ Tông.
Lâm Thế Quần chờ mấy người kia đi, ho nhẹ một tiếng: “Vậy tôi cũng đi đây.” Tông Chính tiễn Lâm Thế Quần ra ngoài, nói nhỏ hết mức, “Đoạn video kia là cha cho người đưa đến đồn cảnh sát phải không?”
Tông Chính nghi ngờ như vậy cũng là có lý do, sau vụ khách sạn Hynix, Lâm Thế Quần dặn đi dặn lại anh phải bảo vệ Lâm Miểu Miểu cho tốt, với tính cách của Lâm Thế Quần, ông không thể nào thật sự dồn tất cả trách nhiệm lên người anh, cho nên bên cạnh Lâm Miểu Miểu chắc chắn có người của Lâm Thế Quần, đây mới là lý do anh dám yên tâm để Lâm Miểu Miểu ra khỏi tầm mắt của anh.
Số 12 biệt thự Đào Hoa Sơn, lúc ấy xảy ra chuyện gì có lẽ Lâm Thế Quần biết rất rõ.
Lâm Thế Quần chẳng nói gì chỉ vỗ vai anh, “Chuyện này, con, cha con, cả nhà con đừng ai nhúng tay vào, đây là chuyện nhà họ Lâm chúng ta, ta sẽ xử lý.”
Hôm nay, từ sáng sớm đến tối tâm trạng Tông Chính chẳng lúc nào dễ chịu, Khưu Thục Thanh anh không dám cãi lại, còn những người khác đừng nói là Lâm Thế Quần, ngay cả Tông Nam Sơn anh thấy không đúng cũng sẽ chống đối.
“Cha, con gọi người một tiếng cha, là vì Lâm Miểu Miểu là vợ con, cha bảo con không quan tâm ít nhất cũng cho co một lý do thuyết phục chứ.”
Lâm Thế Quần im lặng mấy giây, giọng nói nghiêm nghị: “Ta bảo con trông chừng nó cho tốt, sao hôm nay nó lại xảy ra chuyện? Nó không có suy nghĩ gì, con cũng không có não à?”
Tông Chính: “……”
Đặt Lâm Miểu Miểu ở chỗ này là không có suy nghĩ, đặt Lâm Miểu Miểu ở chỗ kia là không có não?! Mấy người này mắng đến nghiện rồi ư?
Tông Chính sắc mặt khó coi, Lâm Thế Quần liếc nhìn anh, nói đến đó thì ngừng, chuyển đề tài: “Chậm nhất là hai ngày, chuyện này sẽ có kết quả, trong lòng ta biết cân nhắc, con đừng nhúng tay vào. Lát nữa ta sẽ nói với cha của con.”
Chờ sau khi Lâm Thế Quần đi, Tông Chính mắng thầm một câu cáo già, tưởng rằng mắng anh một trận là giấu được lý do chắc, Lâm Thế Quần càng giấu diếm như vậy, Tông Chính càng khẳng định ông ta biết được không ít, hơn nữa sợ rằng có liên quan đến người nhà họ Lâm.