Sáng cuối tuần, Lâm Miểu Miểu ngồi trước bàn ăn xem tin tức, Tông Chính có thói quen xem tin tức buổi sáng, vì vậy chị Chu cũng chuẩn bị luôn cho cô một tờ báo, cô rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nhưng lại không thích xem tin trên báo, cô thích xem trên máy tính bảng hơn.
Mấy ngày trước tin tức về cuộc hôn nhân của hai nhà Tông – Lâm gây xôn xao dư luận gắp nơi, hai ngày nay đã yên tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn còn hình ảnh của nó, ví dụ như tin tức kinh tế tài chính của thành phố có bài, vì cuộc hôn nhân của hai nhà Tông – Lâm, giá cổ phiếu tăng lên, theo sau hàng loạt vấn đề, hai ngày nay được tờ báo này đề cập tới rất nhiều.
Vì một dự án chính phủ của công ty xây dựng Thịnh Hoa thuộc tập đoàn Thịnh Hoa và công ty phần mềm Quảng Dung vừa mới khởi công, trong khoảng thời gian này Tông Chính rất bận, thứ bảy cũng không nghỉ ngơi. Ăn sáng xong, anh đã ngồi chễm chệ trên ghế, bảo Lâm Miểu Miểu đeo cà vạt cho mình.
“Buổi trưa anh phải ăn cơm với quan chức thành phố, cho nên em không cần đưa cơm cho anh.”
Lâm Miểu Miểu “Vâng” một tiếng, tiễn anh ra cửa, sau khi Tông Chính đi làm, cô ở nhà ngây người một lát, rồi đi đến sân bay. Lý Trân bảo để bà chọn người làm phù dâu cho Lâm Miểu Miểu, nghĩ tới việc Lâm Miểu Miểu không sống ở thành phố Z, ở đây cũng chẳng có bạn bè, Lý Trân đề xuất chọn Tông Nhan hoặc cô gái nào đó nhà bạn bè.
Lâm Miểu Miểu nghĩ nghĩ rồi khéo léo từ chối ý tốt của bà, mặc dù ở thành phố Z cô không có bạn bè, nhưng nước Y cũng có vài người bạn gái, người đầu tiên cô nghĩ tới chính là tiểu sư muội của mình.
Tiểu sư muội Sa Lâm cũng là người Trung Quốc, lúc cô ấy còn rất nhỏ cha mẹ đã ly hôn, khi cô ấy mười tuổi đã được đưa đến nước Y học, mới bắt đầu Sa Lâm đăng ký lớp Taekwondo học vào ngày nghỉ, theo như lời của cô ấy, là bị dáng vẻ của Lâm Miểu Miểu mê hoặc, cho nên nóng não, mới dấn thân vào sự nghiệp Taekwondo.
Trên thực tế, Lâm Miểu Miểu cảm thấy cô ấy là một cô bé bị cha mẹ vứt bỏ, cho nên bước vào thời kỳ phản nghịch sớm. Chắc là vì đồng bệnh tương liên, cho nên quan hệ của hai người rất tốt, vì thế người đầu tiên cô nghĩ tới chính là Sa Lâm, đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, Lâm Miểu Miểu khó có được một lần hạnh phúc, cũng hy vọng nhận được những lời chúc phúc tốt đẹp của mọi người.
Và cô cũng hy vọng Sa Lâm nhìn thấy cô kết hôn, có thể thay đổi thái độ với cuộc sống hiện tại.
Lần này chỉ có Sa Lâm đến, còn Phác Hoằng Hi và các sư huynh sư đệ đồng môn của cô, trước hôn lễ mới có thể tới, Sa Lâm vừa xuống máy bay đã ríu rít hỏi tâm trạng bây giờ của Lâm Miểu Miểu, có chứng sợ hãi, u buồn trước hôn nhân hay không.
Lâm Miểu Miểu suy nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời: “Mới đầu không có cảm giác gì, nhưng mà sau khi bàn bạc xong xuôi ngày cưới, đi thử áo cưới một lần, chị cũng hơi hồi hộp.”
Lâm Miểu Miểu đón Sa Lâm rồi đi thẳng đến cửa hàng áo cưới, hôn lễ tổ chức ba ngày, Lâm Miểu Miểu tổng cộng có sáu bộ lễ phục, váy cưới màu trắng, váy công chúa màu xanh lam, lễ phục dạ hội màu hồng nhạt, lễ phục dạ hội màu bạc, sườn xám màu đỏ, sườn xám màu xanh ngọc, lễ phục đặt làm áo cưới cô dâu đã may xong từ lâu, nhưng phù dâu cũng cần may, Lâm Miểu Miểu đã thử lễ phục một lần, cô không phải người kén chọn, cho nên chỉ có một vấn đề nhỏ cần phải sửa lại thôi.
Nhân viên cửa hàng áo cưới đo cho Sa Lâm, Lâm Miểu Miểu ngồi một bên, nghe cô ấy hỏi hết cái này đến cái khác về tình hình hôn lễ, vừa nghe nói hôn lễ tổ chức ba ngày, Sa Lâm đã liên tục lẩm bẩm, than thân khổ phận.
Lâm Miểu Miểu cảm thán, cũng không phải chỉ chịu tội sống, vừa nghĩ tới hôn lễ tổ chức ba ngày liên tục, cô đã cảm thấy phát hoảng, đo xong cho Sa Lâm, lựa chọn kiểu dáng màu sắc, gần mười một giờ cũng vẫn chưa xong, nửa chừng Lý Trân gọi điện thoại cho cô, muốn tới đây xem một chuyến, Lâm Miểu Miểu thấy mình có thể làm tốt, Lý Trân còn bận nhiều việc khác, cho nên bảo bà không cần phải đến nữa, nói chuyện xong với Lý Trân, chọn xong áo cưới, người của cửa hàng áo cưới đưa cho cô xem, Lâm Miểu Miểu lại nhận được điện thoại của Lâm Thế Quần.
Lâm Thế Quần hỏi thăm chuyện hôn lễ, hỏi cô có vất vả hay không, sau đó hẹn Lâm Miểu Miểu đi ăn, sau khi Lâm Miểu Miểu từ nước Y trở về, mỗi tuần Lâm Thế Quần đều sẽ hẹn cô hai lần, nhưng mà nhiều lần như vậy, Lâm Miểu Miểu mới chỉ đi có một lần, lần ấy là lần Lâm Thế Quần đưa cho cô giấy chuyển nhượng cổ phần, lúc đó Lâm Miểu Miểu từ chối, nhưng ngày hôm sau, Lâm Thế Quần lại cho người đưa đến hoa viên Thế Kỷ.
Lâm Miểu Miểu vẫn không nhận, buổi tối Tông Chính mang về tập văn kiện, nói chuyện với cô một lần, nội dung là mặc dù Lâm Thế Quần hơi khốn nạn, nhưng đây là thứ cô đáng được nhận.
Thái độ của cô vẫn không thay đổi, Tông Chính thấy cô quyết tâm, cũng không khuyên nữa, còn về sự việc cuối cùng giải quyết như thế nào, Lâm Miểu Miểu cũng không hỏi.
Lại nói sau lần đó, Lâm Miểu Miểu cũng không gặp lại Lâm Thế Quần, lần này cũng không ngoại lệ, Lâm Miểu Miểu mượn cớ mình còn đang ở cửa hàng áo cưới lo chọn lễ phục phù dâu, cho nên không có thời gian.
Lâm Thế Quần trầm mặc một hồi, lúc nói chuyện tiếp, giọng của ông trong phút chốc dường như già đi mấy tuổi: “Vậy con làm việc của mình đi, cha không quấy rầy con nữa.”
Cúp điện thoại, Lâm Miểu Miểu trở lại bên trong, Sa Lâm gọi cô qua, hỏi ý kiến của cô, vì điện thoại của Lâm Thế Quần trong lòng Lâm Miểu Miểu có chút khó chịu, cũng không có ý kiến gì, bảo cô ấy tự chọn là được.
Sa Lâm cười gian: “Vậy em đây không khách khí nhé!”
Chọn lễ phục xong, cũng đã hơn một giờ, hai người đều chưa ăn gì, Lâm Miểu Miểu vốn nghĩ ăn tạm cơm quản lí cửa hàng áo cưới đưa tới, lại bị Sa Lâm dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối: “Sư tỷ, muội đường xa tới đây, tỷ định để muội ăn cơm hộp sao?”
Lâm Miểu Miểu suy nghĩ cũng cảm thấy không phúc hậu, sau khi chọn xong lễ phục, theo nguyện vọng của Sa Lâm, mời cô đi ăn món đặc sản, nhưng mà Lâm Miểu Miểu không biết chỗ nào, đành phải gọi điện hỏi Tông Chính.
Bữa tiệc bên Tông Chính vừa mới kết thúc, hình như anh uống không ít, sau khi Lâm Miểu Miểu hỏi chuyện xong, anh ngẩn ra một lúc, lè nhè hỏi: “Em đang ở chỗ nào?”
Lâm Miểu Miểu nói địa chỉ, ngay sau đó điện thoại cúp cái rụp. Cô còn đang suy nghĩ, Giang Trạch lại gọi tới, bất đắc dĩ nói Tông Chính say quá, trước khi say nói muốn đi tìm cô, hỏi cô bây giờ làm sao.
Lâm Miểu Miểu im lặng, tiếp đó bảo Giang Trạch đưa Tông Chính về nhà, cô lưỡng lự rồi bàn bạc với Sa Lâm về nhà ăn, Sa Lâm sau khi nghe hết lý do, ý vị lắc đầu: “Sư tỷ à, đàn ông say thì mặc anh ta say, chị còn về nhà làm gì? Đàn ông không thể nuông chiều, càng nuông chiều thì càng khốn nạn!”
Sau đó Sa Lâm còn phát biểu quan điểm về cách cư xử với đàn ông, sau cùng cô ấy dùng một câu trong tác phẩm kinh điển, lời nói thấm thía vỗ vỗ vai Lâm Miểu Miểu: “Sư tỷ, khoảng cách tạo nên hạnh phúc!”
“Sư tỷ, nói gì chúng ta cũng có gần mười năm tình cảm, chị sẽ không vì một người đàn ông mà quăng em đi chứ? Em vừa mới đến, nếu chị đối xử với em như vậy, em lập tức trở về nước Y!”
Lâm Miểu Miểu im lặng, theo Sa Lâm đi đến nhà hàng Giang Trạch nói ăn cơm trưa, ăn xong, Sa Lâm liền kéo Lâm Miểu Miểu đi dạo phố, thẳng cho đến Tông Chính gọi điện thoại tới.
Cô nhìn thời gian, đã bốn giờ hơn, đoán Tông Chính chắc đã tỉnh rượu.
“Em ở đâu rồi?”
“Đang đi mua đồ cùng Sa Lâm.” Lâm Miểu Miểu hơi chột dạ.
Sau khi Tông Chính tỉnh lại, gọi cho Giang Trạch trước, sau đó mới gọi cho Lâm Miểu Miểu. Nếu như chia giai đoạn yêu, cô và anh mới vừa bước vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, trước đây anh không biết cái gì gọi là một ngày không gặp như cách ba thu, cái gì là như keo như sơn, bây giờ anh chỉ muốn lúc nào Lâm Miểu Miểu cũng ở trong tầm mắt của anh, nhưng gần đây cô vẫn luôn bận lo chuyện hôn lễ, anh đành nhẫn nhịn, nhưng mà anh uống say thế, Lâm Miểu Miểu cũng không về chăm sóc anh, lại cùng một cô nàng không biết từ đâu tới đi dạo phố, cho dù anh muốn nhịn tiếp, cũng tức máu xông lên não mất.
“Em có mua quà cho anh đấy.” Lâm Miểu Miểu thấy trong điện thoại đột ngột im lặng, không đợi Tông Chính phản ứng, lập tức ra chiêu ứng phó.
Lâm Miểu Miểu biết Tông Chính chắc chắn sẽ tức giận cho nên nói như vậy, Sa Lâm khua tay, “Chị yên tâm, ăn cơm xong em mang chị đi dạo phố, chị mua cho anh ta một món quà, khẳng định không sao cả. Dỗ đàn ông em đây rất thành thạo!”
Vì vậy……
Tông Chính hừ lạnh một tiếng, không nhắc lại chuyện buổi trưa, sau đó nói với cô buổi tối còn có xã giao, bảo cô về nhà sớm.
Lâm Miểu Miểu ngồi trên ghế sô pha, chống cằm nghĩ, một chiêu này quả thật rất hữu dụng.
Hai người đi dạo phố đến bảy tám giờ, sau đó đến một nhà hàng nổi tiếng ăn cơm mới trở về hoa viên Thế Kỷ, chị Chu đã chuẩn bị xong phòng, quần áo và đồ dùng hàng ngày cho Sa Lâm, trước đây tám giờ chị Chu đã về rồi, nhưng hôm nay vì Sa Lâm, cho nên đợi đến lúc hai người về nhà, sắp xếp ổn thoả mới về, ngồi máy bay mười hai tiếng đồng hồ, lại đi dạo sáu bảy tiếng, Sa Lâm chào Lâm Miểu Miểu, liền đi nghỉ ngơi.
Sau khi Lâm Miểu Miểu về nhà liền gọi điện thoại cho Tông Chính, bữa tiệc đã kết thúc, nhưng còn đến câu lạc bộ tư nhân, Tông Chính hình như lại uống không ít, nói trước mười hai giờ sẽ trở về, bảo cô ngủ trước.
Cô nằm trên giường, thế nào cũng không ngủ được, lúc cô trở mình, điện thoại đột nhiên vang lên, Lâm Miểu Miểu tưởng là Tông Chính, nhưng tiếng chuông không phải tiếng chuông cài riêng cho Tông Chính, cô đang suy đoán có thể là Giang Trạch, cầm điện thoại lên, ngoài ý muốn thấy ba chữ hiện lên trên màn hình: Lâm Thế Quần.
Đã mười một giờ tối, Lâm Thế Quần chưa từng gọi cho cô trễ như vậy, hơn nữa buổi sáng ông đã gọi một lần, cô nghi ngờ nghe điện thoại.
“Miểu Miểu……” Một tiếng này hình như càng già nua hơn buổi trưa, khiến trong lòng cô dâng lên nỗi chua xót vô cớ. Trên thế giới này, về mặt huyết thống ông là người thân thiết với cô nhất, có thể lúc nhỏ cô đã từng mở lòng với ông, tuy rằng cánh cửa ấy đã đóng lại, nhưng không thể phủ nhận, nơi nào đó có một cánh cửa, chứ không phải một ngõ cụt.
“Con có thể đi ra ngoài một chút không?” Ông hỏi.
Lâm Miểu Miểu nhạy cảm phát hiện hình như đã có chuyện gì xảy ra, giọng ông run rẩy giống như đang xin xỏ, già nua như một ông lão trải qua phong ba bão táp, nhưng khi cô muốn nghe cẩn thận, ông lại khôi phục thành Lâm Thế Quần lạnh lùng kiềm chế kia.
Cô không hỏi nhiều, chỉ đáp một tiếng “Được”.
“Ta đang ở cổng.”
Lâm Miểu Miểu vừa thay quần áo vừa nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho Lâm Thế Quần đêm hôm khuya khoắt phải tìm đến cô.
Cô vừa mở cửa đã nhìn thấy một chiếc xe đỗ ngoài cổng, đèn đường mờ mờ soi rõ người trong xe, Lâm Miểu Miểu mở cánh cổng sắt phong cách kiến trúc Baroque chạm trổ hoa văn phức tạp.
Ban đêm yên tĩnh, cửa xe khẽ vang lên một tiếng, cánh cửa màu đen được đẩy ra, Lâm Thế Quần một bước đi ra.
Hôm nay Lâm Thế Quần nhã nhặn mọi khi gần như biến thành người khác, lần gặp mặt nửa tháng trước, ông vẫn giữ vẻ lạnh lùng vô tình, âu phục giày da, nghiêm khắc lạnh như tiền, năm tháng làm cho trên mặt ông có thêm nhiều nếp nhăn, cũng khiến cho ông trở nên mạnh mẽ, bất khả chiến bại.
Vậy mà một người đàn ông như vậy, sau nửa tháng lần nữa xuất hiện trước mặt cô, tóc tai lộn xộn, vẻ mặt hốc hác, trong đôi mắt mãi mãi bình tĩnh kia, đã không còn vẻ ung dung bình tĩnh, mà che đầy tơ máu.