“Mẹ, tội gì mẹ phải làm thế?” Mục Tư Viễn dở khóc dở cười nói với mẹ anh, người lúc này đang nửa nằm trên giường giả vờ bị đau. Một vụ hỗn loạn vừa mới xảy ra. Nhà vệ sinh ở Tố Trân trai được lát bằng gạch men chống trơn trượt, lại thỉnh thoảng có nhân viên vệ sinh cầm cây lau nhà vào lau nước đọng trên sàn, không biết vì sao mẹ anh lại trượt chân ngã đập mông xuống đất được. Không chỉ vậy, lúc xảy ra chuyện, bên cạnh bà lại không có một người nào. Khi anh và Mạch Tiểu Hân chạy tới thì mẹ anh đã được người ta giúp đỡ nâng dậy đứng dựa vào bồn rửa mặt, bà cau mày nhưng vẫn cố gắng an ủi Mạch Tiểu Hân đã sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu nào. Anh đương nhiên cũng không có thời gian để ý tới chủ quán vội vã chạy tới xin lỗi mà lập tức cõng mẹ lên xe chạy thẳng tới bệnh viện.
Đến bệnh viện, kết quả chiếu chụp cho thấy rất may mắn là xương cốt không hề hấn gì, nhưng mẹ anh vẫn không ngừng kêu đau. Chủ nhật không có chuyên gia hội chẩn, vị bác sĩ trực trẻ tuổi kiểm tra lại một hồi lâu, đầu đầy mồ hôi cũng không nói được là có vấn đề gì, chỉ có thể hàm hồ nói đại khái là trật khớp bong gân gì đó. Vừa nghe vậy anh đã sốt ruột, bấm điện thoại định gọi phòng quan hệ xã hội tìm chuyên gia tới khám bệnh nhưng mẹ anh lại sống chết không cho, nói bà là một đội viên đội người mẫu thể dục buổi sáng, thân thể vẫn còn dẻo dai lắm, chẳng qua là trượt chân một cái mà thôi. Đã xương cốt không bị thương gì thì về nhà nằm mười ngày nửa tháng là sẽ khỏi, không nhất thiết phải làm mọi người vất vả. Dù cho anh và Tiểu Hân ở một bên khuyên bảo như thế nào, bà già cũng không chịu ở lại bệnh viện thêm nửa phút. Không thuyết phục được mẹ, anh đành phải nghe lời đưa mẹ về nhà.
Về đến nhà, đóng cửa phòng lại, mẹ anh mới nhịn cười, nói với con trai đang căng thẳng rằng mình chỉ giả vờ, giả vờ ngã, giả vờ bong gân, mục đích chính là để lừa Mạch Tiểu Hân.
“Mẹ không làm như vậy thì Tiểu Hân có thể ngoan ngoãn theo mẹ trở về sao?” Mẹ anh trừng mắt nhìn anh, cái thằng con trai ngốc nghếch này, vừa rồi nó nuốt ngụm canh nóng đó kiểu gì nó cho rằng bà không nhìn thấy sao? Đã căng thẳng như vậy thì vì sao còn không nghĩ cách? Mấy năm như vậy khó khăn lắm bà mới thấy con trai nói thích một cô bé, sao có thể dễ dàng buông tay như vậy được? Tiểu cô nương đó đã lừa bà thì tại sao bà lại không thể lừa lại khỉ con xảo quyệt này chứ? Xem ra hành động này của mình thật sự không tồi, cô bé đó không hề nghi ngờ chút nào mà ngoan ngoãn chạy lên chạy xuống lấy số mua thuốc, ha ha, bây giờ chắc chắn là đang hối hận vì đã lừa mình đây. Mình chỉ vờ lơ đãng lỡ lời nói chỉ lo gọi điện thoại cho Ngải Lâm mà quên nhìn dưới chân nên mới ngã, quả nhiên vẻ mặt cô ấy lập tức tỏ ra áy náy. Thảo nào Ngải Lâm thề thốt với mình vị sư huynh kia tuyệt đối không phải bạn trai của Mạch Tiểu Hân, sau này không dám cam đoan nhưng ít nhất bây giờ thì quyết không phải. Sau này? Bà sao có thể chờ đến lúc bọn họ thật sự có sau này rồi lại nhìn con trai đau lòng chán nản được? Cái gì gọi là tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương? Hôm nay bà, Trần Vân Chi, nhất định phải lừa cô con dâu này về nhà.
“Vậy cũng không thể lừa người ta như thế chứ!” Mục Tư Viễn đau đầu nói, “Tiếp theo mẹ muốn làm thế nào? Vẫn cứ ở nhà giả vờ đau à?” Thủ đoạn này của mẹ mình đúng là không thể tưởng tượng nổi.
“Đương nhiên, mẹ muốn làm cho Tiểu Hân đến nhà mình ở”. Trần Vân Chi không yên tâm nhìn cửa phòng đang đóng chặt, hạ thấp âm thanh nói, “Con đi công tác mấy ngày đi, chờ mẹ dỗ được con bé này rồi hãy về”.
Rốt cục Mục Tư Viễn không chịu nổi đỏ mặt, “Như thế làm sao được?” Hơn nữa Tiểu Hân nhất định sẽ không đồng ý.
Trần Vân Chi trừng mắt nhìn anh, “Vì sao không được? Mẹ đi lại không tiện, tuy nói mình vẫn có thể đi lại nhẹ nhàng nhưng lại không thể đi chợ nấu cơm, ngay cả tắm rửa hay lau người cũng không được, dù sao cũng phải có người giúp mẹ chứ”.
“Con thuê một hộ lí tới chăm sóc mẹ không phải là được à? Thuê thêm một người giúp việc tới nấu cơm ngoài giờ nữa. Dù sao cũng không thể để cô ấy phải xin nghỉ phép để ở nhà chăm sóc mẹ chứ!” Mục Tư Viễn càng suy nghĩ càng thấy chột dạ, lỡ như Tiểu Hân biết hai mẹ con họ kết phường lừa cô thì chưa nói đến chuyện sau này cô ấy còn để ý tới mình hay không mà có khi chính mình cũng không dám đi gặp cô ấy nữa. Bây giờ cái thuyền cướp này lên cũng không được mà không lên cũng không được, lần này mẹ hại mình đến khổ rồi.
“Con mà còn phá đám nữa thì mẹ con mình cũng xong rồi, con cứ chờ thiệp mời của cô ấy và sư huynh cô ấy đi”. Trần Vân Chi tỏ ra hết sức thất vọng. Mặc dù chỉ là giả vờ ngã nhưng dù sao thì chỗ đó cũng là nhà vệ sinh, bà phải cắn chặt răng cố nén buồn nôn mới dám đặt mông ngồi xuống. “Mẹ đã hỏi Ngải Lâm rồi, Tiểu Hân và sư huynh cô ấy tuyệt đối không phải như vậy, con bé này đã lừa chúng ta! Con bé này thiện lương lắm, làm hại mẹ ngã như vậy chắc chắn trong lòng nó không yên tâm, mẹ chỉ cần giả vờ nghiêm trọng một chút thì nó nhất định sẽ ở lại chăm sóc mẹ. Con trai à, tán gái cũng như làm ăn thôi, đều phải biết nắm chắc cơ hội. Đi, vào bếp giúp nó chuẩn bị thức ăn với cả nấu cơm, còn làm việc sẽ bồi dưỡng ra cảm tình, tục ngữ nói vợ chồng củi gạo muối mặn gừng cay mà!” Trần Vân Chi hơi nhắm mắt lại, “Mẹ phải ngủ một hồi đã, phải dưỡng sức lấy tinh thần diễn trò!”
Mục Tư Viễn thấp thỏm không yên đi tới phòng bếp, thấy Mạch Tiểu Hân đang thái củ cải, mặt mũi nhăn nhó anh lại thở dài trong lòng. Mẹ đã diễn đến nước này thì anh cũng chỉ có thể phối hợp diễn tiếp, chỉ tội cô ấy thôi.
“Để anh, em không tập trung như vậy cẩn thận không lại thái vào tay bây giờ!” Anh nhận lấy con dao từ trong tay cô, “Vừa rồi không phải mẹ anh đã nói với em rồi sao, không có vấn đề gì lớn, nằm vài ngày là khỏi thôi”.
“Đều là vì em không tốt, nếu em không nói như vậy thì cô cũng sẽ không chạy đi gọi điện thoại cho chị Ngải Lâm”, Mạch Tiểu Hân khó chịu nói, “Đời này em còn chưa làm chuyện xấu gì, kết quả tự nhiên gây ra đại họa”.
Mục Tư Viễn nhìn khuôn mặt ỉu xìu buồn bã trước mắt, lông mi hơi ướt, hình như vừa mới khóc. Nghĩ thầm, nhìn thấy mà thương chắc là cụm từ để tả hình dạng này? Thật sự hận không thể ôm vào lòng hôn một cái. Yên lặng trong chốc lát, anh cố nén sự xao động trong lòng, cười nói: “Em mới bao nhiêu tuổi mà đã nói đến cả đời, biết đâu lần sau sẽ gây ra chuyện còn tồi tệ hơn ấy chứ. Em tập trung nấu cơm đi, mẹ anh cũng giống Ngải Lâm, chỉ cần ăn thấy ngon miệng thì đau đớn gì cũng sẽ giảm bớt một chút”.
Mạch Tiểu Hân rầu rĩ nói: “Lỡ như cô không thích thức ăn em làm thì sao? Có cần gọi nhà hàng mang đồ ăn tới không?” Bình thường cô rất có lòng tin đối với tay nghề nấu ăn của mình, bây giờ gây ra họa lại không khỏi suy nghĩ băn khoăn.
“Mẹ anh không thích thức ăn ở nhà hàng bên ngoài, luôn nghi thần nghi quỷ nói đồ ăn ở nhà hàng đều dùng dầu bẩn, sau khi mẹ anh đến anh cũng không dám ăn cơm bên ngoài nhiều nữa, lần nào đi ăn về cũng bị mẹ giáo dục một trận về vấn đề vệ sinh ăn uống”. Mục Tư Viễn vừa thái củ cải vừa nói, anh cũng đoán được bảy tám phần những gì lát nữa mẹ sẽ nói với Mạch Tiểu Hân, trước hết cứ rào trước đón sau cái đã, chắc chắn sẽ không sai. Anh lặng lẽ liếc cô, cảm thấy một cô bé ngoan ngoãn như thỏ trắng như vậy thật sự là quá đáng yêu, nếu không vì lừa cô ở lại nhà mình thì anh sao nỡ để cô ấy phải làm việc. Mình ở bên ngoài vất vả làm việc không phải là để cho người mình thích có một cuộc sống dễ chịu hay sao? Sau này, nếu ở bên nhau, anh nhất định phải nâng niu chiều chuộng cô ấy tử tế. Có điều rốt cuộc bọn họ có tương lai hay không? Bây giờ anh thực sự muốn hỏi cho rõ ràng.
“Giống hệt mẹ em, lúc nào cũng nói bên ngoài không sạch sẽ, lấy đâu ra nhiều dầu bẩn thế chứ”. Mạch Tiểu Hân vừa làm cá vừa nói, “Con cá hoa vàng này rất tươi, bình thường cô thích ăn kiểu gì? Hấp à?”
“Không được hấp”, Mục Tư Viễn nhớ lại lần nọ mình hâm hâm ăn liền ba loại mì cá đập, đột nhiên cảm thấy lúng túng, “Cũng đừng làm mì cá đập, quá phiền phức, làm món sở trường của em là được”.
“Em nấu cà ri gà, cà ri bò đều rất ngon”, Mạch Tiểu Hân quay đầu sang mở to đôi mắt đẹp nhìn anh, “Tổng giám đốc Mục có ăn không?”
Mục Tư Viễn biết cô đang trêu chọc mình, dáng vẻ tinh nghịch đó càng nhìn lại càng thấy thích, dịu dàng nói: “Đương nhiên có ăn”. Trong lòng nghĩ, chỉ cần là em làm thì cơm trắng rau xanh cũng là mỹ vị nhân gian.
“Quả thật là người con hiếu thảo!” Mạch Tiểu Hân thở dài nói, “Em cũng không dám nấu cà ri nếu không chắc chắn cô sẽ trách em. Làm mẹ thì ai cũng vậy, em chỉ cần vừa về nhà thì tất cả những món mẹ em nấu đều là những món em thích ăn”.
“Bình thường em thích ăn món gì? Nếu trong nhà không có thì bây giờ anh ra ngoài mua, dù sao cũng không thể để người lao động như em phải tủi thân được”. Lúc anh gặp cô phần lớn là khi ăn những món ăn phổ thông ở nhà ăn tầng sáu, hình như chưa từng cùng nhau ăn một bữa cơm nào cho đàng hoàng, anh hoàn toàn không biết gì về sở thích của cô.
Mạch Tiểu Hân hé miệng mỉm cười, không hề trả lời. Anh không trách cô là đã tốt lắm rồi, đâu còn dám bắt anh chay đi chạy lại vì mình nữa. “Tổng giám đốc Mục, cô tạm thời không tiện đi lại, có cần thuê một hộ lí cho cô không? Không thể để cô ở nhà một mình được, không yên tâm. Ngày mai chính là thứ hai rồi, phải chuẩn bị từ sớm, nghe nói bây giờ hộ lí trong bệnh viện đắt hàng lắm”.
“Anh đã nhờ người tìm rồi”. Mục Tư Viễn nghiêm trang nói. Nếu như để cô ấy biết sáng sớm ngày mai mẹ anh sẽ đánh Thái Cực quyền đúng giờ tại vườn hoa dưới lầu thì không biết cô ấy có lập tức hất tay bỏ về hay không nữa. “Củ cải thái xong rồi, nấu canh à?”
“Ờ, anh cứ để lên đĩa trước đã, để lát nữa em làm. Giờ anh bóc cho em hai củ tỏi, thái một ít gừng sợi”. Mạch Tiểu Hân thuận miệng phân phó như với Hà Đông, đến lúc nhớ ra mới cảm thấy có chút không ổn, xấu hổ nói: “Anh cứ vào với cô đi, mấy thứ này để em tự làm là được”.
“Để anh, mẹ anh nói phải ngủ một lúc”. Mục Tư Viễn bóc tỏi rồi để lên thớt lấy dao đập bẹp, anh thích cảm giác này, cùng nhau làm việc cùng nhau bàn bạc chuyện nhà, yên lặng điềm nhiên, mang tình cảm ngọt ngào. Mẹ nói đúng, làm việc quả thật có thể kéo gần khoảng cách.
Trần Vân Chi tỉnh giấc, tinh thần tốt đẹp, nhớ lại hôm nay cái khó ló cái khôn, quả thực tự bội phục chính mình sát đất. Bà nằm trong phòng tự vui vẻ hồi lâu, thấy sắc trời đã nhá nhem mới làm bộ làm tịch gọi con trai vào đỡ mình đi ra. Nghe mùi thơm từ trong bếp bay tới, bà hài lòng nói: “Hai đứa này còn cùng nhau nấu được một bữa cơm, đúng là rất giống”. Giống, giống hệt như tính toán của bà tối hôm qua, hai bữa cơm, cùng làm việc, còn có thể giữ người ta lại, khả năng thần cơ diệu toán của mình sắp đuổi kịp Gia Cát Lượng rồi.
Mạch Tiểu Hân thấy bà dựa vào người Mục Tư Viễn, bước đi chậm chạp cực kì vất vả, nhớ lại tinh thần phấn chấn của bà lúc đi dạo phố với mình sáng nay, trong lòng tràn đầy sự áy náy, vội vàng tiến lên đỡ bà ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, nịnh nọt, “Cô, cháu làm vịt quay, cá hoa vàng rán, broccoli tỏi, còn có canh ngao củ cải, không biết có hợp khẩu vị cô không?”
Trần Vân Chi thấy hai má cô đỏ bừng, có lẽ là do hơi nóng lúc nấu nướng, dáng vẻ hết sức thận trọng như lập công chuộc tội khiến bà cảm thấy không yên tâm, vội trợn mắt nhìn con trai, nói: “Con làm gì vậy? Tiểu Hân bận rộn hồi lâu mà tại sao con cũng không lấy cho cô ấy cái khăn để rửa mặt, xem xem cô ấy nóng thế nào kìa”.
Mạch Tiểu Hân vội nói: “Không cần không cần, cháu thấy cô mới toát mồ hôi kìa, lát nữa ăn cơm xong cháu lau giúp cô”. Loại chuyện này kể cả là con trai thì cũng không tiện làm.
“Tốt tốt tốt, cháu ngoan, vẫn là cháu nghĩ chu đáo. Cô thật sự hận không thể cướp cháu từ trong tay mẹ cháu được”. Trần Vân Chi nói, mặt mày hớn hở.
Mạch Tiểu Hân đã không chỉ một lần nghe Trần Vân Chi nói như vậy, không nhịn được nghĩ, ôi cháu phục cô thật đấy, ngã đau như thế mà vẫn còn nhớ đến chuyện này, thật sự có tinh thần của Ngu Công dời núi! Làm bộ nghe không hiểu, cô đi vào phòng bếp bưng thức ăn ra.
Mục Tư Viễn ho một tiếng không tự nhiên, mẹ vừa vui vẻ đã lòi đuôi ra rồi, trò còn chưa mở màn đã mở miệng đòi người, còn không dọa người ta chạy mất mới lạ.
Tay nghề nấu ăn của Trần Vân Chi thực ra cũng bình thường, nếu so với các bà vợ của đám bạn bố Mục Tư Viễn thì mới miễn cưỡng xếp loại trung bình khá, chỉ có điều ở nhà được chồng chiều con nịnh nên mấy chục năm không tiến bộ gì mà vẫn tự cảm thấy tay nghề không tồi. Hai lần Tiểu Hân đến nhà, một lần giúp đỡ làm mì cá đập, một lần làm món rau trộn, mới một hai lần bà cũng không để ý lắm. Hôm nay được nếm vài món ăn của Mạch Tiểu Hân, có chay có mặn, có rán có kho, mới biết từ cổ anh hùng xuất thiếu niên, ngoài núi có núi ngoài người có người. Vài món ăn thông thường cũng như những món bình thường bà vẫn làm nhưng giờ vào trong tay Mạch Tiểu Hân thật sự lại đầy đủ sắc hương vị. Bà vừa ăn vừa cười tít mắt nhìn Mạch Tiểu Hân rồi lại nhìn con trai mình, trai tài gái sắc, đúng là càng nhìn càng thích, khỏi phải nói trong lòng vừa ý đến mức nào, Mạch Tiểu Hân bị nhìn đến nỗi thấp thỏm như ngồi bàn chông.
“Tư Viễn, mẹ nhớ ngày mai con phải đi công tác đúng không? Con đi mấy ngày?”
Mục Tư Viễn trầm ngâm trong chốc lát, mấy ngày? Hai ngày? Ba ngày? Hay là bốn năm ngày? Mạch Tiểu Hân ngoan ngoãn ngồi bên bàn ăn trong nhà mình như vậy, anh có chút không nỡ rời khỏi nhà. “Ba bốn ngày”. Anh dùng ánh mắt thăm dò mẹ, thời gian như vậy có thích hợp không? Quá dài hay là quá ngắn?
Trần Vân Chi khẽ gật đầu, “Nếu có thể thì cố gắng về sớm một chút”.
“Con tìm hộ lí rồi, tìm cả người giúp việc bán thời gian đến nầu nướng dọn dẹp nữa, mẹ thấy có được không?” Mục Tư Viễn cẩn thận nói, “Con sẽ cố gắng về sớm một chút”.
Trần Vân Chi thở dài, “Trong nhà đột nhiên có một người lạ, không biết gốc rễ, mẹ lại đi lại bất tiện, có vẻ không ổn, mẹ thấy không cần phải thuê đâu”.
Mục Tư Viễn khó xử nói: “Nhưng mà dù sao buổi tối cũng phải có người đỡ mẹ đi lại, hay là con bảo Ngải Lâm tới?” Vừa nói ánh mắt vừa lơ đãng nhìn thoáng qua Mạch Tiểu Hân, thấy đôi đũa trên tay cô đã dừng lại, vẻ mặt trầm tư.
“Ngải Lâm thì không được, con bé này vừa không biết nấu cơm vừa chỉ thích ăn ngon, đến lúc đó có mà mẹ phải hầu hạ nó thì có. Người giúp việc ngoài giờ con đang thuê là người tỉnh ngoài, chắc là cũng không nấu được những món ăn kiểu ở quê mình”. Trần Vân Chi cười cười nói với Mạch Tiểu Hân, “Ăn thức ăn Tiểu Hân làm rồi giờ món do chính tay cô nấu cũng không ăn nổi nữa, càng khỏi phải nói những người khác”.
Nghe nhạc hiệu đoán chương trình, Mạch Tiểu Hân không phải một cô bé ngốc, chuyện vốn là do cô mà có, Mục Tư Viễn phải đi công tác, mình tới giúp đỡ chăm sóc vài ngày, là con cháu, là bạn, là người gây ra họa, hình như dù là ai thì cũng nên đến. Có điều đây là nhà tổng giám đốc Viễn Dương, tâm tư của bà già lại có chút không tầm thường, cô do dự mãi mà không chịu mở miệng.
Thấy cô cúi đầu nhíu mày không nói, Mục Tư Viễn biết trong lòng cô vẫn băn khoăn, anh rút hai tờ giấy ăn đưa cho cô, “Nóng lắm à? Lau mồ hôi đi”.
Mạch Tiểu Hân cắn môi, trong lòng tính đi tính lại mà mãi không ra kết quả.
Trần Vân Chi nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Hân à, thời gian này cháu có bận không?” Đúng là một bà ngoại sói.
Mạch Tiểu Hân bất đắc dĩ, do dự nói: “Không bận lắm, hay là… Những buổi tối tổng giám đốc Mục đi công tác, cháu tới chăm sóc cô. Bữa sáng bữa tối cháu đều có thể làm được, chỉ có bữa trưa thì cô chịu khó cho vào lò vi sóng một chút. Nếu thật sự không ổn thì… cháu xin phép công ty nghỉ mấy ngày”.
“Không cần xin phép không cần xin phép, Trần Vân Chi lập tức tươi cười rạng rỡ, “Cháu đến được thì cô vui lắm, ngày ngày còn có thể được ăn cơm ngon như vậy nữa, thế thì lần này cô ngã cũng coi như không uổng. Tư Viễn, con cứ yên tâm đi công tác”.
Mục Tư Viễn nhìn Mạch Tiểu Hân bằng một vẻ cảm thông, sói xám đang nhìn em chằm chằm kìa, nhanh như vậy đã sập bẫy rồi, “Vậy thì phải làm phiền em rồi”.
Mạch Tiểu Hân lắc đầu, “Cũng không có vấn đề gì lớn, chỗ này cũng gần tòa nhà Văn Cẩm hơn chỗ em nhiều, chỉ có điều”, cô hơi đỏ mặt, không biết nên nói như thế nào, ấp úng hồi lâu mới nói, “Đừng nói với chị Ngải Lâm, đừng nói với Hoàng Khởi Sâm, cũng đừng nói với Lục Tử Hãn, cũng đừng nói với Đông Đông, cũng đừng…”
“Được rồi được rồi, tất cả mọi người đều không nói được không?” Mục Tư Viễn dịu giọng hỏi, “Sợ bị người ta biết đến vậy à?”
Gương mặt Mạch Tiểu Hân càng đỏ hơn, cô âm thầm tức giận chính mình, rõ ràng chỉ là lấy công chuộc tội mà sao phải chột dạ như vậy làm gì? Nhưng cô vẫn cảm thấy không tự nhiên, “Chị Ngải Lâm và Đông Đông, hai người…” Đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa, thấy gió bảo mưa, lá cải từ đây mà ra chứ từ đâu?
“Tốt tốt tốt, Tư Viễn, con phải nhớ kỹ, không được phép nói với bất cứ ai, mẹ cũng sợ có người biết lại tới nhà thăm hỏi, phiền phức lắm”. Trần Vân Chi an ủi, mặc dù theo bà thì mọi người biết mới tốt, lúc đó cô bé này có chạy đằng trời.
Mục Tư Viễn cực kì áy náy, đã biết cô ấy nhất định sẽ không đành lòng từ chối, mình lợi dụng lòng tốt và sự ngây thơ của cô ấy như thế quả thật có chút hèn hạ, nhưng thật sự không nỡ để cô ấy xoay người rời đi như vậy.