Ngải Lâm cảm thấy trình độ nấu ăn của mình đã có tiến bộ nhảy vọt, thời tiết dần dần ấm áp, buổi sáng cũng không thích ngủ nướng nữa, gần đây cô thường làm một vài món sở trường buổi trưa mang tới cho mọi người cùng ăn thử. Dưới sự khuyến khích mạnh mẽ và không tiếc lời nịnh bợ của Mạch Tiểu Hân và Hà Đông, lòng nhiệt tình làm hiền thê lương mẫu của Ngải Lâm tăng vọt chưa từng có.
Tổng giám đốc Mục đã khôi phục bình thường, rất ít khi giữ cấp dưới ở lại văn phòng cùng ăn, vì vậy cũng thường thường bị Ngải Lâm kéo đi thưởng thức tay nghề. Bởi vì cứ đến buổi trưa mấy người này lại ngồi cùng bàn ăn cơm chuyện trò vui vẻ nên dần dần một lời đồn khác lặng lẽ truyền khắp Viễn Dương. Nữ nhân vật chính trong lời đồn đường nhiên là Mạch Tiểu Hân, có người nói cô ấy là bà con xa của thư ký Ngải, tiểu thư Ngải Lâm không bao giờ xuống bếp bây giờ lại xắn tay áo nấu cơm, lấy mĩ thực làm tơ hồng, mục đích quá rõ ràng. Lại có người nói vì sự kiên trì bền bỉ của thư ký Ngải nên rốt cục tổng giám đốc Mục đã phải nể mặt bạn học cũ mà ngoan ngoãn nghe theo, có một hôm ngang nhiên đưa cho vị Mạch tiểu thư kia một quả táo đỏ rất to làm cho một đám người đẹp khác tan nát cõi lòng.
Đương nhiên Mục Tư Viễn và Ngải Lâm sẽ không nghe thấy những lời này, nhưng Hà Đông là ai chứ? Chỉ có tin tức cô không muốn nghe, không có tin tức cô không nghe được, đặc biệt là tin đồn về Mạch Tiểu Hân thì đương nhiên cô phải nghe thật rõ ràng, sau khi nghe thấy cô suýt nữa ngất xỉu, thở dài nói: “Trên đời này quả nhiên không có nhảm nhí nhất mà chỉ có nhảm nhí hơn!”
Thực ra chân tướng của sự thật là buổi trưa hôm đó Mạch Tiểu Hân và Hà Đông xuống nhà ăn muộn một chút, đồ tráng miệng đã không còn táo mà chỉ có chuối tiêu, mà cả cô và Mạch Tiểu Hân đều không thích ăn chuối. Nhìn thấy Mục Tư Viễn và Ngải Lâm đến ăn sau mình mà cả hai người đều có một quả táo đỏ rực, Hà Đông than thở viên chức nhỏ quả nhiên bị bắt nạt, rõ ràng là vẫn còn táo mà không chịu bán cho mình, nhất quyết giữ lại cho vị tổng giám đốc có xác suất 50% sẽ không xuống ăn cơm này. Ngải Lâm nghe vậy cười nói: “Cho nên nói bây giờ là thế giới của nam sắc không hề quá đáng chút nào, lần nào chị cũng đi theo Tư Viễn gọi đồ ăn, mấy cô bé đó chọn cho anh ta cá tươi nhất, thịt nạc nhất, lê lớn nhất, táo đỏ nhất…” Cô chưa kịp nói hết Mục Tư Viễn đã xin hàng đưa quả táo của mình sang cho Mạch Tiểu Hân.
Từ khi Mạch Tiểu Hân nói với cô ngọn nguồn quan hệ của mình với Mục Tư Viễn, cá nhân Hà Đông cho rằng Mục Tư Viễn quan tâm đến Mạch Tiểu Hân hơn người thường một chút cũng là hợp tình hợp lý, mặc dù lúc anh ta đưa táo cho Mạch Tiểu Hân rõ ràng có vẻ sủng ái kiểu khác nhưng Mạch Tiểu Hân đã nhất quyết khẳng định rằng đó là ánh mắt chiều chuộng của anh trai dành cho em gái nên Hà Đông cũng miễn cưỡng đồng ý. Còn trong mắt người khác đó là tình cảm kiểu gì thì Hà Đông cũng không quản được, tóm lại là có vô số loại tin đồn. Lúc Hà Đông nói với Mạch Tiểu Hân thì Mạch Tiểu Hân đang ngồi ăn táo trong văn phòng, vừa nghe thấy liền sặc gần chết, đây không phải là công chúa Bạch Tuyết ăn táo độc sao? Mình sắp bị tin đồn nhảm nhí đầu độc chết đến nơi rồi mà còn hoàn toàn không biết, cô âm thầm toát mồ hôi lạnh.
Thực ra thời gian này Mạch Tiểu Hân sống rất không an tâm, mặc dù Mục Tư Viễn đã nói rõ chuyện cũ năm xưa với cô, nói không khiêm nhường thì mình cũng miễn cưỡng được coi là dám làm việc nghĩa, nhưng Mục Tư Viễn cũng không cần vừa đến nhà ăn đã tới ngồi đối diện với mình chứ. Anh ấy bảo mình có khó khăn có phiền phức gì cứ đến tìm anh ấy, nhưng nếu anh ấy cứ cùng ngồi ăn với mình mãi thì phỏng chừng mình thật sự sẽ có khó khăn phiền phức thật. Cô cau mày suy nghĩ, thậm chí Lục Tử Hãn ngồi xuống bân cạnh mà cũng không phát hiện.
“Hôm nay có hoạt động quan trọng gì mà Mạch tiểu thư luôn luôn mộc mạc cũng trang điểm xinh đẹp như vậy?” Lục Tử Hãn nhìn cô bé bên người mình, da trắng môi đỏ, đôi mắt vốn đã hết sức dễ thương kia càng thêm hút hồn người khác, váy dài, khăn lụa, còn có một chiếc cặp tóc rất xinh xắn, rõ ràng là sau khi đi làm về còn có hẹn hò.
“Anh cũng phát hiện ra à? Vậy thì rõ ràng là trình độ trang điểm còn chưa ổn”. Sau một thời gian như vậy hai bên cũng đã quen thuộc, thái độ của Mạch Tiểu Hân đối với Lục Tử Hãn đã thoải mái hơn rất nhiều, chỉ có Hà Đông vẫn không dám quá tùy tiện với thủ trưởng của mình.
“Buổi tối có hẹn à?” Lục Tử Hãn đổi quả táo to của mình cho Mạch Tiểu Hân. Hắn cũng nghe thấy lời đồn kia, nghĩ thầm mình cũng thường cùng ăn cơm với cô ấy nhưng trừ ban đầu có người trêu chọc một lát ra thì không còn có phong thanh gì khác, càng nghĩ càng thấy không cam lòng, chẳng lẽ Tư Viễn thật sự đáng chú ý hơn mình?
Mạch Tiểu Hân nhìn quả táo đỏ tươi kia, trong lòng chợt rùng mình. Cô len lén nhìn bốn phía, quả nhiên thấy có những ánh mắt ám muội nhìn tới, biết là có phiền phức nhưng lại không từ chối được, nếu không có qua có lại sẽ càng làm mọi người chú ý, liền vô thức hạ thấp giọng nói: “Là sinh viên của bố em, trước vẫn ở Bắc Kinh, bây giờ được điều đến thành phố B phụ trách công ty con, hẹn em tối nay cùng đi ăn cơm”.
“Nam à?” Lục Tử Hãn nhướng mày hỏi. Thấy cô bé này không chịu tiếp nhận mình cho nên hắn không nhịn được có chút ghen tuông.
“Ờ”.
“Có vợ chưa?”
Mạch Tiểu Hân trừng mắt, “Chưa”.
“Muốn hẹn hò với em à?”
“Lục Tử Hãn!” Mạch Tiểu Hân vừa xấu hổ vừa tức giận nói, “Anh cũng sắp sánh được với cảnh sát rồi đấy”. Không biết trong đầu người này đang suy nghĩ cái gì.
“Mạch Tiểu Hân, em nói xem ánh mắt em thế nào, một viên kim cương như anh ở bên cạnh em mà em lại làm như không thấy, có biết trong thành phố này có bao nhiêu cô bé muốn theo đuổi anh không?” Lục Tử Hãn bất mãn nói, muốn tiền có tiền, muốn đẹp trai có đẹp trai, vậy mà vẫn từ chối hết lần này đến lần khác, không phải là ngốc thì là cái gì?
“Lục công tử đã nghe câu này bao giờ chưa?” Mạch Tiểu Hân nháy mắt với Hà Đông, đứng dậy nói, “Chân lý thường thường được nắm giữ trong tay một số ít người”.
Lục Tử Hãn nhìn bóng lưng cô, chán nản lắc đầu, đúng là đồ đần. Trong số các cô bé hắn từng tán tỉnh đúng là không nghĩ ra còn có cô gái nào chưa có bạn trai mà còn quả quyết từ chối hắn giống như vậy, có người mặc dù trong lòng không yêu hắn nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra mềm mỏng. Hắn không phải người cứng nhắc, tiêu tiền mua niềm vui cũng không cảm thấy có gì không đúng, ngược lại nói đến đầu bạc răng long mới càng làm cho hắn cảm thấy buồn cười. Cô nàng Mạch Tiểu Hân này cũng là một cô bé buồn cười, đương nhiên cũng có một chút đáng yêu. Hắn cầm lấy điện thoại tìm Mục Tư Viễn, Mạch Tiểu Hân phải đi ăn cơm cùng một người đàn ông khác, không biết nam nhân vật chính trong vụ quả táo này sẽ có phản ứng gì? Còn nữa, Mạch Tiểu Hân kiên quyết không chịu chấp nhận mình chẳng lẽ là bởi vì quả táo kia?
Mục Tư Viễn vừa đi công tác về, vốn muốn ăn bữa cơm với mẹ cho tử tế nhưng Lục Tử Hãn lại nói có tin tức trọng đại cần tiết lộ, sống chết bắt anh ra ngoài ăn cơm. Không có biện pháp, anh có thể cứng rắn làm cho Lục Kiến Thành chuyển nhượng cổ phần, thậm chí đánh cho công ty ông ta đứng đằng sau giật dây một đòn đau, nhưng lúc đối mặt với Lục Tử Hãn thì anh vẫn luôn coi hắn là em trai mình. Quan hệ phức tạp, cảm tình phức tạp giữa hai nhà Mục Lục có nói ra người ngoài cũng khó mà hiểu được, nhưng đương sự lại cảm thấy hợp lí, thế giới này đúng là kì lạ. Anh vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại cho mẹ, sau khi mẹ anh đến thành phố B anh lại hết ra nước ngoài lại qua tỉnh khác, số bữa cơm ăn với mẹ có thể đếm được trên đầu ngón tay, vừa nghĩ đến đây trong lòng lại tràn ngập áy náy.
Mục Tư Viễn mở cửa ngồi vào xe, đang muốn mở miệng nói với tiểu Trần đã nghe thấy tiểu Trần ơ một tiếng, nhìn theo ánh mắt của tiểu Trần thì thấy Mạch Tiểu Hân đang đứng bên cạnh một chiếc xe màu đen với một nam giới thanh niên, Mạch Tiểu Hân cười tít mắt ngẩng đầu nói gì đó, đối phương đưa tay vuốt vuốt tóc cô, hành động cực kì thân mật. Trong lòng Mục Tư Viễn lập tức cực kì khó chịu, lại nhìn Mạch Tiểu Hân, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh thẫm, trên cổ quàng một chiếc khăn lụa nho nhỏ, đoan trang dễ thương. Trong ấn tượng của anh, trừ buổi tiệc lần trước thì kể cả khi làm phù dâu cô ấy cũng không muốn mặc váy, có thể thấy hôm nay cô ấy đã cẩn thận đến mức nào.
Mục Tư Viễn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm chiếc xe Audi đen bóng đó, anh nhận ra người đứng bên cạnh xe kia. Trước đó không lâu một thầy giáo của anh hiện đang dạy học tại một tỉnh khác về thành phố B tham gia một hội nghị khoa học, anh tới khách sạn thăm thầy giáo, đến quán cà phê ở tầng một gặp phải Mạch giáo sư cũng tới tham gia hội nghị đó, giáo sư Mạch đi cùng con gái, bên cạnh còn có một người tuổi trẻ với khí chất chín chắn. Giáo sư Mạch giới thiệu là sinh viên của ông, Mạch Tiểu Hân mỉm cười bổ sung, nói rằng đó là sinh viên bố cô quý nhất. Thầy giáo của anh và Mạch giáo sư vốn cũng quen biết nhau, buổi tối hôm đó mấy người cùng nhau trò chuyện rất thoải mái. Anh âm thầm quan sát người đàn ông được Mạch Tiểu Hân gọi là sư huynh kia, kiến thức rộng rãi, ăn nói đĩnh đạc, lại khiêm tốn lễ phép, hết sức sủng ái tiểu sư muội, mỗi hành động nhỏ đều tỏ ra thân mật tự nhiên. Mạch Tiểu Hân thì làm nũng rất tự nhiên trước mặt hắn, hoàn toàn khác khi ở trước mặt chính mình hay Tử Hãn, còn giáo sư Mạch thì hình như cũng đã quen với việc này nên vẫn coi là bình thường. Còn sau đó khi đi công tác anh vẫn nhớ mãi không quên chuyện này, mỗi lần nhớ tới lại thấy trái tim như bị đâm kim, không ngờ vừa trở về lại gặp phải gã kia.
*** *** ***
Mạch Tiểu Hân mỉm cười nâng li rượu lên với nam giới đối diện, “Sư huynh, hoan nghênh anh trở về, chúc anh làm ăn thuận lợi, tiền vào như nước”.
“Anh còn tưởng là em đã thật sự lớn lên rồi cơ, ăn mặc thì giống như yểu điệu thục nữ rồi nhưng vừa mở miệng lại thấy không phải, sư huynh còn khuya mới đến tầm cỡ tiền vào như nước được, chúc lại đi”. Hai li rượu chỉ còn cách nhau một xíu nữa là sẽ chạm vào nhau, dưới ánh đèn, bàn tay trắng muốt càng trở nên sáng lấp lánh. Từ bao giờ cô ấy đã lặng lẽ trút bỏ vẻ ngây thơ thiếu nữ, dần dần khoác lên phong tư làm mọi người loạn nhịp tim chỉ thuộc về phụ nữ đó? Trong ánh mắt nhìn cô ấy của hắn sợ rằng sau này sẽ rất khó giữ được sự quan tâm thuần túy như của một người anh.
“Thi triển bản lĩnh, mã đáo thành công, thế được không?” Mạch Tiểu Hân cười, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, nghiêng li đưa tới.
“Chờ một chút”. Cái li kia nhanh chóng lui lại, “Cón lời chúc nào dễ nghe hơn không?” Chẳng hạn như, tìm được một tình yêu thật đẹp?
Mạch Tiểu Hân cầm điện thoại di động đang đặt trên bàn lên, cười nói: “Để em hỏi bố mẹ em một chút xem sư huynh còn có nguyện vọng gì khó có thể nói ra”.
“Đừng nghịch ngợm nữa”, hai chiếc li khẽ chạm vào nhau phát ra một âm thanh trong vắt, “Sư mẫu có khỏe không? Anh đã đi liền mấy năm chưa về, trước kia suốt ngày ăn cơm sư mẫu nấu”.
“Là cơm em nấu mới đúng chứ?” Mạch Tiểu Hân phản bác. “Ở bên ngoài làm việc không dễ đúng không? Đặc biệt là Bắc Kinh, nghe nói bây giờ giá nhà cao đến mức làm người ta líu lưỡi, sư huynh, anh không định lập nghiệp ở Bắc Kinh à?”
“Năm anh đến Bắc Kinh bố mẹ anh đã mua nhà ở đó cho anh, mấy năm nay giá nhà tăng gấp mấy lần, lần này trở về anh đã bán nhà rồi”.
“Không định quay lại nữa à? Nhỡ đâu công ty vừa triệu hồi anh về trụ sở thì sao?” Mạch Tiểu Hân nói, “Có điều cũng đúng, anh vừa về đây, cũng không thể lập tức quay lại được, nhà cửa ở đó không có người trông coi cũng không được, đến lúc trở lại trụ sở thì nhất định đã thăng chức rồi, lúc đó có thể mua cái nhà khác tốt hơn”.
“Anh không định quay lại nữa, đi mấy năm bây giờ về thấy môi trường phát triển ở đây không hề kém bên ngoài, thành phố xây dựng đẹp như vậy, điều kiện cuộc sống rất tốt, điều kiện công việc cũng tốt, anh muốn sống ổn định ở đây”. Thành phố đẹp đẽ, cô bé xinh đẹp, cuộc sống chắc cũng sẽ rất tuyệt vời.
“Em cũng cảm thấy thành phố B rất tốt, có điều cách thành phố C hơi xa, không thể thường xuyên về nhà được”. Mạch Tiểu Hân nói tiếc nuối, “Bố mẹ em còn lâu mới về hưu, cả hai đều bận rộn nên cũng không thể thường xuyên đến thăm em”.
“Em đúng là vẫn còn chưa lớn, vẫn còn là một em bé không xa mẹ được. Có hơn hai tiếng ngồi xe mà cũng ngại xa, giờ cao điểm ở Bắc Kinh thì kẹt xe hai tiếng cũng là chuyện cơm bữa. Lúc nào em muốn về nhà thì anh đưa em về là được mà”. Trong giọng nói tràn ngập thương yêu.
Mạch Tiểu Hân ngẩng đầu như phát hiện điều gì, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của sư huynh cô vội vàng quay đầu né tránh.
“Tiểu Hân, nói với sư huynh, em có bạn trai chưa?” Âm thanh hơi khàn khàn mang theo sự chờ mong. Lúc hắn đi cô mới vừa thi đỗ đại học, vẫn được sư phụ và sư mẫu nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, lúc đó hắn vẫn chỉ đơn thuần thích nhìn nụ cười tươi như hoa của cô, không ngờ sau khi trở về lần đầu tiên gặp cô hắn đã thất thủ rồi.
Một vệt đỏ ửng nahnh chóng lan rộng ra trên gương mặt như ngọc của Mạch Tiểu Hân, cô chậm rãi cúi đầu, “Em…”
*** *** ***
“Từ từ đã!” Mục Tư Viễn cuống quýt sợ hãi tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi, trên TV trong phòng khách là hình ảnh một đôi tình nhân đang nâng li thổ lộ tâm sự trong ánh nến lung linh. Anh không khỏi thở phào như trút được gánh nặng, vậy mà mình lại mang cả hình ảnh trên TV vào trong mơ.
“Sao thế? Gặp ác mộng à?” Trần Vân Chi đưa một chén trà mật ong tới, “Uống một chút cho giải rượu, cái thằng Tử Hãn này suốt ngày chỉ giỏi càn quấy, không có việc gì uống nhiều rượu như vậy làm gì!”
Ác mộng? Mục Tư Viễn cười khổ, còn đúng là ác mộng. Lúc Lục Tử Hãn thêm mắm thêm muối nói với anh anh còn có thể điềm nhiên như không trêu ngược lại hắn, nhưng ngồi ăn cơm lại như có gì nghẹn đắng trong lòng. Người đẹp bên cạnh Tử Hãn liên tiếp mời rượu, anh không nói hai lời lần lượt uống cạn khiến cả đám ngồi ăn cùng đều hô to anh hùng khó qua ải mỹ nhân, có ai biết được thực ra là anh khó qua được ải của mỹ nhân nào chứ? Cả buổi tối trong đầu anh toàn là hình ảnh của hai người oanh oanh yến yến bên cạnh chiếc Audi màu đen đó, không làm ác mộng mới lạ.
“Chủ nhật này mẹ muốn gọi Tiểu Hân đến phố Ngự dạo chơi với mẹ, con có rảnh không?” Trần Vân Chi làm bộ lơ đãng hỏi con trai, tết âm đã qua mấy tháng rồi mà vẫn không có một chút động tĩnh nào, chính mình đành phải tự thân xuất mã vậy.
“Chẳng phải mẹ đã đi mấy lần rồi sao, giờ lại đi nữa à?” Mục Tư Viễn chần chừ hỏi, nếu như chính mình cũng đi thì trên đường cô có tìm lý do chạy mất không?
“Mẹ đi rồi nhưng lại quên rồi, thấy chán chán lại đi lần nữa vậy”. Trần Vân Chi trừng mắt, đúng là cái thằng ngốc, còn không phải vì con phố này nhiều cửa hàng, nhiều đồ chơi dễ câu giờ hay sao, như vậy cơm trưa cơm tối đều có thể cùng nhau ăn, chẳng mấy khi tìm được một lí do nên kiểu gì cũng phải để cho hai đứa chúng nó ở bên nhau lâu lâu một chút chứ. “Buổi sáng con không cần đi cùng, con cứ đi làm việc của con đi, cứ đặt cơm trưa trước, buổi chiều đi cùng với mẹ, sau đó chúng ta về nhà sớm để mẹ thỉnh giáo Tiểu Hân vài món ăn”. Trong mắt Trần Vân Chi bất giác lộ ra ý cười trêu chọc, “Được không, không được thì thôi vậy”.
Mục Tư Viễn quay đầu đi xem TV, sắc mặt hơi mất tự nhiên. Cái cô nàng Mạch Tiểu Hân này, mình phải làm thế nào mới được đây? Anh đã nói thẳng, đã bóng gió đủ kiểu rồi mà cô ấy vẫn cứ không tiếp chiêu, anh từ bên Mỹ gọi điện hỏi cô ấy đã ăn sáng chưa, nếu là cô bé khác thì có lẽ đã phải rõ ràng rồi chứ? Vậy mà cô ấy còn không rõ, lúc gặp mình cũng không có thái độ gì khác lạ, a, đúng ra là còn tỏ ra tự nhiên hoạt bát hơn trước (Tác giả không nhịn được nói: Đó là người ta cho rằng ngươi mộng du nên gọi nhầm cho người ta biết không?). Lúc ăn cơm cô ấy còn về hùa với Tử Hãn trêu chọc mình với Lục Tử Tình, có lẽ Ngải Lâm đã phải nhịn cười đến mức dau hết cả bụng rồi. Còn Tử Hãn nữa, không biết thằng này đang đắc ý đến mức nào khi thấy mình cũng đâm đầu vào đá giống nó! Còn mình thì giống như Khởi Sâm nói, không đánh được cũng không mắng được, than thở thì lo cô ấy hiểu lầm, nghiêm mặt thì lo làm cô ấy sợ, mấy ngày nay quả thật là không sống được nữa.
Mục Tư Viễn yên lặng một hồi lâu, thấy mẹ vẫn cứ nhìn mình chằm chằm đành bất đắc dĩ nói: “Được, mẹ bảo làm thế nào thì con làm thế ấy!” Đi tán gái còn phải nhờ mẹ ra tay, nếu lộ ra thì đúng là mất mặt đến tận châu Phi. Anh cúi đầu uống trà, chắc là vì trà còn quá nóng nên mới uống một ngụm mà đã thấy hai tai nóng bừng.