Từ sau tết Tây đến trước tết âm là thời gian nhàn nhã nhất của các công ty, sự coi trọng của người Trung Quốc đối với tết âm có lẽ đã vượt qua khái niệm về ngày lễ của bất cứ quốc gia nào trên thế giới, mà quá trình chuẩn bị đón tết diễn ra từ hơn một tháng trước tết là bằng chứng rõ ràng nhất. Mạch Tiểu Hân vừa xem phóng sự về những công nhân đêm khuya xếp hàng mua vé xe lửa đang phát trên màn hình TV trong nhà ăn vừa nói với Hà Đông: “Lúc này bạn đã cảm thấy mình sướng hơn những người khác chưa? Không phải chen chúc lên xe về nhà ăn tết như những người kiếm sống nơi đất khách quê người bọn tớ”.
“Bạn về rồi còn lại tớ một mình, có nhà mà không về được, có gì mà sướng hơn cơ chứ? Tớ không thích ăn tết, ăn tết xong là tớ thật sự trở thành thanh niên lớn tuổi rồi, ở nhà không khác gì quạt điện giữa mùa đông, để đâu cũng thấy thừa thãi”.
“Thế à?” Mạch Tiểu Hân cười nói, “Nếu bạn muốn lấy chồng như vậy thì xem xét trường hợp Mã Tô một chút đi, tớ cảm thấy anh ta rất tốt, tính khí cũng thẳng thắn, dám làm việc nghĩa, hôm qua lúc ăn cơm không phải còn đỡ rượu giúp bạn sao?”
“Không xem xét gì cả, trước kia anh ta thích bạn, nói không chừng bây giờ trong lòng vẫn còn thích, đã mấy lần tớ phát hiện anh ta len lén nhìn bạn nhân lúc bạn không chú ý rồi, phỏng chừng phải đến khi bạn kết hôn thì mới hết hy vọng. Người tớ lấy có thể từng thích bất kì ai, tớ không quan tâm, nhưng từng thích bạn thì lại không được, tớ với bạn cả đời này đều không rời được nhau, chẳng lẽ cứ để hắn ta ngày ngày lực bất tòng tâm trông mơ giải khát?” Hà Đông gắp một miếng thịt trong đĩa của Mạch Tiểu Hân bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa hùng hồn tuyên bố. (Tích: Quân lính trên đường hành quân rất khát. Thấy vậy Tào Tháo liền bảo rằng, họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ. Nghe vậy, ai nấy đều ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hẳn).
Mạch Tiểu Hân trợn mắt nhìn cô: “Ví von kiểu gì thế? Đông Đông, trình độ ngữ văn của bạn càng ngày càng kém rồi, tớ thật sự cảm thấy anh ta không tồi”.
“Nếu không tồi thì bạn nhận lời người ta đi, tớ dám cam đoan tên nhóc này sẽ vui vẻ đến mức không phân biệt được đâu là nam đâu là bắc nữa”.
“Tiểu Hân nhận lời làm việc gì mà khiến người ta không phân biệt được nam bắc thế?” Ngải Lâm hỏi rồi cùng Mục Tư Viễn ngồi xuống chiếc bàn ngay bên cạnh hai cô gái.
Đây là lần đầu tiên Mạch Tiểu Hân gặp Mục Tư Viễn sau buổi tối tại bệnh viện kia, thấy hình như anh gầy hơn một chút, tinh thần có vẻ cũng không tốt lắm, anh đang dịu dàng mỉm cười với mình. Cho dù trong lòng cô vẫn hơi thấy mất mát nhưng trên mặt vẫn chỉ có thể duy trì tự nhiên, cũng quay sang mỉm cười với anh.
“Đang nói Mã Tô”, Hà Đông tức giận lườm Mục Tư Viễn rồi nói với Ngải Lâm, “Văn phòng của anh ta năm vừa rồi làm ăn không tồi nên hôm qua đã mời bọn em ăn một bữa rất cao cấp”.
Ngải Lâm nói: “Cái thằng Mã Tô này, tốt xấu cũng coi như có quen biết mà tại sao mời bọn em lại không mời chị chứ, chỉ được cái săn đón người đẹp là giỏi, nói xem nào, nó mời bọn em đến chỗ nào đấy?”
“Đến một hội sở, anh ta mời không ít người, em đoán là ít nhất cũng ăn mất hai bản thiết kế của anh ta”. Thấy sắc mặt Hà Đông hơi khó coi, Mạch Tiểu Hân cướp lời, sợ Hà Đông không cẩn thận nói ra lời không dễ nghe nào đó.
Ngải Lâm dùng cùi chỏ khẽ huých Mục Tư Viễn: “Viễn Dương bọn chị kinh doanh cũng không tồi, cũng phải bắt tổng giám đốc Mục mời mọi người ăn một bữa cao cấp mới được”.
Mục Tư Viễn nói: “Được, buổi tối cô tìm một địa điểm nào sang trọng đi, cô vốn là người sành ăn mà”. Mấy ngày nay anh đều tìm lí do để không xuống tầng 6 ăn cơm bởi vì không biết phải đối mặt với Mạch Tiểu Hân như thế nào. Anh từ chối không để cô tới gần nhưng lại không nỡ cách cô quá xa, việc giữ đúng khoảng cách này còn khó hơn quản lý hai công ty mấy trăm lần. Hôm nay khó khăn lắm mới gác được mâu thuẫn trong lòng để xuống nhà ăn, thấy cô vẫn tỏ ra điềm nhiên như không, trong lòng lại cảm thấy cực kì mất mát.
Cho dù Mạch Tiểu Hân có thoải mái đến mấy thì bây giờ cũng tuyệt đối không muốn đi đến bữa tiệc do Mục Tư Viễn tổ chức, liền dùng chân đá đá Hà Đông hi vọng Hà Đông mở miệng từ chối, nhưng Hà Đông đang bực mình với Mục Tư Viễn, chỉ lạnh mặt cúi đầu ăn cơm không chịu trả lời. Đợi thêm một lúc, Mạch Tiểu Hân thấy nếu còn không lên tiếng thì Mục Tư Viễn sẽ mất hết thể diện, đành phải nói: “Ăn uống suốt ngày làm sao được, thời gian trước khiêu vũ mãi em mới gầy được một chút, phải cố giữ đến tết về nhà cho bố mẹ em xem chứ”.
“Làm người phải phúc hậu, phụ nữ xinh đẹp càng phải phúc hậu, em mà cũng muốn giảm béo thì còn để cho người khác sống nữa không?” Ngải Lâm bất mãn nói: “Chị biết có một nơi chuyên hải sản cực đỉnh, còn hơn cả Hải Thượng Nhân Gia, từ tết tây đến giờ chị còn chưa ăn được bữa hải sản nào ra hồn, hôm nay đi đi”. Mặc dù cô tức giận vì cách làm của Mục Tư Viễn hôm đó nhưng cũng không muốn thấy anh bị người ta từ chối thẳng thừng như bây giờ.
“Ăn hải sản? Em đi cùng với!” Lục Tử Hãn bưng đĩa ngồi xuống bên cạnh Mạch Tiểu Hân, nghiêng người qua nói: “Buổi chiều hôm nay bạn anh sẽ mang hải sản từ thành phố C về, đóng hộp xốp từ trên thuyền luôn, tuyệt đối tươi ngon, Tiểu Hân, buổi tối chúng ta đến nhà em ăn mì cá đập nhé!”
Mục Tư Viễn nhanh chóng đưa mắt nhìn Mạch Tiểu Hân.
Mạch Tiểu Hân không đồng ý với đề nghị của Lục Tử Hãn, suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng từ chối: “Hải sản tươi mới như vậy mà làm mì cá đập thì thật đáng tiếc, nên để hấp”.
“Hôm nay anh muốn ăn mì cá đập, cô nương xinh đẹp, em ban phát thiện tâm đi!” Lục Tử Hãn cười đùa bỡn cợt áp đến gần nói: “Chỉ cần làm một bát nhỏ cho anh ăn là được, còn lại để hấp hết, cá chình, cá hố, cá mực, tôm, cua, tất cả hấp hết được không? Nhân tiện trong xe anh có hai chai rượu nho trắng rất ngon, ủ bằng nho trồng trên núi cao, rất hợp cho phụ nữ uống”.
Mạch Tiểu Hân lặng lẽ chọc chọc Hà Đông như cầu cứu, nhưng Hà Đông không lên tiếng. Thái tử gia đã mở miệng thì cô cũng không dám trái ý, hơn nữa lúc này cũng có thể mượn Lục Tử Hãn để tấn công gã Mục Tư Viễn không coi ai ra gì kia.
Ngải Lâm lập tức hưng phấn bừng bừng: “Chị thích nhất ăn cá shad hấp xì dầu, Tử Hãn, đừng quên bảo bọn nó mang một con tới, nhất định phải thật tươi, vẩy cá phải đầy đủ”.
“Hấp thì ai cũng biết làm mà, mang về nhà rửa sạch rồi cho vào nồi không phải là được rồi sao”. Mạch Tiểu Hân lầm bầm vùng vẫy nhưng cũng biết hễ đụng tới đồ ăn thì Ngải Lâm nhất định sẽ không chịu thỏa hiệp.
Quả nhiên Ngải Lâm lập tức phản đối: “Kỳ thực hấp mới cần đến kỹ thuật nhất, nếu hấp kĩ quá thì hải sản có tươi đến mấy cũng vô dụng”.
“Nói không sai, Tiểu Hân còn thích ăn gì nữa, để anh bảo bọn nó mang tới”. Vừa thấy Ngải Lâm mắc câu Lục Tử Hãn đã vô cùng vui sướng vì biết Mạch Tiểu Hân nhất định không thể từ chối được rồi.
“Đủ rồi đủ rồi, nếu nhiều quá thì em phải nấu cho mọi người đến nửa đêm mới xong mất” Mạch Tiểu Hân bất đắc dĩ nói, “Rõ ràng đều có chỗ ăn cơm rồi mà cứ nhất định phải cưỡng ép nhân dân lao động, em nấu làm sao ngon bằng nhà hàng được chứ”.
“Anh ăn thấy ngon hơn ở nhà hàng nhiều. Tư Viễn đừng giận nhé, lần trước Tiểu Hân làm mì cá đập ở nhà anh, em cảm thấy còn ngon hơn cô nấu”, Lục Tử Hãn nói, Tiểu Hân, không phải em đã nói bà ngoại em đặt ra quy định phụ nữ trong nhà ai cũng phải biết nấu ăn sao, đừng hẹp hòi mà, hôm nay em thể hiện kỹ thuật của con gái Ôn Châu đi!”
“Đó là em nói liên thiên thế mà anh cũng tin!” Mạch Tiểu Hân quay sang phía Ngải Lâm nói, “Vác đá đập chân mình, cái đứa ngu ngốc đó chính là em đấy”. Mấy ngày nay hình như Lục Tử Hãn lại bắt đầu suốt ngày đến nhà ăn tìm mình rồi, chẳng lẽ cô còn phải tuyên bố với hắn lần nữa? Cô cảm thấy hơi đau đầu.
Lục Tử Hãn nhìn vẻ mặt sinh động của Mạch Tiểu Hân, dịu dàng dỗ dành, “Để anh bảo bọn nó làm xong xuôi hết rồi mới mang tới, em chỉ cần phụ trách việc nấu nướng là được, quyết không thể để em phải vất vả, thế được chưa?”
Mạch Tiểu Hân thấy trong tình hình hiện nay nếu mình vẫn còn từ chối thì sẽ tỏ ra quá đáng, đành phải dặn dò: “Đừng cạo vẩy cá shad nếu không lúc hấp thịt sẽ bị dai, không ngon”.
Bên này thương lượng náo nhiệt, còn bên kia Mục Tư Viễn lại không nói một lời, Ngải Lâm nói: “Tư Viễn, buổi tối cùng đi nhé!”
“Không đi được, buổi tối tôi còn có kế hoạch, lần sau có cơ hội sẽ đến thưởng thức kỹ thuật của Tiểu Hân”. Mục Tư Viễn gật đầu với Mạch Tiểu Hân, anh rất muốn khẽ cười một chút, như vậy sẽ càng tỏ ra lễ phép chu toàn, đáng tiếc dù đã cố gắng nhưng không có kết quả.
Mạch Tiểu Hân lén thở dài, bây giờ cô cũng không muốn suốt ngày đụng vào Mục Tư Viễn, bao giờ bình phục tâm tình cũng cần có thời gian.
Hà Đông lén lườm anh một cái, vừa mới nói buổi tối phải mời bọn họ ăn cơm, bây giờ tự nhiên lại có kế hoạch rồi, có thể thấy lời mời vừa rồi là không thành tâm đến mức nào.
Ngải Lâm cũng kì quái khẽ liếc Mục Tư Viễn, câu trước mâu thuẫn với câu sau, vị tổng giám đốc bình thường vẫn ăn nói chặt chẽ này hôm nay lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy, tâm tư không biết đã chạy đến nơi nào rồi.
Chỉ có Lục Tử Hãn bận gọi điện thoại cho bạn, không hề phát hiện không khí xung quanh đã trở nên rất kì lạ.
Hết giờ làm, Ngải Lâm đẩy cửa vào hỏi: “Tư Viễn, hai cái ly lần trước tôi mua cho anh có còn đây không?”
“Tôi chưa động đến, chắc là vẫn còn ở đó”, Mục Tư Viễn chỉ chỉ cái tủ đối diện, “Sao vẫn chưa đi, không đến hỗ trợ một tay à?”
“Tôi thì hỗ trợ cái gì, Tử Hãn chỉ mong sao tôi đừng có đi ấy chứ, như vậy nó mới có cơ hội mà”, Ngải Lâm vừa lấy ly ra vừa nói: “Đằng nào để đây bao nhiêu lau rồi mà anh cũng không đụng đến, vậy để tôi mang tới đưa cho Tiểu Hân, cô ấy thích nhất là bát đĩa cốc chén xinh đẹp, suốt ngày tôi ăn chực ở nhà cô ấy cũng xấu hổ, hôm nay phải mang món quà đến mới được”, không biết cái thằng cha tầm ngầm ít nói này muốn thế nào? Nếu là thích, tại sao phải từ chối người ta lạnh như băng, nếu không thích, cả buổi chiều ngồi trong văn phòng mà không kí duyệt được bất cứ tài liệu gì, rốt cuộc là muốn gì đây? Xem ra không dùng thuốc liều cao kích thích một chút là không được. “Đây chính là một bộ âm dương đối ẩm, bản số lượng hạn chế, tôi cũng không nỡ giữ lại để chính mình dùng, Tiểu Hân nhất định sẽ rất thích”.
Mục Tư Viễn sầm mặt nói: “Đồ của tôi cô lại mang đi tặng người khác, ai nói tôi không dùng đến, tôi đang muốn dùng đây”.
Ngải Lâm làm như mắt điếc tai ngơ, tay xách cái hộp vừa đi ra ngoài vừa nói, “Anh cô đơn một thân một mình thì đối ẩm cái gì, thứ tốt tặng anh anh cũng không biết quý trọng, anh còn không bằng Tử Hãn, nó còn tinh mắt hơn anh nhiều”.
Thấy Ngải Lâm vênh váo tự đắc sập cửa đánh rầm một tiếng rồi nghênh ngang đi mất, Mục Tư Viễn tức giận đến mức đập mạnh cặp tài liệu trên tay xuống mặt bàn làm việc. Cái mụ Ngải Lâm kiêu ngạo quá rồi, ỷ vào thân phận bạn học kiêm chị dâu mà dám khoa tay múa chân can thiệp vào cuộc sống của mình. Đã bảo mình mời khách, vì sao lại còn giúp Lục Tử Hãn ép người ta về nhà nấu cơm? Thành phố B lớn như vậy, chẳng lẽ không tìm được nơi nào có hải sản tươi ngon hay sao? Quả thực chính là dẫn sói vào nhà. Bị người ta từ chối một lần, Tử Hãn đã ổn định được một thời gian, bây giờ lại chuẩn bị nổi dậy lần nữa? May mắn là bây giờ Hà Đông ở cùng cô ấy, nếu không đã là buổi tối lại còn uống rượu, bảo mọi người làm sao yên tâm được. Tiền của anh cô ấy không cần, tình yêu anh không dám cho cô ấy, vậy thì ít nhất hãy để anh có thể bảo vệ cô ấy không bị người khác bắt nạt. Lục Tử Hãn là một thằng nhóc đa tình như vậy, nhà họ Lục cũng không phải một nơi phù hợp với cô. Anh hơi thấy hối hận, vì sao vừa rồi lại giận dỗi nói buổi tối mình có kế hoạch, mình cứ thoải mái đồng ý không phải là tốt sao? Vì sao nhìn thấy Lục Tử Hãn nói chuyện với Tiểu Hân trong lòng mình lại thấy rất buồn? Mặc dù có thể khẳng định Tử Hãn sẽ không làm gì cô ấy, nhưng Tử Hãn uống rượu vào rồi sẽ nói gì với cô ấy?
Anh cầm điện thoại di động lên xem, trong đó có lưu một bức ảnh Lục Tử Hãn trao giải cho Mạch Tiểu Hân do Lục Tử Tình gửi cho anh, Lục Tử Tình rất thông minh, cô ấy gửi cho anh liền mấy bức ảnh chụp hôm văn nghệ, đương nhiên mục đích chính là để anh nhìn thấy bức này. Trong bệnh viện anh đã xem đi xem lại bức ảnh này rất nhiều lần, hình ảnh rất rõ ràng, đúng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, cùng trẻ trung, cùng tươi sáng, không giống mình, trái tim sớm đã già rồi. Anh thở dài, trách ai được, chính mình không dám nhận, chẳng lẽ cũng không cho phép người khác theo đuổi à? Không phải Lục Tử Hãn thì sẽ là Mã Tô, không phải Mã Tô thì sẽ là chàng trai khác, một cô gái đáng yêu như vậy nhất định sẽ có rất nhiều chàng trai săn đón. Mình lại không phải anh ruột cô ấy, không có tư cách đứng bên cạnh nói ra nói vào, mà cho dù là anh ruột thì em gái cũng có ngày phải xuất giá. Mục Tư Viễn khó chịu day day huyệt thái dương, chỗ đó đau vô cùng. Anh phiền muộn gạt cặp tài liệu sang một bên, tối nay ăn mì rồi phải về nhà ngủ sớm, đã lâu rồi anh chưa được ngủ một giấc tử tế.
Vẫn là quán mì bị Mạch Tiểu Hân chê không ngon đó theo thường lệ, tiểu Trần, Trần soàn soạt húp hết hơn nửa bát mì, ngẩng đầu lên thấy Mục Tư Viễn chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, bát mì vẫn chưa hề động đến, liền khuyên nhủ: “Tổng giám đốc Mục, anh ăn đi cho nóng, để lâu nguội mất”.
Mục Tư Viễn gắp một đũa đưa vào trong miệng, chậm rãi nhai, “Cậu cảm thấy mì ở đây thế nào?”
“Như Mạch tiểu thư nói, mì ở đây quá bình thường”. Tiểu Trần nói, “Không phải tôi khoác lác, mì bà xã tôi làm còn ngon gấp mười lần ở đây, vừa mềm lại vừa dai, cho thêm mấy cọng dưa muối của nhà trồng được vào mới gọi là tuyệt vời”.
“Mì Mạch tiểu thư làm cũng rất ngon”, Tử Hãn nói không sai, còn ngon hơn mì mẹ làm, dù sao cô ấy cũng được mưa dầm thấm đất từ nhỏ.
“Không nhìn ra người như Mạch tiểu thư đó lại còn biết nấu mì, ở thành phố bây giờ không nhiều cô gái như vậy”. Tiểu Trần kinh ngạc nói, “Thấy bố cô ấy sáng sớm đi mua đồ ăn sáng cho cô ấy, tôi còn tưởng rằng ở nhà cô ấy nhất định cũng được nuông chiều”.
“Quả thật là được nuông chiều hết cỡ, có điều nhà bọn họ có nền nếp như vậy, cô gái là phải biết nấu ăn, biết cách ăn mặc”. Mục Tư Viễn chậm rãi nói. Trừ mì cá đập, hôm nay cô ấy còn sẽ làm những món sở trường nào cho Tử Hãn nữa?
Tiểu Trần cảm thấy giám đốc có chút đáng thương, nhung nhớ một cô gái như vậy, vì sao còn cùng mình đi ăn bát mì khó ăn như bây giờ? “Thì ra từ nhỏ gia đình đã dạy cách ăn mặc, thảo nào Mạch tiểu thư mặc quần áo gì cũng đẹp”. Tiểu Trần nhắc nhở sếp một cách rất có trách nhiệm, “Nếu trong nhà có bà xã như vậy thì đúng là may mắn, đã xinh đẹp lại còn khéo tay, hơn nữa tâm địa lương thiện, đúng là hoàn mĩ”.
Mục Tư Viễn uống ngụm canh, cau mày nói: “Quả thật càng ngày càng khó ăn, đi thôi, chúng ta tìm nhà hàng Ôn Châu nào đó ăn mì cá đập”.
Buổi tối hôm nay là lần đầu tiên tiểu Trần phát hiện sếp của mình lại kén ăn đến thế, hơn nữa còn tiêu tiền như nước không khác gì những người có tiền trong các câu chuyện thường nghe. Đến nhà hàng Ôn Châu xa hoa nhất thành phố C, gọi liền ba loại mì cá đập vẫn không hài lòng. Lần đầu tiên bởi vì là nấu bằng cá thường, Mục Tư Viễn chỉ uống một ngụm canh rồi kêu mang đi. Lần thứ hai đổi cá hoa vàng, gà xe sợi chân giò thái chỉ, thêm ớt hành gừng xanh xanh đỏ đỏ trông rất đẹp mắt, sợi mì trơn mềm dai ngọt, tiểu Trần ăn đến mức suýt nữa nuốt mất cả lưỡi, nhưng Mục Tư Viễn chỉ gắp một đũa đã không chịu ăn tiếp. Cuối cùng Mục Tư Viễn gọi một con cá hoa vàng tự nhiên để làm mì cá đập, cá hoa vàng nuôi còn đỡ, cá hoa vàng tự nhiên có giá lên tới sáu triệu một cân, khiến bà chủ nhà hàng cũng phải hoảng sợ. Cá ngon như vậy mà lại để làm mì cá đập, thật sự là phí của giời, bà chủ khuyên anh hấp ăn, nghe thấy chữ hấp Mục Tư Viễn càng không vui, chỉ lạnh lùng ngồi không lên tiếng, bà chủ thở dài trong lòng, ngoại hình dễ coi như vậy mà tại sao lại đần độn thế. Vội vàng kêu đầu bếp nấu mì rồi bà chủ tự tay bưng lên, lo lắng bất an đứng chờ bên cạnh, Mục Tư Viễn cũng chỉ cố gắng ăn được non nửa bát. Lúc thấy anh trả tiền tiểu Trần nghĩ thầm, ăn mì mất hơn sáu triệu mà còn không được ăn no, bình thường không phải một bát hai ba mươi ngàn đều cũng xong bữa sao? Chẳng lẽ đầu óc tổng giám đốc Mục có vấn đề gì rồi?