Sau khi moi ruột móc gan để tìm ra chủ đề mà đàn ông thích tán gẫu, tôi
nói bừa: “Sao anh không đầu tư cổ phiếu? Gần đây thị trường cổ phiếu
hình như cũng khá khởi sắc.”
Đồng chí A Hoa: “Ừm.”
…
Anh hai, anh đây gọi là tích chữ như vàng đấy hả?
Tôi đầu hàng, quyết định im lặng, từ bỏ ý tưởng nói chuyện với đồng chí A
Hoa. Trầm mặc thì cứ trầm mặc đi, tôi bắt đầu lật cataloug ảnh ra xem.
Những người trong sách mặc lễ phục, cười thật tiêu chuẩn, bày ra các tư thế
thân mật điển hình, nhưng nhìn thế nào cũng thấy giả giả, còn chẳng xinh đẹp bằng An An. An An hiện giờ trong phòng chụp ảnh hẳn là đẹp chói lóa nhỉ, tôi không khỏi cảm thán một câu: “An An hôm nay thật là đẹp.”
Phản ứng của đồng chí A Hoa khiến tôi giật mình, anh ta thế mà lại cười
cười, chủ động đáp lời, càng khó tin chính là, lời đáp còn nhiều hơn hai chữ: “An An bình thường cũng không tệ.”
Phản ứng đầu tiên của tôi là, có “3 chấm”.
Tôi lại thử tiếp một câu: “An An bỏ đống vải vóc đó ra, bình thường cũng khá là xinh đẹp.”
Đồng chí A Hoa vẫn duy trì nụ cười như tắm gió xuân: “Cô ấy rất đáng yêu.”
Phản ứng thứ hai của tôi là, chắc chắn có “3 chấm”.
Ngay lúc đó, An An chạy đến, ngoắc chúng tôi: “Mau tới đây, lẹ lên, tới lượt hai người chụp rồi.”
Bỗng, mưa thuận gió hòa cây lá tỉnh lại, đồng chí A Hoa mặt mày hớn hở, cả
người lập tức trở nên sinh động vô cùng, không thấy chút nào cái bản sắc nghiêm nghị nữa, tôi thở dài, hóa ra là thật sự có “3 chấm”.
Nhìn An An vẻ mặt ngọt ngào tựa vào vai chồng âu yếm, lại ngó sang người đàn ông tốt thích thầm An An ở bên đây, tôi rốt cục cũng hiểu được cảm giác của Lý Chính Nghĩa. Hóa ra tình yêu, thật sự chẳng bao giờ công bằng,
dù người đó đã yêu ai hay chưa, thích vẫn cứ thích, không thích vẫn là
không thích, giày có vừa hay không, cũng chỉ chân mới biết được.
An An một mình đã rối cả lên, thế mà cũng không quên chỉ huy chúng tôi,
dùng sức khua tay múa chân ở phía bên kia: “Nha Nha, sát đầu lại, biểu
cảm ngọt lên, mấy người làm gì vậy, ở giữa còn nhét thêm được hai người
nữa kia kìa.”
Rốt cục tới phút giải lao giữa giờ, An An lại tới sát bên tai tôi: “Thế nào, cảm nghĩ sao, tên này không tồi chứ hả?”
Đối với An An đang bà tám ra mặt, tôi hận không thể nhấc đầu cô ấy xuống,
xem đến tột cùng bên trong cấu tạo bằng cái giống gì. Tôi oán hận nhéo
lên cánh tay nho nhỏ của cô ấy: “Chị hai à, chị vội việc chị đi, cứ để
em ế tiếp là được rồi.”