Ngày thứ hai bị người ta làm hỏng rốt cục cũng trôi qua. Tôi bị An An
đại tỷ phái đi khắp nơi, chạy đôn chạy đáo qua tới hai ngân hàng, đến
khi về nhà cũng đã qua giờ cơm chiều mất rồi. Ở ngoài hành lang, tôi
đụng phải bà A Mai đang vội vã tới chỗ tụ tập của hội mạt chược sau giờ
cơm chiều.
Bà A Mai vừa thấy tôi, liền ngừng lại, chạy đến nắm
lấy tay tôi. “Nhị Nha, người hôm trước bà giới thiệu với con đó, có nhắn lại là muốn gặp con sớm, con định thế nào?”
Hai ngày rồi tôi bị
Thôi Nam cùng Tiểu Thanh của anh ta chèn ép, hôm nay lại bị An An cùng
Ứng Nhan oanh tạc, thể xác tôi lúc này quả thật là rã rời hết rồi, hơn
nữa trong bụng trống trơn, mấy lời nói ngọt ngào đang nghe đâu có làm
tôi no được, bây giờ nguyện vọng lớn nhất của tôi là kiếm được cái gì đó bỏ bụng, chẳng muốn quan tâm tình cảm tình củm chi nữa.
Tôi thở
dài mệt mỏi, chẳng thèm nghĩ nhiều, thuận miệng đáp lời: “Vâng ạ, khi
nào anh ta rảnh thì gặp con một lần, buổi tối con đều không có đi đâu.”
Bà A Mai cuối cùng cũng thỏa mãn, vôi vàng đi tới chỗ hội mạt chược.
Tôi tiếp tục lên lầu, khi vào cửa, bỗng dưng nhớ tới một vấn đề.
Người đàn ông mà bà A Mai kể hình như rất vĩ đại nha, đàn ông như thế chẳng
lẽ không có hoa bướm vây quanh sao? Chỉ cần anh ta muốn, vơ một cái cũng có cả rổ người như tôi, sao lại nhất quyết muốn gấp rút gặp mặt tôi
thế?
Về nhà, nấu một tô mì gói, bưng bát mì ngồi trước máy tính.
Lúc lên mạng, tôi vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề này, thái độ có phần khác thường, nhìn nhiều người đang nói chuyện mà vẫn không nói một lời nào.
Thiện Giải Nhân Y rất nhanh nhìn thấy biểu hiện bất thường của tôi, len
lét gửi tới cái mặt cười hi hi, “Tiểu Nước Tương, ai chọc em không vui
thế?”
Tên nhóc này, thật là bực mình nha. Tôi gõ ra cái mặt quỷ thật to: “Không có gì, hôm nay nhiều việc quá nên mệt.”
“Nhân Y ca, anh thật tốt với em đó nha.” Tôi nhẹ nhàng thay đổi đề tài, cho
tới bây giờ, ở trên mạng tôi vẫn là Nước Tương muội muội hoạt bát đáng
yêu, chưa bao giờ bàn về công việc hay cuộc sống thực.
Thiện Giải Nhân Y không đáp lại khuôn mặt cười hi hi của tôi, cậu ta chẳng nói gì
thêm nữa, tôi thấy khung đối thoại vẫn đang để “‘Thiện Giải Nhân Y’
đang trả lời…” Sau mười phút, khung đối thoại nhảy ra mấy chữ. “Đi, ra diễn đàn chém gió đi.”
Lòng tôi có chút áy náy, hình như cậu ta
bị tổn thương, rõ ràng là tôi chẳng hề tín nhiệm cậu ta, cự tuyệt sự
quan tâm của cậu ta, tôi như thế có chút mất nhân tính phải không nhỉ?
Nhưng khi ra tới diễn đàn, Nhân Y lại trở thành tiểu tử vô tâm vô phế
nói năng ngọt xớt, thường xuyên phô ra mấy động tác hip hop cho nhân vật của mình, khiến tôi cảm thấy biểu cảm trầm mặc vừa rồi là giả, ừ, chỉ
do tôi nhạy cảm thôi mà.
Ngoài diễn đàn vẫn náo nhiệt như thế,
Mười Lần ca ca đang nói cười với Chi Chi muội muội, hai người nói chuyện rất nhanh, mọi người bị hấp dẫn kéo đến xem, tôi cũng lại xem.
Một Đêm Mười Lần: “Tôi vừa thấy một chuyện buồn cười hết sức.”
Đào Chi Chi: “Nói nghe xem.”
Một Đêm Mười Lần làm ra vẻ khó xử: “Nhưng thật xin lỗi, Chi Chi muội muội
thuần khiết, không nên nghe mấy chuyện này, để anh chờ em Nước Tương tới rồi nói.”
Người này, thế chẳng phải là lạt mềm buộc chặt sao?
Đào Chi Chi quả nhiên nổi giận. “Sao mọi người đều kì thị tôi thế, tôi là
người trưởng thành, trưởng thành đó có biết không? Nước Tương cũng chẳng biết đang làm gì, nửa ngày rồi còn chưa lên tiếng kìa.”
Môt đêm mười lần bồi thêm: “Thật sự là không nên, không nên làm hại mầm non đất nước.”
Đào Chi Chi bức bối: “Ông bác Mười Lần kia, nói mau lên, lược bỏ tình tiết khiêu gợi không phải được rồi sao?”
Một Đêm Mười Lần: “Thật muốn tôi nói à?”
Đào Chi Chi dứt khoát: “Nói!!!”
Nhìn biểu cảm ngây thơ ngây ngốc của Chi Chi, tôi lại nổi tà tâm, đi đến
trước Một Đêm Mười Lần gõ một tràng chữ. “Khiêu gợi quá, khiêu khích
quá, khiêu dâm quá, nói xong rồi.”
Ha ha, biết ngay mà, Mười Lần
ca ca đang bẫy Chi Chi, nhưng lại cố tình lôi Nước Tương tôi đây ra làm
lá chắn, làm sao qua được mắt tôi chứ. Sẽ không cho anh ta như ý đâu, hì hì, tôi xấu tính thế đấy.
Một Đêm Mười Lần: “…”
Thiện Giải Nhân Y: “…”
Đào Chi Chi: “Aaa, ông bác già kia, anh lừa tôi!”
Trên diễn đoàn hỗn loạn một trận, Chi Chi muội muội gõ ra hàng loạt cái emo
đánh người cướp răng. Tôi cười ha ha nhìn bọn họ ầm ĩ, trong lòng rất
thoải mái. Tuy rằng tôi không muốn nói về cuộc sống của mình với bạn
trên mạng, nhưng họ làm cho cuộc sống thực của tôi rất dễ chịu và vui vẻ hơn nhiều.
Lòng nôn nóng của tôi đối với người đàn ông hư hư
thực thực sắp xem mắt kia cuối cùng bị một gậy của An An đánh bay. Buổi
sáng, tôi nhìn An An đại tỷ cười duyên nói chuyện điện thoại mà phát
buồn nôn. Tôi đợi đến khi cô ấy cúp, liền xáp lại hỏi: “Sư phụ, anh nhà
sư phụ quen với sư phụ như thế nào?”
“Muốn biết hả? Quen thế nào
là thế nào?” An An đại tỷ thu lại vẻ nũng nịu ngọt ngào trên điện thoại
khi nãy, tùy tiện hỏi. Nhưng mà quả không hổ sư phụ tôi, sau một giây cô ấy liền hiểu ra vấn đề: “Nha Nha, có người làm mai cho cô phải không?”
An An lập tức hứng thú, đối với chuyện bao đồng, cô ấy luôn nhiệt tình như lửa: “Nói nghe chút xem, đang làm việc gì, lương tháng thế nào, nhân
phẩm ra sao?”
Tôi nhìn trái nhìn phải một hồi, rồi nghiêng người
sang bàn cô ấy, giọng hạ xuống thật nhỏ, nói: “Nghe nói là giám đốc công ty hay tập đoàn gì đó, một năm được mấy chục vạn đó, đại tỷ, em thấy
không đáng tin cho lắm, người như thế đâu khi nào thiếu gái đẹp bên
cạnh, sao có thể lưu lạc đến chỗ thường dân nhà em cơ chứ.”
Lại
tỉ mỉ lướt nhìn xung quanh, đảm bảo không có người chú ý, tôi mới ghé
đầu sát lại bên tai cô ấy, giọng càng nhỏ hơn nữa: “Nói không chừng là
người giống như Ứng Nhan đó.”