Cuối tuần, nơi sinh hoạt nho nhỏ của người già rất rôm rả. Vài ông bác, bà cô ngồi hàn huyên với nhau.
“A, lão Vương, đến đây, bên đây mới có ba người, thiếu hết một chân này, qua đây ngồi đi.”
“Thôi thôi, tôi với đám bà A Mai được rồi, các người toàn là cao thủ không à.”
“Sợ gì, bọn tôi chơi mạt chược cược nhỏ thôi mà, nhỏ tới không thể nhỏ hơn ấy chứ.”
“Thôi thôi, à, mà Tiểu Lý ở đâu thế? Các người thấy cổ đâu không?”
Tiểu Lý mà lão Vương nhắc đến chính là tôi, tôi đứng ở cửa đã một hồi lâu,
cười tủm tỉm nhìn quanh nơi náo nhiệt này. Ở trong đây cười đùa toàn là
người của khu tập thể nhỏ, đều ham mê quốc túy là mạt chược nên tụ tập
lại một chỗ, tuy thường xuyên vì chút tiền lẻ mà cãi nhau, nhưng nơi này lúc nào cũng vô cùng náo nhiệt, tục tằng. Tôi thích nơi này, tôi thô
thiển thế đấy.
Hà hà, mọi người thích nhất là đánh bài với lão
Vương, thích lão có bài tốt nhưng lại đánh quá dở, bài tốt vào tay lão
tráo trở thành quân không thể đánh được, chẳng những không thể hồ bài mà còn thường xuyên hồ đồ cho người khác ghi điểm.
Bà A Mai mà lão
Vương nhắc đến chính là một bà cụ lớn tuổi, tôi gọi là bà A Mai, kĩ
thuật đánh bài của bà cũng thiệt là tệ, nhưng dù thế, mọi người vẫn
chẳng muốn đánh với bà, trừ lão Vương tốt tính ra. Bà A Mai công phu tay thì dở nhưng công phu miệng khó lường, chỉ cần thua một ván, bà ấy sẽ
bắt đầu nói năng ì xèo, tụng lảm nhảm đủ thứ, tụng đến khi bạn choáng
váng đến đánh sai cả bài thì thôi, nhờ tuyệt kĩ này mà bà thắng nhiều
thua ít. Ở hội, độ không được hoan nghênh của bà đứng hạng ba.
Cực lực kéo lão Vương nhập bọn là lão Trương, lão Trương là nhân vật hạng
hai không được hoan nghênh, trước cả bà A Mai, đánh bài với lão, cuối
cùng khi kiểm lại tiền mình thu về, chẳng khi nào lời được. Thói quen
của lão là, người ta thua một trăm thì lão hô hai trăm, người ta thắng
một trăm thì lão hô năm mươi, hơn nữa kĩ thuật đánh bài lại tốt, thế nên hội mạt chược thà chịu công phu miệng lưỡi của bà A Mai còn hơn là đánh bài cùng lão, chỉ khi nào chẳng còn ai để lấp chỗ trống thì mới rủ lão.
Chỗ lão Vương và bà A Mai đủ bốn người cũng đã dàn bài, lão Trương bên này
vẫn đang ba thiếu một, tôi đứng phía sau lão Vương, xem bài của lão,
chẹp, lại đánh sai.
Lão Trương vẫn đang tìm chân đánh, nhưng hai
người cùng ngồi cùng bàn thì đang nôn nóng: “Lão Trương, kêu Nhị Nha lại đây cho đủ đi.”
Ánh mắt lão Trương lóe lên, quay đầu nhìn ra
cửa, vẫn ra vẻ không hề nghe thấy mà tiếp tục chờ người, tôi biết lão
chỉ có thể kiên trì được mười phút, sau mười phút, nếu không có ai thì
lão sẽ bảo tôi lại chơi.
Mười phút sau, tôi ngồi xuống bàn bài dưới lời mời ỡm ờ của Lão Trương.
Hoạt động trong phòng khí thế ngút trời, xem ra tối nay vận may bà A Mai rất tốt, liên tục “Hồ”. Ngồi cách một bàn mạt chược mà bà cũng không quên
tám chuyện với tôi.
“Nhị Nha, cậu bạn trai Thượng Hải của con
đâu, lâu rồi không thấy dẫn về nha.” Nhà bà A Mai cùng dãy lầu với nhà
tôi, nhà bà tầng hai, nhà tôi tầng bốn.
“Phân, nhị bính.” Tôi nói khẽ, tiện tay quăng bài đang hé ra bàn.
“Bính” Đối diện là ánh mắt sắc lẻm của lão Trương, miệng lưu loát gọi bài.
Bà A Mai đánh bài nhưng miệng chẳng hề bị ảnh hưởng. “Ta nói, như vậy là
không được đâu. Nhị Nha này, họ hàng nhà bà có một thằng bé, nghe nói là nhân tài khó kiếm, tướng mạo đẹp đẽ, làm giám đốc tập đoàn nào đó, một
năm kiếm không dưới mười vạn. Điều kiện trong nhà cũng tốt, cha mẹ đều
có bảo hiểm nhân mạng, hay là để bà giới thiệu cho con?”
“Ha ha,
người bà A Mai nhìn trúng tất nhiên là không tệ rồi, tối nào con cũng
rảnh đó ạ.” Tôi nhanh chóng đồng ý, dù sao rùa vàng cũng chẳng phải từ
trên trời rơi xuống*. Tôi không chần chờ đánh ra “Tam điều.”
[Thiên thượng bất hội điệu kim quy]
“Hồ.” Lão Trương cười ha hả.
Hừ, bài tôi đánh quá dở, rõ ràng biết lão Trương đang muốn đủ một cây bài,
thế mà lại còn không đem pháo giao ra. Quả nhiên mỗi lần nghĩ đến người
đó đều chẳng có gì tốt đẹp.
Bà A Mai cũng cười. “Nhị Nha, cao thủ như con mà cũng giao pháo ra à…”
“Tiểu cô nương của chúng ta ơi, nghe tới bạn trai là phân tâm liền nha…”
Tôi cười tủm tỉm rồi lần nữa xáo bài, xáo bài…
Mười giờ tối, khu hoạt động đóng cửa, tôi khoái trá rút từ trong ngăn bàn
mạt chược ra xấp tiền lẻ, đếm qua đếm lại, cũng kha khá, bỏ vào ví thôi. Tối nay lại lời hơn hai trăm tệ, tuần trước nữa thì kiếm được một ngàn, có thể đi mua đôi giày kia rồi, oh yeah!
Lão Trương hầm hầm đứng lên, miệng lầm bầm, mặt không chút thay đổi rời bàn mạt chược. Hà hà,
phỏng chừng tới lần sau, chắc lão phải đợi hơn mười phút mới dám gọi
tôi.
Tóm lại, kẻ không được chào đón nhất trên các bàn mạt chược
nơi này chắc mọi người cũng đoán được, ha ha, đúng thế, tôi chính là kẻ
không được chào đón No.1!
Tuy rằng tôi thua tiền cũng không lải
nhải, đánh bài xuống cũng không đổi ý, nhưng mà, vận may siêu tốt và
tuyệt kĩ dùng pháo giúp tôi luôn đứng đầu bảng!
Bà A Mai hôm nay
nhất định thắng được tiền, nên mặt cười tươi như hoa, lôi lôi kéo kéo
tôi, kể mải mê về tên tiểu tử gì đó cho đến tận khi tới trước cửa nhà
bà, còn ca ngợi tâng bốc tên đó lên tới mây xanh.
Lấy kinh nghiệm nửa năm quen biết bà của tôi mà nói, con mắt thẩm mỹ của người già so
với thanh niên có sự cách biệt vô cùng lớn. Nam bình thường miệng không
lệch, mắt không lé, cao đủ mét bảy, ở trong mắt các bà cố nội này đều
trở thành nam nhi tướng mạo đường hoàng, nếu không cẩn thận, gặp trúng
người cao trên mét bảy lăm, thì sẽ thành tuyệt thế mỹ nam hiếm có khó
tìm.
Tôi cũng không trông cái thân này được soái xa ghé mắt đến,
tóm lại, điều kiện kinh tế có lẽ là thứ duy nhất đáng tin được trong
những điều bà nói.