“Ngài đã quyết định sao?” Người vẫn là xuất hiện, tựa hồ cũng tại một mực chờ đợi giờ khắc này, Thạch Mặc sững sờ nhìn ảnh vệ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, sau đó trầm mặc, lại nhẹ gật đầu…
“Cần chuẩn bị những thứ gì không?” ảnh vệ lại hỏi.
Thạch Mặc suy nghĩ một chút, thu thập vài bộ quần áo của mình, xác định cây trâm ở trong ngực, liền đi tới trước mặt ảnh vệ.
“Ngươi có thể mang ta đi đâu?” Thời điểm hỏi những lời này, Thạch Mặc đột nhiên xúc động không muốn rời đi, hắn muốn ở lại chỗ này, đem hết thảy đều nói rõ, sai không tại hắn, mà hắn có thai cũng là con của nàng, ảnh vệ cũng biết, Thương Vương gia cũng biết, nàng sẽ không cho là hắn lừa gạt…
Nhưng mặt khác, trong lòng lại kiên trì, hắn không nghĩ sẽ nói ra, không cần nói cho nữ nhân vô tình kia biết, nàng đã từng muốn xoá sạch hài tử của chính nàng…
Đối với việc không có sự cho phép của hắn liền muốn xoá sạch con của hắn, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ!
Đó là một loại đau nhức, nặng nề áp bách hắn, làm cho hô hấp của hắn đều có chút trầm trọng.
“Vương gia phân phó, hết thảy theo ý kiến của ngài.” ảnh vệ thành thật trả lời.
“Theo ý kiến của ta… Vậy mang ta đi một nơi mà nàng tìm không thấy a, vắng vẻ một chút, để ta có thể sống yên bình.”
Đã lựa chọn rời đi, mặc dù có muốn hay không, cuối cùng cũng không có khả năng quay đầu lại…
Ảnh vệ nhẹ gật đầu, mang theo Thạch Mặc liền tại trong đêm khuya ly khai biệt viện của Mị Ngạn Nhi…
…
Ngày thứ hai, Mị Ngạn Nhi còn chưa rời giường liền nghe được thanh âm lo lắng của người ở bên ngoài.
“Chủ tử, chủ tử, ngài tỉnh chưa?” Là thanh âm của Huyễn Nhi, lo lắng mang theo một tia bối rối, Mị Ngạn Nhi mở to mắt nằm ở trên giường, Âm Trữ nằm bên cạnh cũng tỉnh lại theo.
“Chuyện gì?” Mị Ngạn Nhi không vui hỏi.
“Chủ tử, sáng sớm ngày hôm nay nô tài đi hầu hạ Thạch công tử rửa mặt, gõ cửa nhưng không thấy ai lên tiếng, chờ khá lâu thì cảm giác có chút không đúng liền đi vào, lại phát hiện không thấy Thạch công tử, nô tài hỏi thăm mọi người cũng đều nói không phát hiện công tử, liền hướng ngài hồi báo, người xem?”
“Không thấy? Làm sao có thể không thấy? Ngươi khẳng định tìm khắp nơi rồi?” Mị Ngạn Nhi chợt ngồi dậy, lớn tiếng quát hỏi.
Âm Trữ cũng nhíu lại lông mày, vì Mị Ngạn Nhi mặc quần áo vào.
“Nơi ngày thường công tử hay đi cũng tìm khắp rồi, nơi người có thể đi cũng đều tìm, bọn hạ nhân đều nói không gặp công tử… ”
Huyễn nhi vừa nói xong lời này, cửa đã bị đánh mở, Mị Ngạn Nhi mặt lạnh xuất hiện trước mặt Huyễn Nhi.
“Nô tài chết tiệt, ngươi chăm sóc chủ tử thế nào vậy hả, ngay cả người cũng tìm không thấy, nếu tìm không được, xem ta phạt ngươi như thế nào.” Mị Ngạn Nhi giận chó đánh mèo răn dạy Huyễn Nhi, sau đó liền đối với Mộng Nhi cùng Lưu Khê đã đứng sẵn ở ngoài cửa phân phó: “Đi, gọi tất cả mọi người đi tìm, nhất định phải đem từng ngóc ngách ở biệt viện tìm khắp một lần.”
“Dạ!” Mộng nhi cùng Lưu Khê không dám trễ nãi, lĩnh mệnh đi.
Trong nhất thời, tất cả mọi người trong biệt viện đều cùng bắt tay tìm kiếm .
“Huyễn nhi!” Mị Ngạn nhi lạnh giọng kêu.
“Chủ tử, nô tài biết sai rồi, thỉnh chủ tử tha mạng.” Huyễn nhi mới vừa rồi sợ tới mức không dám nói lời nào, lần này Mị Ngạn Nhi vừa gọi, thân thể càng run lên quỳ gối trên mặt đất.
“Ngươi trước hết nên trở về phòng xem lại, coi có thiếu cái gì không?” Mị Ngạn nhi không cho rằng Thạch Mặc là một nam nhân sẽ tìm phiền toái cho người khác, vô cớ mất tích nói không chừng đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Mị Ngạn Nhi lại càng khó coi.
“Dạ!” Huyễn nhi vội vàng rời đi.
“Tiểu vương gia, ngài không cần lo lắng, Thạch công tử sẽ không có việc gì.” Âm Trữ ôn nhu an ủi.
Mị Ngạn Nhi cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, cũng theo Huyễn Nhi đi khu nhà ở phía sau của Thạch Mặc.
Âm Trữ đi theo sau lưng, cũng không nói gì nữa.
…
Không đến nửa canh giờ, bọn hạ nhân đều báo lại, nói là không nhìn thấy tung tích Thạch Mặc, mà Mị Ngạn Nhi xanh mặt ngồi ở trong phòng Thạch Mặc .
Trải qua Huyễn Nhi kiểm tra, đã xác định trong phòng ngoại trừ ít đi vài bộ quần áo bên ngoài của Thạch Mặc, còn lại cũng không thiếu thứ gì cả, nhưng cũng bởi vì vậy, sắc mặt Mị Ngạn Nhi mới càng khó coi.
Nếu như chỉ là ít người… nàng còn có thể nghĩ rằng hắn bị người khác mang đi hoặc lạc đường, nhưng lại thiếu đi một ít quần áo! Tình huống như vậy làm cho nàng không cần nghĩ liền có thể xác định, hắn chính là tự mình rời đi !
Chưa bao giờ nghĩ tới, Thạch Mặc lại cứ như thế rời đi, nàng cho rằng hắn đã thuộc về nàng rồi, dù sao hắn cũng không còn nơi nào để đi, cũng không có lý do rời đi, dù sao… nàng cũng là dưới tình huống đó mang hắn về không phải sao.
” Lưu Khê, ngươi mang theo lệnh bài của ta đi thành phủ, cho dù có đem cả Hoàng Thành lật tung, cũng phải đem người tìm trở về cho ta!”
“Vâng!” Lưu Khê rời đi.
“Các ngươi cũng đi ra ngoài, không việc gì thì đừng đến phiền ta.” Mị Ngạn Nhi lại phân phó những người còn lại ở trong phòng, Âm Trữ hơi khuỵa người, mang theo Mộng nhi, Huyễn Nhi cùng người hầu của mình rời đi.
…
Trong phòng chỉ còn lại Mị Ngạn Nhi một người, nàng mặt lạnh lẽo, như một vòng xoáy gió lốc ngưng tụ một trận khiếp người.
Hắn lại rời đi, không có trải qua nàng cho phép, không có bất kỳ đôi câu vài lời lưu lại, hắn liền ở bên cạnh của nàng ly khai!
Đây là phản bội! lừa gạt! là sai lầm không thể tha thứ!
Nàng đã để xuống tư thái cùng thân phận mà đi đón nạp hắn, đã không so đo quá khứ, hết thảy đều bảo vệ hắn, hắn lại vẫn rời đi… Hắn… Tại sao phải rời đi? Chẳng lẽ nàng đối với hắn như thế còn chưa đủ sao?
Mị Ngạn Nhi vừa tức vừa hận, vừa giận lại vừa oán, trong lúc nhất thời sắc mặt thay đổi mấy lần.