Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Chương 72



Gió đêm nổi lên, áo đỏ bay phần phật, hắn nhẹ giọng cười thì
thầm bên tai ta.

“… Tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong nhu giang hồ“.

Trăng rất tròn, người rất đẹp, lời nói rất hay.

Ta ngẩn ngơ, cảm thấy buồn cười. Không phải là đã sớm biết hắn
sẽ quên ta sao? Vậy còn mong đợi cái gì?

Nhưng mà, cảm giác bốc đồng che mờ lý trí, không thể cứ chấm
hết như vậy, tuyệt đối không thể!

“Dạ Kiếm Ly…”.

Hắn không lên tiếng, chỉ chờ ta nói tiếp.

“Con mẹ huynh!”, ta níu lấy vạt áo Dạ Kiếm Ly, lớn lối quát:
“Ai tương nhu dĩ mạt với huynh hả?”.

Hắn trợn to đôi mắt đen, kinh ngạc.

“Nếu đã không có…”, ta nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, “Thì không
cho phép huynh tương vong nhu giang hồ!”.

Dạ Kiếm Ly đột nhiên bật cười, giơ tay gỡ mặt nạ xuống. Ta
thẫn thờ buông bàn tay đang níu vạt áo hắn, ngước mắt nhìn khuôn mặt ngọc, ánh
trăng mông lung phía sau, vết đỏ trước trán vừa thánh khiết vừa yêu dị, đôi mắt
đen trong trẻo mà lạnh lùng.

“Câu này là ban đầu cô gạt ta, giờ ta lừa lại cô”, mắt phượng
cong cong khẽ chớp, đầy vẻ giảo hoạt.

Ta bỗng nhớ lại ngày xưa, muốn đấu võ mồm, “Trước hai câu đó
là câu gì, huynh có biết không?”.

“Còn có trước đó sao? Là câu gì?”.

“Mắc mớ gì ta phải nói cho huynh biết?”, ta giả vờ khoa
trương, nói: “Huynh là kẻ không có lương tâm!”.

“Vậy mà cô còn thích ta”, Dạ Kiếm Ly tiếp lời.

Trong nháy mắt, không khí mập mờ, ta đỏ mặt, nhưng không muốn
để cho hắn nhận ra ta đang xấu hổ. Bà nội nó, lão nương muốn yêu là yêu, từ chối
ta thì đã sao, ta không ngại quấn chặt lấy huynh!

Ta vẫn luôn trốn tránh như con rùa rụt đầu, cảm giác này giống
hệt như lần trước khi ta đứng tỏ tình với Dạ Kiếm Ly, đột nhiên ta thu hết dũng
khí.

“Ta thích huynh đó! Là mắt ta có vấn đề! Ta bị bệnh đục thủy
tinh thể cộng thêm cận thị nặng!”.

Dạ Kiếm Ly nheo nheo mắt, chắc là nghe cũng không biết ta
nói cái gì, nhưng hiển nhiên là hiểu rõ ý tứ của ta, bĩu môi một cái, “Con gái
như cô, toàn thân cao thấp không có gì tốt đẹp, chỉ có cặp mắt là còn xài được!”.

Aizz, đúng là tự yêu bản thân.

“Mắt còn xài được thì sao, đâu có chắc là không có lúc nhìn
lầm người”.

“Cô nhìn lầm bao nhiêu người rồi, nhưng lần này không lầm
đâu”.

“Phải rồi, lần này không phải là nhìn lầm, mà là mắt ta bị
mù!”.

“Ừ dù sao cô cũng từng bị mù thật còn gì”.

“Mắt ta mù mới đi coi trọng huynh!”.

“Mắt ta cũng mù nên mới đi tìm cô!”.

“Huynh… Ách, huynh tìm ta làm gì?”

Dạ Kiếm Ly nhận ra mình lỡ lời, sắc mặt đỏ hồng, liền chớp mắt
xoay đầu đi, bắt đầu chơi trò chiến thuật trầm mặc.

Ai sợ ai hả, ở cùng với Độc Cô Bạch nửa năm, ta đã luyện
xong trò mở mắt trừng trừng, không cần nhắm mắt mà vẫn có thể mơ về bộ dạng mê
người của món chân giò nấu đông[1].

Cũng thật kỳ lạ, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta và
Dạ Kiếm Ly vẫn có thể ở chung với nhau chẳng khác gì trước kia. Vậy thì nửa năm
nay, ta tốn công đau khổ làm cái quái gì?

Dạ Kiếm Ly len lén liếc ta một cái, thấy ta đang ngơ ngác
nhìn hắn, lập tức dời tầm mắt.

“Cô đang suy nghĩ gì vậy?”.

“Chân giò nấu đông”.

“Kỷ Triển Nhan!”, Dạ Kiếm Ly nghiến răng nghiến lợi.

“Vừa rồi huynh lừa gạt ta, hại ta đau khổ”, ta cực kỳ thù
dai.

“Ai bảo cô…”, hắn bật thốt lên, rồi lại ẩn nhẫn cúi đầu, ánh
mắt không dám nhìn thẳng, “Ai bảo cô, nói… nói như vậy xong, còn chạy đi gả cho
người khác”.

“Cái gì cơ?”, ta nghe không rõ lắm.

Dạ Kiếm Ly nhìn ta với vẻ mặt đầy tâm sự sâu kín, đột nhiên
thở dài, “Không có gì, ta tới tìm cô, có chuyện quan trọng cần thương lượng”.

Ta lập tức nhớ lại tình cảnh của mình, mặt mũi cứng đờ.

Hóa ra là Hoắc Thanh Phong đến Tây Trạch, tìm được Dạ Kiếm
Ly, bèn cải trang thành người hầu, cùng hắn tiến cung gặp Tư Mã Đồng Lạc. Gặp lại
người mình từng khuynh tâm khổ luyến, Tư Mã Đồng Lạc có chút bối rối, nhưng vẫn
nhớ rõ cừu hận sâu sắc năm nào, Hoắc Thanh Phong bày kế dụ dỗ bà ta, miễn cưỡng
lắm bà ta mới đồng ý phái người đưa tin về Đông Lăng. Và đương nhiên, cái người
đưa tin đó, chính là Dạ Kiếm Ly.

“Bà ta không sợ huynh về đây mật báo sao?”, ta ngạc nhiên hỏi.

“Cái bà Trưởng công chúa đó, vừa gặp lại Hoắc thúc thúc liền
ngậm miệng không dám nói nhiều”, Dạ Kiếm Ly giễu cợt, “Vậy mà vẫn còn nhớ được
chuyện cừu hận quốc gia, đầu óc cũng không tệ”.

“Vậy còn huynh đệ của ta đâu?!”, ta vội la lên.

Đôi mắt phượng của Dạ Kiếm Ly nheo lại, liếc ta một cái,
“Huynh đệ của cô, huynh đệ của cô, cô lúc nào cũng chỉ nhớ rõ huynh đệ của cô”.
(Ú: chua quá *hắc hắc*)

Ta sửng sốt, lo lắng cho huynh đệ thì có gì sai?

“… Hoắc thúc thúc đã nghĩ ra biện pháp diệt cổ”, Dạ Kiếm Ly
bất mãn nói: “Hôm qua ta đã gửi mật hàm, muốn nhờ Niệm Vãn giúp ta, nhưng mà y…
Tính tình trẻ con, không chịu trả lời, Hoắc thúc thúc sớm biết y sẽ cư xử như
thế, cho nên kêu ta đi nhờ cô lựa lời khuyên Niệm Vãn”.

Hóa ra hắn tìm ta cũng chỉ vì như vậy, lòng ta trầm xuống, lại
nhớ tới quan hệ phức tạp giữa hai huynh đệ bọn họ, liền tức giận hỏi: “Huynh muốn
Niệm Vãn giúp huynh cái gì?”.

“Ta… Phải đổi thành y”.

* * *

Đêm đã khuya, đám đông náo nhiệt bên bờ sông đã giải tán từ
lâu, ánh trăng càng lúc càng sáng, hoàng cung yên tĩnh, cổng lớn đóng chặt.

Ta lén lút như tên trộm, hỏi: “Có phải gõ cửa không?”.

Dạ Kiếm Ly liếc ta một cái, “Cô thật đúng là không biết chột
dạ a, mau leo tường cho ta!”.

“Leo tường?! Tường này cao tới ba trượng lận!”.

“Hừ”, Dạ Kiếm Ly hừ lạnh một tiếng, ta còn chưa kịp hỏi hắn hừ
cái gì, cả người đột nhiên bay lên, vẽ ra một đường cong parabol hoàn hảo trên
không trung, kèm theo tiếng thét kinh khủng chói tai, bay qua bờ tường rơi thẳng
xuống đất.

“A a a a a a…”.

Tên khốn kia dám ném ta sang đây!

Ở một giây cuối cùng, một bàn tay lạnh lẽo bịt miệng ta, rồi
đỡ lấy thân thể ta, Dạ Kiếm Ly chậm rãi nói: “La hét cái quỷ gì, bộ cô sợ không
ai phát hiện ra cô hả?!”.

“Huynh còn… Như vậy chết người a!”.

“Yên tâm, mặt cô mà còn bị gì nữa thì không ai dám nhìn”, Dạ
Kiếm Ly không thèm để ý ánh mắt giết người của ta, “Bây giờ, đến Tĩnh Tâm Điện
đi. Chắc sẽ phải đối phó với rất nhiều thủ vệ”.

“Ai cũng nói khinh công của Dạ công tử rất cao, sao không trực
tiếp bay tới a?”, ta chê cười, “Huynh cũng đâu phải là không biết bay”.

“Đa tạ cô đã nhắc nhở”, Dạ Kiếm Ly thản nhiên, “Nhưng mà Tiểu
Kỷ cô cũng nên đoán thử mình nặng bao nhiêu, Dạ mỗ mà ôm cô thì bay không nổi”.

“Ta không tin!”, ta lập tức bò lên lưng hắn, “Mau bay cho
ta!”.

Vẻ mặt Dạ Kiếm Ly lúng túng, bên tai ửng đỏ, “Cô… Con nhà
gia giáo, thật không biết xấu hổ! Mau leo xuống!”.

“Không!”, ta mặt dày la toáng lên: “Không xuống!”.

Thế cho nên, cảnh tượng và âm thanh quỷ dị này thành công
làm cho đám thị vệ chú ý.

“Bên kia! Ai đó?”.

Cái tên Dạ Kiếm Ly không có chí khí đột ngột phóng đi mất,
làm ta nặng nề ngã xuống đất. Sau đó phủi mông đứng lên, khuôn mặt đau khổ lập
tức biến thành thản nhiên lạnh nhạt, đối diện là một đám thị vệ vẻ mặt đầy hoài
nghi.

“To gan! Nửa đêm dám xông vào hoàng cung!”, thị vệ cầm đầu
rút kiếm ra.

Khóe mắt ta giật giật, ráng kềm đôi chân đang muốn bỏ chạy,
nặn ra một nụ cười, “Bổn Quận chúa ở đây ngắm trăng, ngươi dám tới quấy rầy,
không muốn giữ cái đầu mình sao?”.

“Quận chúa?”, từ vẻ mặt ngờ vực của tên thị vệ, có thể hiểu
được bộ quần áo đỏ tím rách rưới của ta nhìn không hề giống trang phục của Quận
chúa, nhưng mà lời nói mang đầy kiểu cách quan lại của ta vẫn thành công làm hắn
lưỡng lự, cũng là do thiên kim tiểu thư thời nay, mười người thì hết chín người
thích cải trang ra ngoài tham gia lễ hội.

Thấy hắn không tin chắc, ta tiếp tục khoa trương: “Bổn Quận
chúa là hôn thê của Nhị hoàng tử, Hòa Nhan”.

Không ngờ tên thị vệ kia thật sự thay đổi sắc mặt, đột nhiên
quỳ xuống vui vẻ nói: “Tham kiến Quận chúa, cuối cùng cũng tìm được người rồi”.

“Tìm ta? Làm gì?”.

“Người ở bờ sông ngắm trăng rồi mất tích, sau giờ Dần, thị vệ
toàn thành đều đang đi tìm người, Nhị điện hạ đã sắp nổi điên”.

Độc Cô Bạch. Trong lòng ta đau nhói, cũng không rõ là cảm
giác gì. Sống chung lâu như vậy, ta vốn có thể bỏ ngoài tai lời nói của Lộ Văn
Phi, nhưng mà, ta không thể hoàn toàn không tin.

Thù hận quá sâu, tội danh quá nặng, ta có cảm giác lý trí của
ta đang dần bị che mờ… Quả thật là vì báo thù, chuyện gì cũng làm ra được. Trước
kia nếu có được Thất Phong Huyết Quyết, ta chắc hẳn sẽ run tay, sau đó vội vàng
đem giấu để tránh tai họa cho người khác. Vậy mà hôm nay, ta không cần suy
nghĩ, lập tức hạ độc Tiểu Hồng, tuy là Đào Nhi ra tay.

Đáng sợ nhất chính là, ta tuyệt đối không thấy hối hận.

Ta đang ngẩn người, đột nhiên mấy tên thị vệ nhắm nghiền mắt
lại rồi đồng loạt té xuống. Dạ Kiếm Ly xuất hiện sau lưng tên thị vệ cuối cùng,
vẻ mặt gian xảo.

“Vừa nghe thấy Nhị hoàng tử đang tìm mình, cô lập tức ngây
ngốc ra”, hắn nói với giọng lạ lùng, “Mau đi thôi”. (Ú: lại có mùi dấm chua =]]
)

Ta còn chưa kịp phản ứng, đã thấy mình đang bay giữa không
trung.

Ta ngẩng đầu, Dạ Kiếm Ly mím chặt môi, vẻ mặt viết mấy chữ
“Đại gia ta đang không vui”. Gió thu xào xạc, lồng ngực hắn rất ấm áp, hoàn
toàn khác hẳn bàn tay lạnh lẽo như băng.

“Huynh lại bày ra cái bộ mặt gì đây, xấu chết đi được”.

Ta từ ai oán biến thành tức giận, móng vuốt sờ lên eo hắn,
dùng sức nhéo một cái.

Dạ Kiếm Ly cũng không chịu thua, hắn ôm ta, tay phải đúng
lúc đang đỡ lấy đùi ta, thế là hung hăng bấm một cái.

Ta hét lên thảm thiết, bức tranh mỹ nhân anh hùng đẹp đẽ lập
tức vỡ vụn. Ta liền buồn bực, tại sao anh hùng ta đây cùng với mỹ nhân là hắn, ở
giữa không trung vẫn còn lo đánh nhau, thậm chí đánh không biết mệt. Đánh nhau
hồi lâu ta mới đột nhiên nhớ ra, Dạ Kiếm Ly tên hồ ly này, vừa nãy nói ôm ta
bay không nổi, quả nhiên là gạt người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.