Người Yêu Trưởng Quan

Chương 7: Chương 3.2



“Ông nhìn cháu xem,
cháu hoàn toàn không thể đi được, ông đồng ý với cháu đi, nếu gặp lãnh
đạo, nhìn thấy tình huống này chắc chắn sẽ không nói gì.” Nói xong cô
còn duỗi chân ra bên ngoài.

Chung Thành nằm trên người cô đã buồn cười đến nhịn không được, ngay cả tài xế cũng vì buồn cười mà không thúc giục.

Lúc này trong sân trường bạn học ra ra vào vào đã vây quanh không ít ở
quanh xe của cô để xem náo nhiệt, một cái chân giơ ra từ trong một chiếc xe taxi, dáng vẻ quả thật kỳ lạ.

Ông lão gác cổng cũng quá cố
chấp, nói gì củng không mở cửa. Cuối cùng không còn cách nào khác, hai
người đành ngượng ngùng xuống xe.

Cửa xe còn chưa có đóng Chúc Kỳ Trinh đã che mặt chạy thật nhanh vào bên trong. Trong lòng cô gào thét: ông trời ơi lúc này ông ở đâu, ông đem thể diện của con ném đi đâu rồi, nói không chừng buổi tối trên BBS* của trường học sẽ có đề tài mình là
nữ lang.

*BBS: hình như là một trang diễn đàn của trường học thì phải ai biết chỉ cho mình nha

Vừa bước phòng ngủ, họ đã bắt đầu hóa trang. Chung Thành giúp cô trang
điểm, sau hơn ba mươi phút, một kiểu trang điểm đậm như lửa hoàn thành,
Chúc Kỳ Trinh soi gương nhìn xung quanh.

Chung Thành cũng nhìn kỹ thật cẩn thận, nói: “Thất Thất, sao mình lại có cảm giác nhìn cậu như vậy cũng rất đẹp đó?”

“Ừ, hình như là không xấu, mình thấy cũng xinh đẹp mà, ôi. . . . . . Thiên sinh lệ chất*!” Cô vui vẻ soi gương cố ý than thở.

*Thiên sinh lệ chất: Trời sinh ra chất đẹp đẽ, khó có thể bỏ đi được.

Hai người cười ầm ĩ một lúc, Chung Thành nói: “Nếu không để mình giúp cậu
trang điểm đậm hơn? Ngộ nhỡ anh ta vừa ý cậu thì làm thế nào?”

“Không thể nào, anh ta là lính, quân nhân sao có thể thích bộ dạng này, vả lại bây giờ không kịp nữa rồi, bọn mình hẹn nhau lúc mười một giờ rưỡi .
Nếu không thì nhấn mạnh thêm một chút, làm mí mắt cụp xuống rồi thoa màu bóng lên mắt.

Sau khi hoàn thành, Chung Thành cười, “Lúc này một trăm phần trăm khi anh ta nhìn thấy cậu sẽ cực kỳ hoảng sợ.”

Rồi Chúc Kỳ Trinh thay một bộ trang phục có màu sắc tươi sáng giống như cá cảnh nhiệt đới, cô hài lòng quay quay vài vòng.

Chung Thành lắc đầu nói: “Nếu cậu như vậy mà anh ta còn yêu thì nhất định là anh ta bị mù.”

“Nhanh lên nhanh lên, chụp hình lưu niệm.” Tạo hình quái dị thế này, đương
nhiên phải ghi lại rồi. Chúc Kỳ Trinh giơ máy chụp hình, cô và Chung
Thành kề mặt vào nhau rồi chụp một cái.

Đến nơi hẹn gặp, ánh mắt
của Chúc Kỳ Trinh lướt một vòng, nhưng không thấy người đàn ông nào mặc
quân phục, giơ tay xem đồng hồ, đến giờ rồi, cô nghĩ: Lần đầu tiên đã
đến muộn? Chẳng lẽ đối phương cũng giống mình không tình nguyện với cuộc hôn nhân sắp sếp này? Nghĩ tới đây, nhất thời tâm tình của cô thoải mái hơn.

Cô đi thẳng tới trước chiếc bàn gần cửa sổ rồi ngồi xuống,
nhẹ nhàng quay đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, quan sát nhà hàng Tây
hạng sang này.

Đông Phương Càn vẫn ngồi ở một góc của nhà hàng,
từ khi Chúc Kỳ Trinh bước vào cửa anh đã bắt đầu chú ý tới cô, muốn
không chú ý cũng khó, anh nghĩ cách ăn mặc này chính là tạo hình của một con nghé.

Anh không mặc quân phục, chính vì muốn quan sát đối
phương lúc ở trạng thái tự nhiên, vào tình huống đối phương đến muộn cô
ta sẽ có phản ứng gì. Xuất thân là trinh sát chuyên nghiệp, điều tra
tình hình quân địch có lẽ đã trở thành bản năng của anh. Đối với cuộc
hôn nhân sắp xếp này, không thể nói anh thích nhưng anh cũng không kháng cự, dù sao gia đình để cho anh trì hoãn nhiều năm như vậy mới nhắc tới
chuyện này, đã làm cho anh hài lòng ngoài ý muốn rồi.

Từ lần đầu
tiên nhìn thấy cô gái giống con nghé kia, trong lòng anh đã xuất hiện
một loại trực giác cho rằng cô chính là đối tượng hẹn hò của mình, rồi
từng giây từng phút trôi qua, cô luôn cô đơn ngồi một mình, anh khẳng
định ý nghĩ của mình là đúng.

Cô gái kia đã ngồi hơn hai mươi
phút, cô vẫn ngồi bình thản như thế, không xem tạp chí, không chơi điện
thoại di động, chỉ thỉnh thoảng uống một ngụm nước, sau đó ngồi yên
lặng, nhìn từ điểm này có thể thấy ít nhất cô là cô gái được giáo dục
tốt, tính tình không vội, anh không quan tâm đến việc cô gái sẽ trở
thành vợ của mình là dạng gì, chỉ hy vọng cô không làm đối phương ghét
mình.

Anh nhìn cô gái giả giạng con nghé, làm một đầu tóc như
bỏng ngô, lại đánh mắt thâm quầng như bị đánh, tự nhiên có cảm giác buồn cười. Không muốn xem mặt mà phải hao tâm tổn phí vậy sao?

Trước khi đứng dậy anh tự nói một câu: “Ngây thơ!”

Thật ra thì Đông Phương Càn hiểu lầm Chúc Kỳ Trinh rồi, cô chờ hơn hai mươi
phút mà không khó chịu là muốn chờ đủ nửa giờ, như thế cô sẽ có lý do
kháng cự lại cha, cô ước gì đối phương đừng đến đây!

Mà việc cô
ngồi yên lặng lại không hề cử động, là vì cô đang suy nghĩ nếu Trịnh Hân Ngạn biết chuyện này thì cô phải giải thích như thế nào. Phải biết
rằng, bất luận vì nguyên nhân gì, việc có bạn trai rồi còn đi xem mắt sẽ trở thành lý do làm hai bên cãi vả thậm chí chia tay .

Đang mãi suy nghĩ, một âm thanh vang lên bên người.

“Chúc Kỳ Trinh.”

Chúc Kỳ Trinh ngẩng đầu, định mỉm cười, lập tức giật mình hoảng
sợ****************. Người đàn ông này không phải là tên Liên Trưởng
không thông tình đạt lý, còn hù dọa cô lúc trước đó sao?

Vừa nghĩ tới đây, cô liền nổi nóng, vụt đứng dậy, cau mày chất vấn: “Tại sao là anh? Anh là Đông Phương Càn?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.