Người Yêu Của Trưởng Quan

Chương 7: Quyết đấu



Chúc Kỳ Trinh nhìn lại theo hướng cậu ta chỉ, bộ quân phục rằn ri cùng một màu xanh lá cây, căn bản không phân biệt được ai với ai, trong đó có một nhóm người đang chạy, lúc chạy đến hướng của bọn họ, cô liền bước tới nghênh đón, cậu chiến sĩ thấy thế vội vàng chạy nhanh lên phía trước cô, đứng nghiêm chào: “Báo cáo Liên Trưởng!”

Lúc này từ trong nhóm người đó một dáng người cao to mới bước ra, “Chuyện gì.” Không giống như câu hỏi, trái lại giống như khẳng định.

“Vợ chưa cưới của ngài tìm đến, nói có chuyện gấp, tôi dẫn cô ấy tới.”

Chúc Kỳ Trinh đã sớm chạy đến trước mặt anh, nghe lính gác nói như vậy, lập tức gật đầu.

Đông Phương Càn liếc nhìn Chúc Kỳ Trinh, quay lại quát lớn với lính gác: “Liều lĩnh, không biết tôi bây giờ đang làm gì sao? Lớp trưởng của các cậu không dạy cậu sao? Mau dẫn người vào trong phòng tôi đi.” Nói xong xoay người rời đi.

Chúc Kỳ Trinh không nghĩ tới việc anh căn bản không để ý đến mình, trong bụng quýnh lên, kéo cánh tay của anh nói: “Đông Phương Càn, tôi có việc muốn nói với anh, anh đồng ý với tôi xong tôi lập tức đi ngay, tuyệt đối không trì hoãn việc huấn luyện của anh.”

“Lập tức trở về cho tôi.” Lửa giận của Đông Phương Càn đã có chút lên cao, trước mặt binh lính của mình, tuyệt đối không cho bất kỳ chuyện mất uy phong nào xảy ra.

“Không cần không muốn, anh hứa với tôi xong tôi mới trở về!” Chúc Kỳ Trinh thét lên, cả đêm mệt mỏi khổ cực, cảm giác sợ hãi trước khi kết hôn cho tới nay, ép cô tới mức gần như sụp đổ. Bây giờ khó khăn lắm mới gặp được Đông Phương Càn, thế nhưng thái độ của anh lại như thế này, để cho chút hi vọng duy nhất như cây cỏ cứu mạng của cô cũng mất đi niềm tin.

Đông Phương Càn đè nén lửa giận hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Nói, chuyện gì!”

Chúc Kỳ Trinh nhìn hai bên một chút, nhẹ giọng hỏi: “Ở chỗ này sao?”

Đông Phương Càn cau mày trừng mắt nhìn cô, không tỏ rõ ý kiến.

“Cái đó. . . . . .” Chúc Kỳ Trinh nghĩ nơi này nhiều người như vậy, nói ở chỗ này thì đồng nghĩa với việc tất cả mọi người đều biết mình không muốn cùng anh kết hôn, như vậy anh thật mất mặt. Vốn là muốn tìm một nơi một mình nói với anh, nhưng tên đầu gỗ này, tính bướng bỉnh, không phải mình cố ý làm khó nha, “Ừ. . . . . . Cầu xin anh từ hôn đi!” Cô sợ sệt nói, thanh âm rất nhẹ, bởi vì cậu lính gác đứng ở bên cạnh.

“Lớn tiếng một chút!” Đông Phương Càn không nghe rõ, vì vậy khiển trách.

Chúc Kỳ Trinh dậm chân một cái, nghĩ thầm Đông Phương Càn, là anh ép tôi đấy, tôi mới mặc kệ anh có mất mặt hay không. Cô lớn tiếng hướng về phía anh thét lên: “Cầu xin anh từ hôn! Tôi không muốn kết hôn với anh!”

Trong thao trường nhất thời yên lặng như tờ lại thêm yên tĩnh, quả thật cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng. Tất cả mọi người đồng loạt nhìn Chúc Kỳ Trinh, chuyện như vậy đối với chuỗi ngày nhạt nhẽo như ao tù nước đọng của quân đội mà nói, cơ hồ có thể so với bảy phát bắn tràn ngập nỗi kinh hoàng.

“Nhìn cái gì vậy!” Đông Phương Càn nóng giận nghiêng đầu về phía tất cả những chiến sĩ đang trợn tròn mắt đứng đấy: “Tất cả chạy 20 vòng nữa cho tôi.”

“Rõ!” Mọi người cúi chào không đều nhau, mặc dù mệnh lệnh này không đạo lý chút nào, nhưng trách nhiệm của người quân nhân chính là phục tùng, phục tùng vô điều kiện.

Lính canh gác sớm đã chạy trốn không còn thấy bóng dáng. Đông Phương Càn chậm rãi xoay đầu lại, trừng mắt nhìn Chúc Kỳ Trinh, mắt lộ ra tia hung ác, kinh động như có thể giết người.

Chúc Kỳ Trinh sợ tới mức tay chân như nhũn ra, cô bây giờ thật sự sợ Đông Phương Càn sẽ một quyền đánh tới đây, vậy thì thân thể nhỏ bé này của mình không biết còn có thể đứng thẳng mà xuống núi hay không, “Là là là. . . . . . Anh kêu tôi nói, tôi không muốn nói ở chỗ này, anh không nên, chuyện gì cũng do anh làm hỏng rồi, tôi muốn lặng lẽ nói, anh còn nhất định muốn tôi nói to lên, đây đây đây không phải là lỗi của tôi nha. . . . . .” Cô căng thẳng đến mức đầu lưỡi ríu lại nói năng lộn xộn.

Đông Phương Càn không nói hai lời, nhấc gáy cô rồi lôi đi.

Chúc Kỳ Trinh đau đến mức luôn miệng kêu a a, hai chân cũng chỉ có mủi chân chạm đất. Mắt cô ngân ngấn lệ, miệng càng không ngừng hỏi: “Anh có hứa hay không? Đến cuối cùng anh có hứa hay không? . . . . . .”

Đông Phương Càn không nhịn được dừng bước lại, quay đầu lạnh lùng hỏi: “Cô nói đi?”

Chúc Kỳ Trinh dùng sức đẩy anh ra, rất sợ anh lại nhấc mình đi, “Không được, anh không hứa thì tôi không đi, anh phải hứa.”

“Tại sao tôi phải hứa.”

“Bởi vì tôi không thích anh, anh cũng không thích tôi, chúng ta đều không thích nhau, tại sao phải kết hôn? Tại sao phải sống với nhau cả đời?”

“Cô có thể không kết hôn, nhưng tôi cũng không phải không thể không cưới cô.” Đông Phương Càn khóe môi nhếch lên cười khẩy, khiêu khích nhìn cô.

“Nhưng trong nhà tôi không đồng ý, chỉ có anh từ hôn mới có thể kết thúc trò cười nhàm chán này. Anh nói anh cũng không phải không thể không cưới tôi, vậy tốt lắm, anh có thể tìm người anh thích mà cũng thích anh, sau đó hai người vui vẻ ở bên nhau chẳng phải rất tốt sao?”

“Chuyện của tôi không cần cô quan tâm.” Đông Phương Càn vẫn bình tĩnh như cũ mà bác bỏ lời của cô.

“Vậy. . . . . . Dù sao chính là anh thích làm gì cũng được, chỉ cần đừng lôi kéo tôi, tôi có bạn trai rồi. Xin anh đấy, xin anh tới nhà tôi từ hôn đi, giúp tôi một chút!” Chúc Kỳ Trinh đã không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là đau khổ cầu xin.

Đông Phương Càn nghe thấy cô có bạn trai, lông mày bỗng dưng chau lại, lại cũng lười nhác phải nhiều lời với cô, anh hừ lạnh một tiếng: “Giúp cô? Nằm mơ!” Nói xong xoay người rời đi.

Câu nói tuyệt tình lạnh như băng này của anh hoàn toàn đập vỡ một tia hy vọng cuối cùng của Chúc Kỳ Trinh, cô như núi lửa căm phẫn rốt cuộc cũng phun trào, không bao giờ nghĩ rằng lại cầu xin một người vô tình có cái mặt cá ươn này, cô hét lớn một tiếng: “Tên lính thối tha, tôi muốn quyết đấu với anh!” Sau đó xông lên, nhảy lên đá một cái. Cô hung hăng muốn cái mặt cá ươn đó bị dẫm nát dưới chân, để cho anh khóc lên kêu gào cầu xin được tha thứ.

Không ngờ chân cô còn chưa đá tới, Đông Phương Càn đã xoay người một cái vung một tay lên, liền khiến cho Chúc Kỳ Trinh té ngã trên đất.

“Quyết đấu? Tốt lắm” anh lạnh lùng nói, đột nhiên khiển trách một câu, “Đứng lên!”

“Đồ lính thối tha, có gan thì anh cứ đứng yên đừng có nhúc nhích, tôi nhất định đánh cho anh răng rơi đầy đất!”

Những cậu chiến sĩ chạy bộ tới gần nghe được đến đó, cũng nhịn không được, không ít người phì cười một tiếng.

“Tôi không động, chỉ cần một tay.”

“Tôi mà thắng thì anh liền từ hôn!”

“Bảo đảm!”

“Hàaa…!” Chúc Kỳ Trinh phi thân đứng lên, hét lớn một tiếng chuẩn mực của Taekwondo, nhảy xông tới hướng anh đang đứng. Cô vẫn tương đối có lòng tin, mặc dù đẳng cấp của mình không cao, nhưng dù sao cũng là đai đen, tròn 6 năm học Taekwondo. Cô nghĩ Đông Phương Càn mặc dù là làm lính, nhưng võ thuật chưa chắc đã tốt, hơn nữa còn đứng bất động, dùng một tay đánh với mình, coi như không đánh cho anh tàn phế thì cũng đánh ngã anh.

Có khoảng chừng một trăm cậu chiến sĩ đang chạy quanh thao trường, mặc dù chân không ngừng chạy, nhưng mắt cũng đều gắt gao nhìn chằm chằm vào người Đông Phương Càn và Chúc Kỳ Trinh, e sợ cho một chi tiết sai sót nho nhỏ nào đó, lớp trưởng trung đội trưởng cũng không một ai bước ra ngăn cản, bởi vì bọn họ cũng đều bận rộn không có thời gian để chú ý đến.

Chúc Kỳ Trinh để tay đi đến một cú đá xoáy, chuẩn bị một đòn đánh ngã đối thủ, nhưng cũng bị anh cản lại té ngã trên đất. Cô đứng lên tiếp tục xông về phía anh, không ngờ chân bị ôm lấy, Đông Phương Càn dùng sức kéo một cái, kéo cả người cô đến gần mình, đột nhiên sau đó buông tay nắm lấy cằm của cô, hung hăng nói: “Tôi mà nghe thấy cô hét tên lính thối tha một lần nữa, tôi sẽ bóp vỡ miệng của cô!”

Chúc Kỳ Trinh bị anh nắm lấy mân mê cái miệng nhỏ nhắn, cô không phục liền tức giận há mồm ghé đầu cắn, Đông Phương Càn nhanh tay nhanh mắt, đẩy cô ra.

Cô tiếp tục với một chuỗi các chiêu thức, toàn bộ cũng bị Đông Phương Càn nhẹ nhàng hóa giải từng cái một, ngược lại cô mỗi lần đều té ngã trên đất, làm cô cực kỳ thảm hại.

Thấy cô nằm trên mặt đất, khó khăn lắm mới bò dậy, Đông Phương Càn rốt cuộc có chút không nhẫn tâm, “Cái tôi học là Sanda*, mấy cái võ khoa chân múa tay của người ngoại quốc của cô đừng lấy ra khoe khoang với tôi.”

*Sanda là một phần quan trọng của võ thuật Trung Hoa. Hai người dựa theo quy tắc nhất định, vận dụng đá, đánh, quăng trong võ thuật làm phương pháp tấn công và chế ngự đối phương.

Chúc Kỳ Trinh gắt gao cắn môi dưới, cực kỳ tức giận đối với câu châm chọc của anh nhưng không có cách gì, cô hô to một tiếng: “Ngăn cản. . . . . . !” Sau đó đi vòng qua sau lưng Đông Phương Càn, nhảy lên lưng của anh, hai chân kẹp chặt hông của anh, cánh tay gắt gao ghìm chặt cổ của anh. Cô nghĩ, cho dù võ của anh có là Sanda, có thể ghìm chết được anh mới chính là sự lợi hại của tôi, Chúc Kỳ Trinh.

Đông Phương Càn dở khóc dở cười, cũng chỉ có cô gái này mới có thể nghĩ ra cách đánh vô lại này. Anh hất ra, thấy hất không ra, liền cố gắng đẩy cánh tay của cô ra nhưng cũng vô dụng, anh đã nín thở nín một lúc lâu, thấy Chúc Kỳ Trinh dùng hết toàn bộ sức lực muốn ghìm chết mình, anh đành bất thình lình phát lực, một tay luồn qua vai hất cô té ngã xuống đất.

Không ngờ đến lực đạo không khống chế tốt của anh, cả cơ thể nhẹ nhàng của Chúc Kỳ Trinh bị hung hăng quăng xuống đất, ngay sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Đông Phương Càn mặt lạnh ôm Chúc Kỳ Trinh đi vào phòng y tế, quân y nhìn một chút nói: “Không sao, cô ấy bị tụt huyết áp, có lẽ là do không đủ chất dinh dưỡng, mệt mỏi dẫn tới ngất đi. Đầu tiên tôi sẽ cắm dịch truyền cho cô ấy, sau khi cô ấy tỉnh lại cậu cho cô ấy uống nước đường, ăn hoa quả là tốt nhất.”

Đông Phương Càn lập tức hướng về phía cửa hét lên một tiếng: “An Dịch.”

“Có!”

“Lập tức xuống núi mua một vài loại trái cây lên đây.”

“Rõ!” Nói xong xoay người nhanh chóng chạy đi.

Lúc này chỉ đạo viên đi tới, cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Đông Phương Càn nói: “Đông Phương, chị dâu thật là mạnh mẽ.”

Quân y cũng vội vã góp lời, “Chị dâu chính là chị dâu, đúng là không giống với người bình thường.”

Khuôn mặt Đông Phương Càn tối sầm lại, tức giận không nói nên lời. Cô gái này vô duyên vô cớ chạy tới đây, la hét từ hôn, còn tới vì cái gì, quyết đấu? Hại mình mất hết thể diện, sau này làm thế nào mà dẫn đầu đội ngũ được nữa?

“Ít nói nhảm đi!” Anh nhỏ giọng quát một câu.

“Liên Trưởng” quân y nói: “Anh xem chỗ này của tôi người ra người vào, đều là một nhóm quan lớn, chị dâu nằm ở chỗ này không thích hợp lắm, nếu không thì, đưa đến phòng cậu đi?”

Đông Phương Càn không nói hai lời liền bế ngang Chúc Kỳ Trinh, chỉ đạo viên nhanh chóng đi lên trước treo ngược bình nước dịch truyền.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.