Đinh Húc Nhâm mang cô về cảnh cục báo danh, mất tích đã hơn một năm, nữ cảnh sát Sở Tương Bình mất tích hơn một năm sống chết không biết biết thế nào lại xuất hiện lần nữa, khiến cho toàn bộ nhân viên trong tổng cục hình sự kinh ngạc vừa mừng vừa sợ.
Đồng sự tốt ngày xưa như ong vỡ tổ toàn bộ chen nhau lên, tranh nhau hỏi cô rốt cuộc đi nơi nào, trong khoảng thời gian ngắn mà có nhiều đồng sự như vậy khiến cô thực chống đỡ không được.
Đinh Húc Nhâm vì cô ngăn trở thịnh tình của mọi người, cười nói: “Từ từ sẽ đến đừng có vội, có rất nhiều cơ hội, trước hết để cho cô ấy gặp cục trưởng, rồi sẽ tìm thời gian cho mọi người hỏi han.” Hắn săn sóc bảo vệ cô ở dưới cánh tay, miễn cho bị đám người vây quanh.
“Bọn họ.. . Đều là đồng sự của tôi?” Cô hỏi.
“Đúng vậy, có mấy người còn là bạn bè kiêm chị em tốt của em, như thế này, gặp cục trưởng xong tôi sẽ giới thiệu từng người cho em một lần nữa.” Hắn cười trấn an bất an của cô.
Sau khi thông qua văn phòng lớn lại đi qua một hành lang dài, Đinh Húc Nhâm gõ cửa phòng làm việc cuối cùng.
Cốc cốc!
“Mời vào!”
“Cục trưởng, tôi muốn ông gặp một người.” Hắn đẩy cửa ra.
“Cậu tới vừa đúng lúc, tôi đang muốn tìm cậu — Hả? Cô! Cô —” nhìn đến Sở Tương Bình phía sau Đinh Húc Nhâm, cục trưởng giống như nhìn phải quỷ, kinh ngạc nói không ra lời, bởi vì quá mức khiếp sợ, ngay cả văn kiện trên bàn đều bị đẩy rơi trên đất.
“Là Tương Bình, cô ấy đã trở lại.” Đinh Húc Nhâm cười nói, khó trách cục trưởng lại giật mình như thế, hắn có thể hiểu.
“Cô. . . . Không chết?”
Tương Bình nhìn cục trưởng, lại nhìn Đinh Húc Nhâm, có vẻ có chút bất lực.
Đinh Húc Nhâm thuật lại quá trình tìm được cô tối hôm qua với cục trưởng, đồng thời cũng báo cáo tình trạng mất trí nhớ trước mắt của cô.
“Đúng vậy, Đinh. . . . tiên sinh nói, trước khi tôi mất tích đang chấp hành nhiệm vụ bí mật hạng nhất, khả năng có liên quan tới chuyện tôi mất trí nhớ, cho nên tôi nghĩ có lẽ có thể từ chỗ cục trưởng có thể biết được một ít nguyên nhân kết quả.”
Cục trưởng thoáng khôi phục cảm xúc khiếp sợ, sau khi tự hỏi ước chừng một phút nói: “Đinh tổ trưởng cậu đi ra ngoài trước, tôi muốn nói chuyện với cô ấy một mình.”
“Nhưng cục trưởng, Tương Bình là bạn gái của tôi, tôi có trách nhiệm biết nguyên nhân cô ấp gặp chuyện không may.”
“Tôi hiểu được, nhưng cậu cũng biết, nếu là nhiệm vụ bí mật, còn phải nhất định tuyệt đối giữ bí mật, bởi vậy chuyện này tôi chỉ có thể nói một mình với Tương Bình, cho dù cô mất trí nhớ cũng giống nhau, nói qua cô cũng phải phụ trách giữ bí mật, đây là trách nhiệm mà thân là nhân viên cảnh vụ tuyên thệ, cậu cũng biết mà phải không?”
“Này —” hắn do dự.
“Không sao đâu, cứ để tôi một mình nói chuyện với cục trưởng đi!” Sở Tương Bình nói, Đinh Húc Nhâm thâm tình nhìn cô một cái liền không kiên trì nữa, rời khỏi văn phòng.
Hiện tại trong văn phòng chỉ còn lại có cô cùng cục trưởng.
“Mời ngồi.” Cục trưởng bắt đầu mở miệng, nghi hoặc hỏi: “Cô.. . Thật sự cái gì cũng không nhớ rõ?”
Cô gật đầu, đem quá trình mình từ Nhật Bản trở lại Đài Loan kể lại một lần, ở giữa có rất nhiều chuyện cô không rõ, bởi vậy chờ mong cục trưởng có thể cho cô một đáp án.
Cục trưởng suy nghĩ sâu xa nhìn cô, trầm giọng nói: “Đúng vậy, thân phận thật sự của cô là hình cảnh, chỉ là thật ra nhiệm vụ của cô là nằm vùng.”
“Nằm vùng?”
“Vì phá tổ chức của trùm thuốc phiện lớn nhất Đông Nam Á, vài năm nay cô từng đến nước Mĩ, Singapore cùng Trung Quốc đại lục nằm vùng.”
“Cho nên tôi có năm bản hộ chiếu, cũng bởi vì phải nằm vùng?”
“Đúng vậy, đó là ý tứ của cấp trên, ngoài việc an bài cho cô không có cùng quốc tịch, ngay cả thân phận vũ nữ cũng là vì an bài cho cô thuận tiện điều tra. Cô là nữ cảnh xuất sắc, hơn nữa cô cũng cực kỳ có năng lực để gánh vác nhiệm vụ này.”
Thì ra cô sở dĩ trở thành vũ nữ, cũng là vì nằm vùng.
“Như vậy rốt cuộc vì sao tôi mất đi trí nhớ?”
Cục trưởng sau khi tự hỏi nhiều lần, vẻ mặt chuyển thành nghiêm túc. “Có thể là vì chuyện cướp lấy con chip.”
“Con chip gì?”
“Kỳ thật phá tổ chức trùm thuốc phiện là thứ yếu, phái cô đi nằm vùng chính yếu là vì ăn cắp con chip, bởi vì con chip kia có dấu phương thức của vũ khí tinh vi nhất trên thế giớ. Lúc ấy chúng tôi có được tin trùm thuốc phiện – lão đại Chu Siêu xuyên thấu qua ống dẫn đặc thù chiếm được con chip, cũng tính đem con chip bán cho Trung Quốc đại lục, có lẽ trong quá trình ăn cắp con chip ngoài ý muốn cho nên cô mới mất đi trí nhớ.”
Nghe đến đó, Tương Bình không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không thể tưởng được cô lại có trọng trách như thế, nếu thật sự là như vậy, hồi tưởng những gì mình đã gặp đến, liền có giải thích hợp lý, như vậy hẳn là tính đã tìm ra thân thế của mình rồi!
Cục trưởng tiếp tục nói: “Nhiệm vụ này là cực cơ mật, ở trong cục trừ cô và tôi thì không có người biết, ngay cả Đinh Húc Nhâm cũng không biết, cô mất đi trí nhớ, theo lý thuyết hẳn là cho cô rời khỏi để chữa trị, chỉ là chỉ có cô mới có biện pháp vào tổ chức trùm thuốc phiện, tiếp cận Lôi Đình Lạc.”
“Lôi Đình Lạc?” Nghe ba chữ đó không khỏi khiến cô kinh hãi một trận.
“Hắn là thuộc hạ quan trọng của trùm thuốc phiện Đông Nam Á – lão đại Chu Siêu, tiếp cận hắn mới có thể thu hoạch cơ mật của tổ chức này. Còn có, theo lần cuối cùng cô báo cáo, con chip kia tựa hồ rơi vào trên tay Lôi Đình Lạc.”
“Tôi hy vọng cô có thể tiếp tục chấp hành nhiệm vụ này, tìm trở về con chip giao cho tôi.”
“Này. . . . Không được, tôi làm không được.”
“Cô là thân phận nằm vùng mà đối phương không biết rõ tình hình, hơn nữa theo chúng tôi biết Lôi Đình Lạc đối với cô cực kỳ mê luyến, chỉ có cô mới có thể tiếp cận hắn. Cô là cảnh sát trung trinh ái quốc, cho dù mất đi trí nhớ, tin tưởng chính cô cũng cảm nhận được trong cơ thể lưu động huyết mạch chính nghĩa, tựa như người cha đã mất của cô.”
“Ông biết cha tôi?”
“Tôi cùng cha cô là bạn tốt, hắn cũng là hình cảnh.” Cục trưởng lấy ảnh chụp ra, đó là ảnh ông chụp chung cùng cha con bọn họ.
Trên ảnh chụp cô đứng một người đàn ông trung niên anh tuấn, mặc bộ đồ cảnh sát giống như cô, ánh mắt nghiêm nghị chính khí nhìn một cái liền nhìn ra, người này là cha của cô. . . . Không tự chủ được cảm thấy hốc mắt một cỗ nhiệt đỏ, cô rơi nước mắt.
Cục trưởng vỗ nhẹ bả vai của cô, nhẹ nhàng nói: “Cha cô vẫn rất tự hào về cô, nếu có thể phá tổ chức trùm thuốc phiện bắt Chu Siêu, tránh cho con chip rơi vào trong tay bọn họ, chẳng những giữ gìn an toàn của Đài Loan cùng thế giới, càng có thể an ủi ông ấy trên trời có linh thiêng.”
Nói chuyện thuyết phục cả buổi, cô mới ngẩng đầu nhìn cục trưởng hỏi: “Tôi nên làm như thế nào?”
“Làm tình nhân của Lôi Đình Lạc.”
“Cái gì?” Cô không khỏi thở ra một hơi.
“Đây là phương pháp duy nhất, Lôi Đình Lạc không gần nữ sắc nhưng rất lưu luyến si mê cô.”
“Không được!” Cô kiên quyết lắc đầu. “Tôi làm không được, làm người đàn bà của hắn, điều này thật sự rất —”
“Tôi biết làm như vậy đối với cô mà nói là điều không thể, nhưng nếu cô có biết nguyên nhân cái chết của cha cô, có lẽ sẽ thay đổi ý nghĩ.”
“Ý của ông là . . . Cha tôi là chết oan chết uổng?” Cô kinh ngạc.
Vẻ mặt cục trưởng chuyển thành bi ai, đau thương nói: “Phá tổ chức trùm thuốc phiện vẫn là tâm nguyện của cha cô, trải qua thời gian dài ông ấy đối với vụ án này mất rất nhiều tâm huyết, trong một lần làm nhiệm vụ bị trúng đạn bỏ mình.”
Tương Bình ngạc nhiên không thôi, lúng ta lúng túng nhớ lại. “Cha là bị trùm thuốc phiện hại chết?”
“Lúc ấy cô thương tâm thề phải báo thù cho cha, bởi vậy tự nguyện đảm nhiệm nhiệm vụ nằm vùng, đảm đương vũ nữ quán rượu cũng thành công tiếp cận người trong tổ chức trùm thuốc phiện, lại còn trộm được con chip, chỉ tiếc. . .” Cục trưởng bất đắc dĩ lắc đầu.
“Sau đó cô liền mất tích, cho tới bây giờ chúng tôi mới tìm được cô.”
Nghe đến đó, nội tâm Tương Bình lâm vào cực kỳ giãy dụa, thì ra. . . . chuyện là như vậy.
Cục trưởng tiếp tục nói: “Nếu phải giúp cha cô báo thù cũng là hoàn thành chí hướng của ông ấy, đây là biện pháp duy nhất, nhưng quyền quyết định ở cô, tôi không miễn cưỡng, dù sao cô vừa mới vượt nạn trở về, hơn nữa lại mất đi trí nhớ, tuy rằng chỉ có cô mới có thể tiếp cận Lôi Đình Lạc lấy lại con chip, nhưng — bắt cô như vậy cũng xác thực quá phận.”
Cô nhắm chặt hai mắt, hít một hơi thật sâu, lại nhìn vào ảnh chụp trong tay một lần nữa, do dự thật lâu sau, cuối cùng rốt cục hạ quyết tâm. “Tôi đáp ứng.”
Cục trưởng lòng vui vẻ nói: “Thật sự? Thật tốt quá! Cha cô ở dưới suối vàng biết được nhất định tự hào về cô, sau khi kết thúc nhiệm vụ, cô muốn xin từ chức nghỉ ngơi bao lâu tôi đều đáp ứng. Nhớ kỹ, chuyện này tuyệt không thể để cho bất luận kẻ nào biết, nhất là Đinh Húc Nhâm, muốn thành đại sự thì phải không để ý đến tình cảm nữ nhi.”
“Tôi biết.”
Cô rốt cục hiểu rõ mình là ai, cũng hiểu vì sao có năm bản hộ chiếu, một cây súng, cùng với thân thủ bất phàm của mình. Bởi vì cô là hình cảnh nằm vùng, hơn nữa, nhiệm vụ của cô chưa hoàn thành. Chính nghĩa ở sâu trong nội tâm khiến cô không thể bỏ mặc, cô có tính cách kiên nghị thủy chung không chịu thua.
Ít nhất, đây là điều duy nhất mà trước mắt cô có thể làm .
“Cô ấy ở nơi nào?”
Lôi Đình Lạc vừa xuống máy bay, lập tức hỏi thủ hạ đến đón máy bay.
“Ở bệnh viện Thành Nhân, nghe nói là một gã người qua đường phát hiện cô té xỉu ở trên đường nên đưa cô đến bệnh viện .”
“Đưa chút tiền thưởng cho tên người qua đường kia, lái xe lập tức chạy đến bệnh viện.” Hắn mệnh lệnh nói, bước chân dưới chân không trì hoãn một chút. Trong nửa tháng mất đi tin tức của cô, hắn không có một ngày ngừng tìm kiếm manh mối về cô, vừa có tin tức, tại Hongkong hắn lập tức bay trở về Đài Loan, chạy xe nhanh đến bệnh viện.
Vừa tiến vào phòng bệnh, Lôi Đình Lạc khẩn cấp ôm cô vào lòng.
“Em chạy tới chỗ nào rồi, tôi tìm em thật lâu.” Nóng bỏng ôm lấy cô, may mắn cô bình yên vô sự.
“Đừng như vậy, tất cả mọi người đang nhìn.” Nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cúi đầu lảng tránh ánh mắt của hắn, nói thực ra cô còn chưa thể làm như không có việc gì cùng hắn ở chung.
Lần gặp gỡ này đã khác với lúc trước, hắn là tội phạm trùm thuốc phiện tội ác tày trời, cô thì khắc sâu trong lòng tinh thần trọng nghĩa đả kích tội phạm, trở lại bên cạnh Lôi Đình Lạc lần nữa không phải do cô mong muốn, chỉ là vì chính nghĩa, chỉ có tiếp cận hắn mới có cơ hội đánh cắp cơ mật cùng con chip của tổ chức trùm thuốc phiện. Nhưng đối mặt với hắn – sâu sắc khó dò, cô không biết phần thắng của mình có bao nhiêu?
Lôi Đình Lạc nâng mặt của cô lên xem kỹ, mắt sáng như đuốc, nhìn đến cô kinh hồn bạt vía.
“Sắc mặt của em rất tái, là vì té xỉu?”
“Sở tiểu thư chỉ là thiếu máu, hơn nữa thể xác và tinh thần mệt mỏi mới có thể té xỉu, chúng tôi đã tiêm chất bổ cho cô ấy, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, vài ngày sẽ không có việc gì.” Bác sĩ bên cạnh giải thích.
“Vậy là tốt rồi.” Hắn nhẹ nhàng thở ra, lệnh cho thủ hạ làm thủ tục xuất viện, trìu mến ôm lấy cô rời đi bệnh viện.
Lên xe, căn dặn lái xe thẳng khu nhà ở, mà hắn rốt cục có thể xem kỹ dung nhan của giai nhân, cô thực trầm mặc, có chút không bình thường.
“Vì sao chạy trốn?” Hắn hỏi nhẹ.
“Tôi không có chạy trốn, chỉ là. . . Muốn tìm một chỗ một mình mà tự hỏi.”
Nâng mặt của cô lên, không cho phép ánh mắt của cô né tránh. “Tự hỏi cái gì?”
“Tự hỏi. . . . Tương lai mình nên đi nơi nào.”
“Nếu là như thế, có cần thiết phải không từ mà biệt không?” Đối với ánh mắt dò xét khiến người ngứa mắt, cô cố gắng muốn dời đi lực chú ý của hắn.
“Lòng rất loạn, nửa tháng này tôi nghĩ rất nhiều, cũng nghĩ đến anh …”
“Thật không?”
“Tôi nghĩ thông, cho dù không thể khôi phục trí nhớ, cũng có thể.. . Cùng anh bắt đầu một lần nữa.”
Cánh tay ôm cô bỗng dưng co rút nhanh, hắn nóng cháy ngóng nhìn cô, hoài nghi mình hiểu sai. “Em cũng đã biết lời nói của em đại biểu cái gì?”
“Tôi biết.” Cô gật đầu, có chút e sợ.
Lôi Đình Lạc ôm chặt cô khàn khàn nói: “Tôi tuyệt không cho em rời đi, đời này kiếp này em chỉ có thể là người của Lôi Đình Lạc tôi.” In xuống nụ hôn thâm tình nóng cháy, tham lam hấp thu đôi môi của cô, hắn rõ ràng muốn chứng minh lòng của cô là của hắn.
Tương Bình không nói gì, trầm luân trong sự chiếm giữ của hắn, đem mình đưa vào trong ngực ác ma, không thể nghi ngờ là giày vò vĩnh viễn không thể trở mình, nhưng vì chính nghĩa, cô có thể chịu được, đi đến nơi này đã không có đường lui.
Lôi Đình Lạc mời nhà dinh dưỡng mỗi ngày chăm nom ba bữa của cô, cho che chở chiếu cố đầy đủ, hy vọng cô sớm ngày khôi phục thể lực.
Vì tránh cho người không cần thiết quấy rầy, lúc này đây hắn tăng cường phòng giữ, nghiêm khắc hạ lệnh cấm bất luận kẻ nào quấy rầy cô, bởi vì chuyện ở Hongkong chưa làm thỏa đáng, sau khi hắn an bài tốt tất cả liền chạy về Hongkong lần nữa. Đây là cho Tương Bình cơ hội tạm nghỉ, có thể thừa dịp hắn không ở đây lập kế hoạch bước đi kế tiếp.
Đầu tiên, cô dường như không có việc gì đi kiểm tra căn nhà này, xác định rõ số lượng cùng vị trí của máy quay phim.
“Sở tiểu thư, anh Lạc dặn dò trước khi anh ấy trở về thì cô không cần ra cửa.” Một gã thủ vệ ở trước khi cô bước ra cửa cung kính tiếp đón.
“Không, tôi chỉ là muốn ở trong sân đi dạo một chút mà thôi.” Cô quay đầu đánh giá người thủ hạ này, hắn là bảo vệ được Lôi Đình Lạc bổ nhiệm lưu lại, nhớ rõ tất cả mọi người gọi hắn tiểu Lưu. “Công việc bảo vệ hai mươi bốn giờ, nhất định rất vất vả!” Cô mỉm cười nói.
“Không, đây là nhiệm vụ của tôi.”
“Lạc hình như bận rộn nhiều việc, anh có biết anh ấy đi Hongkong làm cái gì không?”
“Anh Lạc đi bàn việc kinh doanh, rất nhanh sẽ trở về.”
“Anh có biết hắn bàn việc kinh doanh với ai không?”
“Tôi không rõ lắm.”
“Anh ấy có nhắc tới lai lịch đối phương không?”
“Chuyện của anh Lạc chúng tôi làm công ở dưới chưa bao giờ hỏi đến, thật xin lỗi.”
Tương Bình giả vờ thở dài nói: “Không sao, tôi chỉ là muốn hiểu anh ấy hơn, dù sao tôi cũng không nhớ được cái gì, thân là người phụ nữ của anh ấy mà không hiểu anh ấy đó là một chuyện rất buồn.”
“Anh Lạc đối Sở tiểu thư tình thâm nghĩa trọng, sẽ không để ý.”
“Tôi hiểu được.” Cô cười nhẹ, trong bụng nhìn ra những người này được huấn luyện nghiêm chỉnh, miệng thật chặt, không thể hỏi thăm ra cái gì, chỉ có nghĩ biện pháp khác.
Nghe cục trưởng nói, tổ chức trùm thuốc phiện khổng lồ nhất Đông Nam Á là sở hữu của Chu Siêu, hắn đem thế lực Đài Loan giao cho hai gã thủ hạ xử lý, một là Lôi Đình Lạc, một là Hùng Bưu, nhưng Hùng Bưu chỉ phụ trách một phần nhỏ thị trường, đại bộ phận thị trường chủ yếu là giao cho Lôi Đình Lạc, có thể nhìn ra Chu Siêu tin tưởng Lôi Đình Lạc, nếu muốn bắt được Chu Siêu phải xuống tay từ nơi Lôi Đình Lạc.
Mà con chip cũng có thể là ở trong tay Lôi Đình Lạc, vấn đề là vật quan trọng như vậy, hắn sẽ để ở nơi nào?
Ngâm mình ở trong bồn tắm thật to, vấn đề này đã khiến cô tự hỏi 20 phút. Lôi Đình Lạc là một người biết thưởng thức, nhìn gian phòng tắm to mười lăm mét vuông này là biết, phòng tắm được thiết kế ở lầu cao nhất, trừ bỏ ẩn mật, ngâm mình ở trong nước còn có thể thưởng thức ánh trăng ngoài cửa sổ.
Nước ấm thích hợp cùng gió lạnh ban đêm, thoải mái đến khiến cho tâm tình cô thả lỏng, chỉ muốn lẳng lặng nằm hưởng thụ.
Bởi vì quá mức đắm chìm vào ánh trăng ngoài cửa sổ, cô không phát hiện một bóng dáng cao ngất đang chậm rãi đến gần, thẳng đến hắn đã tới phía sau, hai mắt cô không thể tin được trừng mắt Lôi Đình Lạc – người hẳn là ngày mai mới trở về.
Từ trước đến nay cô bình tĩnh cũng không miễn hoảng tay chân, dùng khăn mặt che thân mình, muốn trấn định mở miệng, thanh âm cũng run rẩy.
“Không phải anh dự định ngày mai mới trở về sao?”
“Trước thời gian, tôi muốn được sớm nhìn thấy em.”
“Anh không thể tiến vào… tôi… đang tắm.”
“Tôi biết.” Hắn quỳ xuống, con ngươi thâm thúy nhìn thẳng cô.
“Nhưng em là người phụ nữ của tôi, không phải sao?” Nâng tay cô, mắt chăm chú nhìn cô lộ ra ánh sáng lửa nóng dục vọng.
“Tôi còn không quen, xin anh —”
“Đừng lo lắng, em rất nhanh sẽ thích ứng.” Hắn khàn khàn, nghiêng về trước vồ môi của cô, hai tay mạnh mẽ vây khốn cô, không cho cô cơ hội né tránh.
Ý đồ của hắn thực rõ ràng, khiến tim cô đập thật sự nhanh, tuy rằng sớm hiểu rõ, nhưng khi tiến đến, không khỏi có chút lùi bước, nếu ở trên giường cô có thể cắn răng chống đỡ đi qua, nhưng ở bồn tắm, rất dã man.
“Môi của em thật cứng ngắc, người phong tình vạn chủng vạn người mê ở nơi nào vậy?”
“Như vậy sẽ làm ướt y phục của anh, hay là — chờ tôi tắm rửa xong ──”
“Nếu ướt, không bằng cởi đi!” Lại đoạt lấy hai cánh môi lần nữa, Lôi Đình Lạc đi vào trong bồn tắm cùng cô dây dưa ở một khối, cởi áo khoác của mình, hai cỗ thân thể trần trụi dán vào nhau.
Sự đoạt lấy của hắn tới cuồng mãnh mà đột nhiên, khiến cô khiếp đảm lui lại, không khỏi kháng cự cầu yêu của hắn.
Phát hiện người trong lòng tựa hồ sợ hãi, Lôi Đình Lạc thả mềm lực đạo, sửa thành tiến hành theo chất lượng, nếu cô lấy tay chống đẩy, hắn liền hôn tay cô, gần hơn khoảng cách hai người, nếu cô nghiêng mặt, như vậy hắn liền hôn lên cổ của cô, không cho cô có không gian lảng tránh, chỉ muốn khơi mào nhiệt tình của cô.
Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào, chiếu rọi hai cỗ thân mình dây dưa, cô thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh trăng, hình ảnh nguyên bản rõ ràng dần dần trở nên mơ hồ, cô muốn cho mình chuyên chú vào cảnh sắc ngoài cửa sổ, không bị bóng đen kia thổi quét trầm luân. Nhưng hắn tựa hồ xem thấu ý tưởng của đôi tròng mắt trong sáng, cho nên vươn tay cầm mặt của cô nhìn thẳng vào chính mình, tiện đà thả xuống khí phách hôn sâu, coi như đang tuyên cáo lòng của cô và suy nghĩ của cô, vĩnh viễn chỉ có thể là một mình hắn.
Phân không ra là mồ hôi hay là nước, hắn cố chấp ở trong này muốn cô, chung quy cô chỉ có thể nhắm mắt lại, vô lực nằm ở trong lòng Lôi Đình Lạc.
………………………..
Đinh Húc Nhâm kích động chạy tới phòng cục trưởng, trong tay cầm lấy thư Tương Bình để lại cho hắn trước khi rời đi, việc không nói mà đi của cô hắn không thể chấp nhận, hắn biết đây nhất định liên quan cục trưởng.
“Vì sao lại giao nhiệm vụ cho Tương Bình? Ông biết rõ cô ấy bị mất trí nhớ, theo quy định hẳn là cô ấy phải rời khỏi nhiệm vụ để đi trị liệu!” Hắn chất vấn cục trưởng, tức giận đóng cửa lại.
Cục trưởng ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, buông công văn, đơn giản dựa vào lưng ghế, lạnh nhạt nói: “Đây là chuyện cô ấy tự nguyện, tôi cũng không có bức cô ấy, chẳng qua tôi chỉ nói cho cô ấy ngọn nguồn sự tình thôi.”
“Tôi không tin!” Hắn kích động đánh lên cái bàn.
Cục trưởng trầm mặt xuống. “Đừng quên tôi là cấp trên của cậu, chú ý thái độ của cậu.”
“Tôi vô tình mạo phạm, nhưng ấy cô chỉ để lại một phong thơ cho tôi liền đi mất, Tương Bình sẽ không làm như vậy.”
“Cô ấy mất đi trí nhớ, chúng ta bất luận là ai đối với cô ấy mà nói cũng vì thế mà thành người mới gặp mặt, cậu tưởng cô ấy đối người mới gặp mặt sẽ có cảm tình sâu đậm sao?”
Đinh Húc Nhâm không nói gì phản bác, nhưng hắn vẫn không thể chấp nhận Tương Bình đi mà không nói lời nào như thế, chỉ đơn giản lưu lại thư giải thích lý do.
Cục trưởng trấn an nói: “Tôi có thể hiểu tâm tình của cậu, bạn gái lại biến mất, hơn nữa lại đầu nhập vào bên trong nhiệm vụ, nếu tôi là cậu nhất định không thể yên tâm, bất quá cá tính của Tương Bình cậu cũng hiểu, cho dù bị mất trí nhớ, cô ấy vẫn là cô ấy, bản tính tuyệt không thay đổi, cũng sẽ không vì tôi nói mấy câu mà bị thuyết phục, tôi tin trong thư cô ấy có giải thích qua với cậu ý nghĩ của cô ấy.”
“Rốt cuộc. . . . Cô ấy đi làm nhiệm vụ gì?”
“Tôi nói rồi đây là cơ mật, thật xin lỗi, tôi không thể tiết lộ.”
Đinh Húc Nhâm nắm chặt tay, không khí cứ giằng co như vậy, nếu không có được lời giải thích rõ ràng thì hắn sẽ không chịu.
Cục trưởng hiểu tính hắn, nên trước tiên dịu đi sắc mặt nói ngọt khuyên bảo. “Tương Bình cũng là cấp dưới của tôi, tôi với cậu đều lo lắng cho an nguy của cô ấy, nếu không phải cô ấy kiên trì, tôi cũng sẽ không đáp ứng. Yên tâm đi, cô ấy sẽ bình an, tuy rằng không thể lộ ra cơ mật, nhưng nếu có tin tức, tôi sẽ cho cậu biết tình hình của cô ấy ngay.”
Miễn cưỡng xem như thuyết phục Đinh Húc Nhâm, sau khi phái hắn rời đi, nụ cười trên mặt cục trưởng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt thâm trầm. Tuyệt không thể để cho Đinh Húc Nhâm biết nhiệm vụ hiện tại của Sở Tương Bình, nếu để hắn biết chỉ có chuyện xấu mà thôi, trừ bỏ Sở Tương Bình không người nào có thể hoàn thành nhiệm vụ này, vô luận như thế nào không thể không tìm được con chip.
Vẻ mặt Đinh Húc Nhâm sa sầm bước ra khỏi phòng cục trưởng, hắn quyết định, nếu cục trưởng không chịu nói cho hắn tin tức của Tương Bình, như vậy hắn sẽ dùng cách thức của mình đi điều tra, hắn không thể lại mạo hiểm phiêu lưu mất đi người yêu, tuy rằng làm như vậy sẽ phạm kỷ luật, nhưng lần này, cho dù sau đó bị xử phạt giáng chức, hắn cũng muốn đem hết toàn lực bảo hộ cô.
Biệt thự họ Lôi
Tương Bình chậm rãi mở mắt ra, rèm cửa sổ lý lộ ra mấy phần ánh sáng rất nhỏ, cô không khỏi nghi vấn thời khắc hiện tại, nghĩ rằng hẳn là sắp giữa trưa!
Cô ngồi dậy, muốn xốc lên một ít vải mành rất nặng, nhưng mũi chân còn chưa chấm đất, liền bị một đôi cánh tay mạnh mẽ kéo quay về.
“Đi chỗ nào?” Lôi Đình Lạc ôm cô, dùng giọng điệu giữ lấy hỏi.
“Trời đã sáng.”
“Thì tính sao, không được xuống giường.” Quyến luyến hôn da thịt của cô, hắn vui với việc hưởng thụ cảm giác thân mật.
Hai ngày không cạo râu, râu của hắn chà xát cổ của cô, làm cô ngứa khó nhịn.
“Đừng như vậy.” Cô nhẹ giọng kháng nghị, lại đổi lấy ý cười bên miệng hắn.
“Bộ dáng em vừa tỉnh ngủ thật mê người.” Hắn mê luyến mùi thơm của cơ thể cô cùng sương mù xinh đẹp vừa tỉnh.
Tương Bình nhẹ nhíu mày, từ sau khi trở thành người phụ nữ của Lôi Đình Lạc, ngày ngày đêm đêm ôm cô mà ngủ, tựa hồ tinh lực dùng không hết, khiến cô căn bản không có cơ hội đi điều tra cái gì.
“Nên ngồi dậy, anh không thể luôn ở trong này.”
“Em không thích?” Ánh mắt nhìn cô thực sắc bén.
“Anh là người bận rộn.. . ở cùng tôi sẽ chậm trễ chính sự.” Cô giải thích, nhắc nhở chính mình không thể có vẻ mặt kháng cự, miễn cho hắn hoài nghi.
“Không có chuyện gì quan trọng hơn là cùng với người phụ nữ của tôi, đối với tôi mà nói đây mới là chính sự.” Thân thể phụ nữ là ôn nhu hương làm người ta say mê nhất, tay không an phận lại đưa lên đùi của cô lần nữa, cố ý vô tình đùa, cô nhịn không được cầm chặt tay hắn.
Lôi Đình Lạc giương mắt ngóng nhìn cô, đột nhiên hiểu, khóe miệng vẽ ra đường cong. “Thì ra đùi là chỗ mẫn cảm của em.”
Ánh mắt có chút tà khí của hắn khiến cô bất an, muốn bảo trì khoảng cách, nhưng Lôi Đình Lạc có dễ né như vậy sao? Hắn liên tục xấu xa sờ đùi của cô…