Branwell Mannering, bá tước thứ năm dòng họ Mannering nằm tựa đầu lên cánh tay, đăm chiêu nhìn đình màn màu hồng trên chiếc giường lộng lẫy của tiểu thư Claire.
Người đàn bà bên cạnh chàng thở dài như muốn kéo sự chú ý của chàng trở lại mình. Thấy chàng vẫn lạnh nhạt với thủ pháp tinh vi ấy , ả quay ra vuốt ve đám lông sẫm loăn xoăn trên vằng ngực trần của chàng .
− Bran, anh yêu , sao thế anh ? Anh nghĩ ngợi gì vậy ? Em chẳng ra gì sao?
Ả thừa biết là mình ra gì lắm chứ , nhưng ả cứ muốn chàng phải nói ra điều này.
Chàng đưa cặp mắt xanh ngắm nhìn khuôn mặt kiều diễm, rồi chiếu thẳng vào đôi mắt nâu sáng của ả.
− Sao lại “chẳng ra gì” được sau một cuộc thể hiện như thế? Em bao giờ cũng rất tuyệt.
Đó chính là vấn đề. Chàng luôn có cảm giác cô ả đang đóng trò!
Ả lướt đôi vú trẻ trung, rắn chắc lên thân thể chàng và vắt một chân qua người chàng. Ả cảm thấy con vật đàn ông của chàng cứng lên dưới đùi mình và lấy làm thích chí, hài lòng bởi quyền lực của ả. Chàng vòng một tay qua người ả, tay kia ấn lên mông, ép sát ả vào mình.
− Yêu em lần nữa đi, Bran, – ả thì thầm. – Môi chàng ấp lên môi ả và lưỡi chàng cũng đang tìm đường đi của nó như cái vật căng cứng giữa háng chàng. Chẳng cần rào đón, cũng chẳng cần vuốt ve mới được sự ưng thuận. Branwell Mannering không phải mất chút hơi sức nào cho những trò mở màn đó. Chàng đã lênh đênh ngoài khơi sáu tuần lễ, thiếu hẳn khoản này. Trở về London, chàng thấy bức thư của Claire đã đợi sẵn trên bàn và không để phí thời gian, Branwell Mannering lao ngay đến nơi hẹn hò.
Chàng dấn sâu vào người đàn bà đang rên rỉ bám chặt lấy chàng, cuồng dại chiếm đoạt và nhận thấy ả đã lên tới đỉnh điểm. Ả quằn quại trong vòng tay chàng, tuy vẫn cố bám theo mục đích của mình: Ả muốn một đứa con của Bran. Suốt sáu tháng qua, ả đã tìm mọi cách bẫy chàng vào tròng hôn nhân. Ả đã hăm mốt và chàng là tay khá nhất trong đám đàn ông cầu hôn ả, ngoại trừ một điều là thực tế chàng chẳng hề nằm trong đám này! Ả mất trinh từ năm mười sáu tuổi, bởi một gã coi ngựa, nhưng ả quyết không để con tim len vào những toan tính trong đầu. Ả muốn nhiều hơn nữa. Ả tiếp tục tích lũy mưu mô và nghệ thuật làm tình, duy nhất có một lần, năm mười chín tuổi, ả bị mang bầu, điều khiến ả lấy làm lạ. Hồi đó ả sống với một bà cô và bà này, không cần tra hỏi lôi thôi đã hướng dẫn cho ả cách vứt bỏ cái gánh nặng ấy. Cha ả chẳng bao giờ biết được!
Branwell Mannering là một món hôn nhân đáng giá, và ả muốn đoạt cho kỳ được. Nếu ả có thể làm mình có mang, có mang đứa con của chàng, ả sẽ buộc được chàng! Lôi Branwell vào giường thì chẳng có gì khó. Nhưng lấy được hạt giống của chàng mới là điều không dễ dàng gì! Trước đó, ả chưa từng phải đương đầu với một người đàn ông như chàng. Ả vẫn tin rằng mình biết mọi thứ trò chăn gối, cho đến khi gặp chàng! Chàng là người đàn ông kỳ quặc nhất. Hồi đầu ả cứ sững sờ cả người khi khám phá ra ý nghĩa sự “rút quân”vội vã của chàng. Họ làm tình với nhau, ả đã đạt tới cực điểm và chàng cũng gần tới thì chàng lại thình lình rút ra khỏi ả. Ả cau có hỏi chàng định làm cái quái gì đấy, thì chàng cười:
− Thôi đi, Claire, đừng có mà nói rằng em chưa bao giờ tham dự cái trò này. Anh phải tránh cho em khỏi có con chứ sao.
Cho đến đêm nay, ả vẫn không cách gì làm cho chàng thay đổi biện pháp đó. Chàng thật là một người đáng của – ôi, lạy Chúa, ả nghĩ thầm, chàng hơn bất cứ người đàn ông nào mà ả đã từng có và ả muốn chàng, muốn tước hiệu và tiền bạc của chàng! Ả cảm thấy chàng đang lên dần tới đỉnh, cảm thấy chàng bắt đầu dứt ra và ả cố níu chàng lại bằng cách quặp hai chân quanh chàng và giữ rịt lấy chàng. Nhưng, mặc mọi cố gắng của ả, chỉ trong một tích tắc, chàng đã rời ra. Ả kêu lên bực tức rồi lăn người ra xa chàng.
− Em ghét anh làm cái trò đó! – Ả vùng vằng.
Chàng cười dàn hoà.
− Thế em thích dạo khắp London với cái bụng phình tướng lên à? Anh có thể khẳng định với em, Claire, là em chẳng hề khoái sự thay đổi đó đâu.
− Từ trước tới giờ em vẫn cố tránh để không lâm vào tình trạng đó. Với lại, anh yêu ơi, em có cách rũ khỏi cái thai nếu em muốn chứ!
Chàng bỗng cau mặt, ngồi bật dậy và nhìn nàng bằng ánh mắt khinh miệt.
− Claire, chúng ta chẳng chung nhau điều gì ngoài chiếc giường này. Cô không có một chút khái niệm nào về con người tôi! Tôi không hề có ý định để cho một đứa con nào của tôi hình thành trong bụng cô – sao cô lại có thể làm như vậy? – rũ khỏi. Và, vì không muốn thế, tôi nghĩ tôi sẽ tiếp tục chơi theo kiểu của mình.
Ả ngồi dậy và ngả người vào lưng chàng, nhưng chàng vẫn đang cơn giận. Chàng gạt ả ra và với lấy chiếc quần.
− Bran, đừng đi anh! Em sẽ không phá đứa con nào của anh đâu, Bran…
Chàng quay lại nhìn ả.
− Tôi đã nói rõ ràng ngay từ đầu, trước cả khi biết tôi không phải là người tình đầu tiên của cô, rằng không bàn tới chuyện hôn nhân. Chúng ta không yêu nhau, Claire.
− Chúng ta chẳng vừa yêu nhau hết mực đấy là gì, Branwell! – Người đàn bà hờn giận nói và hất mái tóc mày mật ong ra sau. Ả quỳ gối trên giường, nhìn chàng tức tối. Đôi núm vú sẫm mầu chĩa ra trên hau bầu ngực trắng lóa, khiêu khích, mời gọi chàng quay trở lại. Chàng lướt mắt nhìn ả và chẳng cảm thấy gì ngoài sự chán ghét.
− Cô đã diễn một màn xuất sắc đấy, nhưng nó đã đến hồi kết thúc. – Chàng quay ra mặc chiếc áo sơ mi trắng vải lanh.
− Bran, anh đừng bỏ đi như thế. Hãy quên đi những điều em vừa nói, – người đàn bà năn nỉ, hiểu rằng mình đã đi quá xa. – Ả trườn ra khỏi giường và lao đến ôm ngang thắt lưng chàng. – Em xin anh, anh yêu, đừng cắt đứt tất cả. Đừng làm thế, anh.
Không buồn động đến ả, chàng toét miệng cười.
− Claire, lẽ nào đã đến lúc em thấy mình chỉ nên quan hệ với một người đàn ông? Em tấn công người ta rồi bỏ, nhằm mục đích gì? Rồi cũng đến lúc phải chia tay, em biết thế mà. Vậy tai sao lại không để câu chuyện tự đi đến kết cục của nó? Co kéo nhau mà làm gì.
− Anh là thằng con hoang! – Ả rít lên.
− Vậy thì lẽ ra em đừng tìm cách để được mang tên anh chứ – Chàng khoác áo choàng lên người và bắt đầu cài khuy.
− Đồ đê tiện! – Ả gào tiếp.
− A, đó chính là điều anh vẫn cố gắng truyền cho em đấy.
Một chiếc gối lao vù tới mặt chàng. Chàng né người tránh và cười phá lên.
− Xì, Claire. Em định chinh phục trái tim anh bằng cách phang vào đầu anh ư? Một người đàn bà đáo để!
Ả lại chạy đến với chàng, trần truồng, run rẩy.
− Bran, anh yêu, anh có quan tâm tới em không, dù chỉ một chút thôi?
− Cũng bằng như em quan tâm tới tôi, cưng ạ. – Chàng đáp, vẫn với nụ cười mỉm.
− Vậy, em còn được gặp lại anh chứ?
− Nếu em biết cách cư xử, – chàng nói nhẹ nhàng.
Ả vòng tay ôm chàng và vít cổ chàng xuống, nhưng ả vừa mới chạm lướt lên môi chàng thì đã bị nhấc bổng lên mang lại giường và bị quẳng phịch xuống đệm. Ả hằm hằm nhìn chàng bỏ đi và hét với theo:
− Quân đểu cáng!
Chàng nhún vai rồi nhẹ nhàng chạy xuống cầu thang. Người quản gia với bộ mặt tỉnh khô bước đến. Branwell nhìn gã, tự hỏi không biết Claire phải giúi cho gã bao nhiêu để giữ cho cuộc dan díu của họ ở ngoài tai cha ả. Gã quản gia trao trả mũ, găng và can cho chàng, được nhận lại một món tiền thưởng hậu hĩnh trước khi mở cửa toà nhà sang trọng của tử tước Kathborne cho chàng tra ngoài. Bầu không khí giá lạnh ập vào chàng, nhưung chàng lại có vẻ khoan khoái. Chàng đi qua quảng trường Berkeley và thong thả bách bộ về nhà. Tiểu thư Claire và cuộc tình lén lút của họ đã đi quá đà! Chàng phải bớt gặp gỡ với người đàn bà gớm ghê này. Ả ta, mặc dù không còn trinh, lại là ái nữ của một tử tước hùng mạnh. Ả đã khéo giấu cha và nhiều người những hành vi đồi bại của mình. Ngài tử tước mà đánh hơi được cuộc tình của họ thì chàng sẽ tha hồ mà trả giá.
Chàng ngoặt vào góc phố rồi dừng lại trước nhà mình, số 38 đường Mount. Đó là mộy toàn nhà ba tầng cổ kính, nơi cư ngụ của nhiều thế hệ trong gia tộc. Chàng bước vào gian sảnh sáng trưng. Người quản gia đã đi nghỉ, ông ta được dặn trước là không cần phải đợi.
Chàng vứt chiếc áo choàng lên lưng ghế, quẳng mũ và găng lên chiếc bàn gỗ hình bầu dục đặt chính giữa gian sảnh lát đá hoa và cắm chiếc can vào chậu cây cảnh bên cửa.
Thở dài ngao ngán, chàng bước ngang qua gian sảnh, vào thư phòng, vì chàng đâu đã muốn đi nằm. Lửa trong lò sưởi vẫn còn cháy leo lét. Chàng bật đèn bàn và ngồi xuống, rót cho mình một ly rượu brandi. Chàng nhấp từng hớp và cảm thấy thứ chất lỏng ấm áp làm cơ thể chàng sảng khoái hẳn.
Rồi chàng lướt nhìn mặt bàn và nhướn mày ngạc nhiên. Nếu chàng không nhầm thì bức thư của bà cô chàng đang nằm ở đó, mà nó ở đâu ra thế nhỉ? Hồi chiều chàng đâu có thấy! Chàng với tay định lấy bức thư, nhưng sực nhớ ra bây giờ không phải lúc ngồi mầy mò giải nghĩa lối viết thư cầu kỳ của cô Sarah.
Chàng quay đi. Cảm thấy cần được thư giãn, chàng tới ngồi trên chiếc trường kỷ, trầm ngâm hồi lâu bên ngọn lửa. Cuối cùng, chàng lại đứng dậy và trở lại bàn, cầm phong thư lên. Cô Sarah có một quyền lực đặc biệt đối với trái tim chàng. Bà là vợ của ông cậu ruột chàng. Mẹ chàng mất đã lâu, và trong khi ông cậu không bao giờ tỏ ra quan tâm săn sóc chàng suốt thời thơ trẻ, thì cô Sarah lại ngược hẳn. Chàng yêu kính bà. Tuy nhiên, bà có cái thói luôn luôn lôi kéo chàng vào những chuyện mà chàng chỉ muốn tránh xa.
Vẻ cam chịu, chàng mở bức thư. “Thôi được, cô Sarah… cô dồn cháu vào đâu mà chẳng được!”
Bức thư viết:
“Bran yêu quý.
Đứa cháu trai tốt nhất của cô – thật đấy, tất cả những thằng cháu khác của cô, như anh đã biết, đều không thể chịu nổi, ngoại trừ thằng Mathew yêu quý, à nhân thể, nó kể với cô là nó hoàn toàn mãn nguyện theo học ở Cambrigde, mặc dù thực ra ban đầu nó muốn vào trường Oxford cơ. Nhưng điều đó đâu có quan trọng, phải không, vì anh cũng từng tu nghiệp ở Cambridge và em trai anh, cô thiết nghĩ, cũng nên theo con đường đó thôi. Nhưng cô lại đi lạc đề mất rồi. Cô đã trở về London, mặc dù cô dám chắc rằng anh chẳng hề biết cô rời đi lúc nào vì anh đã xao lãng việc thăm hỏi cô trước chuyến đi biển của anh, và anh cũng không cần phải xin lỗi cô vì đằng nào cô cũng không chấp nhận được những lý do mà anh đưa ra đâu! Tuy nhiên, cô đã trở lại, và cùng với… cô cháu gái cưng duy nhất của cô! Chắc cô đã từng kể đôi điều về nó với anh rồi nhỉ, cô không nhớ nữa. Sáng mai anh hãy ghé thăm hai dì cháu tôi, đúng chín giờ, vì anh phải biết rằng cô có ý định sau đó dẫn nó đi mua sắm. Bởi anh sẽ là người hộ tống hai dì cháu đến Vaushall (đừng có mà từ chối, Bran) nên cô rất muốn hai đứa làm quen với nhau trước khi chúng ta ra mắt mọi người. Con bé sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi có một người quen trong xã hội mới.
Cô Sarah thân yêu và thương mến của anh. ”
Chàng đọc đi đọc lại bức thư rồi bật chửi thề, làm một hơi cạn ly rượu và thả người rơi phịch xuống chiếc ghế tựa. Chàng nghĩ về bà cô và những lời yêu cầu của bà. Cổ họng chàng bật ra một tiếng cười trầm đục. Chàng quyết định phải cất mình dậy mà đi vào giường nếu muốn sáng mai thức dậy đúng cái giờ mà bà cô Sarah đã ra lệnh.