Đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ, khiến tất cả mọi người đều đề phòng, toàn bộ rút súng ra, hướng về phía Doãn Băng Dao và Doãn Lăng Diệc.
“Doãn Lăng Diệc! Doãn Lăng Diệc!” cô ôm chặt Doãn Lăng Diệc vào lòng, phát hiện cậu đang lên cơn sốt cao cả người mê man, nóng rực.
Cô nhẹ nhàng đặt em trai xuống, trong chớp mắt vung tay lên, nước mưa rơi trên khuôn mặt quật cường của cô.
Ánh mắt cô không hề sợ hãi.
Trong tích tắc Ngự Giao nhìn thấy Doãn Băng Dao, ánh mắt thâm thúy của anh lóe lên một tia kinh ngạc.
“Các người không được làm hại em trai tôi, em trai tôi đã làm sai chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả, Doãn Lăng Diệc chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch, nó không biết bản thân đang làm gì”
Ông Hà giống như nghe được chuyện cười hay nhất trên thế giới, “Cô sẽ chịu trách nhiệm? Cô bé, hơn hai mươi triệu đô la, cô có sao?”
Ngự Giao đứng ở bên cạnh, im lặng không nói lời nào.
Nhìn cô đứng trong mưa to gió lớn, nhưng trong ánh mắt vẫn chứa đựng sự quật cường mạnh mẽ, đột nhiên cảm thấy rất thú vị.
Giống như một cây hoa nhỏ yếu ớt, nhưng khi đối diện với phong ba bão táp, vẫn kiên cường ngẩng cao đầu.
Người phụ nữ này không phải người nhu nhược yếu đuối, vậy trò chơi này sẽ càng thú vị càng kích thích hơn…
Không ai nhìn ra, khóe miệng lạnh lùng của Ngự Giao khẽ cong lên, trên gương mặt khẽ nở nụ cười thích thú.
“Ông có thể giết chết tôi, nhưng không được đụng đến em trai tôi” cô ngẩng cao đầu, đối diện với người đàn ông trung niên.
Ông ta cười lạnh một tiếng, “Nếu cô đã biết tất cả, vậy thì cô cũng không thể sống sót”
Dứt lời, ông ta liền giơ tay lên, họng súng đen ngòm đối diện Băng Dao. Chuẩn bị giết người diệt khẩu.
Băng Dao xoay người, ôm chặt em trai vào lòng, đầu ghé sát vào đầu Doãn Lăng Diệc.
Vẻ mặt và biểu hiện của cô, hoàn toàn không phải là sợ hãi, mà là sự nuối tiếc không đành lòng chia lìa người thân
“Ông Hà” giọng nói trầm trầm mê hoặc của Ngự Giao vang lên, “Nếu chuyện này xảy ra trên địa bàn của tôi, vậy hãy giao cho tôi xử lý, tôi sẽ đích thân xử lý hai người bọn họ. Vì lý do an toàn, tôi đề nghị ông hãy rời khỏi đây sớm một chút”
Cứ như vậy nhìn giao dịch thuận lợi ban đầu, bị phá hoại ngay trước mặt. Ông ta hậm hực bỏ đi.
Ngự Giao nhìn lướt qua hai người dưới mặt đất, lạnh lùng nói, “Dẫn bọn họ đi”
Sau đó, anh cúi người ngồi vào trong một chiếc xe hơi sang trọng
Băng Dao ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt người đàn ông ngồi trong xe, sống mũi thẳng tắp, khuôn mặt góc cạnh cương nghị, đôi mắt đen nháy lạnh lùng khát máu
“Cầu xin anh, tha cho em trai tôi, nó là chỉ là đứa trẻ ngốc nghếch, không biết bản thân mình đang làm gì, nó tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện ngày hôm nay. Anh có thể giết tôi, nhưng xin hãy tha cho em trai tôi…”
Băng Dao run rẩy cầu xin, giọng nói yếu ớt vừa phát ra khỏi miệng, liền bị cơn gió lớn thổi tan.
Cho dù đối mặt với sự vứt bỏ của bố đẻ, sự sỉ nhục của mẹ kế. Nhưng cô chưa bao giờ cúi đầu, chưa bao giờ cầu xin bất kỳ ai…
Ngự Giao không lên tiếng, cửa sổ xe từ từ kéo lên, chiếc xe nghênh ngang rời đi.
Doãn Băng Dao, cô đã yêu thương em trai mình đến thế, vậy tôi cũng sẽ khiến cô nếm thử cảm giác đau đớn khi mất đi người thân….
Băng Dao ôm chặt em trai, bị kéo lên một chiếc xe.
Không thể biết trước được điều gì trong tương lai….
Băng Dao không biết, cô sẽ đối mặt với điều gì.
Chỉ mơ hồ cảm giác được sự lạnh lẽo và mùi chết chóc đang chầm chậm tiến về phía cô.