“Cậu, cậu bước qua đây một bước nữa” Lão căng thẳng nói.
Ngự Giao lại tiến lên một bước nữa.
Ông ta dùng một tay đẩy Doãn Băng Dao ra, sau đó nhanh chóng không chế anh.
Vóc người của ông ta không cao bằng Ngự Giao, phải kiễng chân lên kẹp chặt cổ Ngự Giao, dáng vẻ rất là buồn cười.
“Tất cả các người lùi lại phía sau.” Lão ra lệnh cho nhóm thuộc hạ của Ngự Giao, đang định nói gì đó tiếp theo, đột nhiên hét lên một tiếng, “A…”
Tất cả mọi người còn chưa nhìn rõ xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trên mặt ông ta cắm rất nhiều kim châm, có hai cây kim cắm giữa hai mắt, ông ta đau đớn nhắm chặt hai mắt, máu chảy khắp mặt, rất đáng sợ.
Doãn Băng Dao sợ tới mức không ngừng lùi về phía sau.
Lão già người Đài Loan ôm mặt, ngã xuống mặt đất, thân thể co quắp mấy cái, tử vong tại chỗ.
“Giết tất cả cho tôi.” Ngự Giao gầm một tiếng, toàn bộ đám thủ hạ của lão già người Đài Loan kinh hoảng chạy trốn.
“Anh Giao! anh thật lợi hai!” Lập tức có người tiến lên nịnh nọt.
Ngự Giao không để ý tới hắn, đi lướt qua đến trước mặt Doãn Băng Dao.
Cô vẫn chưa hết hoảng sợ, hô hấp dồn dập nhìn khuôn mặt vấy máu tươi của Ngự Giao. Vài giọt máu tươi dính trên mặt, càng khiến khuôn mặt anh thêm quỷ dị.
Đột nhiên, anh giơ tay giữ chặt gáy cô, sau đó báo đạo phủ xuống môi cô.
Nụ hôn bất chợt mạnh mẽ này không cho phép Doãn Băng Dao lùi bước.
Những người bên cạnh, nhìn thấy cảnh này cũng kinh ngạc trợn to hai mắt.
Hành động này của Ngự Giao, để nói cho những người anh em của anh biết, người phụ nữ này là của anh, đồng thời nói lên sự nghiêm túc của anh với cô. Bởi tất cả mọi người đều biết, bình thường những lúc gặp mặt, anh Giao sẽ không dẫn theo phụ nữ.
Nhưng anh không những hôn người phụ nữ này, còn xả thân cứu cô ta.
Cả người Băng Dao cứng đờ, mặc cho đầu lưỡi của anh quấn quýt trong khoang miệng thơm mát của mình.
Thì ra, trước giờ Ngự Giao luôn không cho cô đến gần là có nguyên nhân. Bởi vì trên người anh có ám khí, một khi đụng vào sẽ bộc phát ám khí.
Ví dụ như những cây kim tẩm độc vừa nãy, là được bắn ra từ trong cổ áo khoác da của anh.
Anh hôn cô rất lâu, hoàn toàn không để ý tới những người xung quanh, cho đến khí Lang Long và Phạm Khiết Phàm tới, mới dừng lại, buông cánh môi cô ra.
Doãn Băng Dao ngẩng đầu nhìn anh giống như u mê, trong lòng tràn đầy những cảm xúc ngọt ngào, chua xót.
Không phải anh hận cô sao? Tại sao vừa rồi lại cứu cô?
Rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ cái gì?
Doãn Băng Dao càng lúc càng cảm thấy con người này ẩn chưa rất nhiều bí mật.
“Lang Long, cậu đưa cô ấy về, Khiết Phàm cậu ở lại đây”
“Vâng”