Đột nhiên một tiếng súng vang lên trong đêm mưa.
Người đàn ông đè trên người Băng Dao giở trò, ngẩn ra, trợn to hai mắt nhìn, vẻ mặt đau đớn, một dòng máu đỏ tươi từ trên trán hắn chảy xuống.
Cơ thể bất động của hắn nặng nề ngã xuống bên cạnh Băng Dao, cặp mắt trợn tròn nhìn chằm chằm Băng Dao.
“A….” Băng Dao hét lên một tiếng, sợ hãi không ngừng giật lùi về phía sau
Đây là lần đầu tiên, cô tận mắt chứng kiến cảnh giết người.
Cái chết, dường như càng lúc càng đến gần cô.
“Đem xác hắn đi, sau này tôi không muốn chuyện này xảy ra lần thứ hai”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, có thể cảm nhận được sự cương quyết rét lạnh trong đó.
Băng Dao khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn thấy Ngự Giao đang đứng trước cửa, trong tay anh ta đang cầm một khẩu súng.
Đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn cái xác đang nằm dưới đất, sau đó dừng trên người Băng Dao, bốn mắt nhìn nhau với cô.
Trong nháy mắt đó, Băng Dao cảm giác một thứ lạnh lẽo nào đó tiến sâu vào trong cơ thể mình, khiến toàn thân càng rét lạnh hơn.
Nhìn quần áo cô xộc xệch, thảm hại không chịu nổi. Khóe miệng Ngự Giao hiện lên nụ cười như có như không.
Cô vẫn đang cố gắng bình tĩnh lại sau cơn hoảng sợ. Doãn Lăng Diệc ở một bên thì thào gọi một tiếng, “Chị… chị….”
Nhờ đó Băng Dao mới lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên, định chạy đến chỗ Ngự Giao, lại bị hai tên vị sĩ giơ tay cản lại.
“Tổng, tổng giám đốc, tôi là người làm việc trên tầu chở khách của ngài, tôi cũng được coi là một nhân viên của ngài, cầu xin ngài hãy cứu em trai tôi?” Cô nhìn Ngự Giao bằng ánh mắt lo lắng mang theo sự cầu xin.
Đôi mắt Ngự Giao hơi nhíu lại, rất ít phụ nữ dám nhìn thắng anh như vậy.
Thu hồi ánh mắt của mình, Ngự Giao không nói câu nào liền rời đi.
Đây là lần đầu tiên, Băng Dao nhìn thấy vị tổng giám đốc tôn quý này.
Trước đây khi làm công việc quét rọn trên boong tầu, thỉnh thoảng có nghe nhắc đến cái tên Ngự Giao, nhưng rất ít công nhân nhìn thấy anh ta, anh ta như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Sau khi Ngự Giao rời đi, đám vệ sĩ ở cửa liền đi theo. Băng Dao bất lực ngồi sụp dưới mặt đất.
Xác của tên vệ sĩ kia đã được kéo ra ngoài, trên mặt đất vẫn còn một vũng máu tươi.
Cả cơ thể cô không ngừng run rẩy, không biết do lạnh, hay do sợ hãi
Cố gắng tự nói với bản thân phải bình tĩnh, cô hít sâu một hơi, sau đó đứng lên ôm chiếc chăn ở trên giường xuống, đắp lên người em trai.
Mấy phút sau, cánh cửa bị mở ra, một người cô giúp việc đứng ở cửa nói, “Cô đi cùng tôi, tổng giám đốc muốn gặp cô”
Anh ta muốn gặp cô? Chẳng lẽ muốn giết cô?
Nếu thật sự muốn giết cô, đáng lẽ nên giết từ lúc ở bến cảng, hơn nữa vừa nãy anh ta còn cứu cô.
Nói như vậy, sự việc vẫn có thể cứu vãn.
Băng Dao giống như tìm thấy một tia hi vọng.
Đi theo người giúp việc, trên hành lang từng cơn gió rét lạnh không ngừng thổi vào bộ quần áo rách nát của Băng Dao, cô không kìm được dùng mình một cái.
Rẽ vào một khúc ngoặt, người giúp việc dừng lại trước một cánh cửa. Cúi người một góc bốn mươi lăm độ, dáng vẻ hết sức cung kính hướng về phía chiếc cửa đang đóng chặt nói, “Tổng giám đốc, cô gái đó đã được dẫn đến rồi ạ”
“Cho cô ta vào” Chỉ nghe thấy tiếng nói, không nhìn thấy người.
Giống như ác ma ẩn mình trong bóng tối
Băng Dao đẩy cửa vào, phát hiện bên trong chỉ là một màn tối đen.