Người Tình Bá Đạo

Chương 116: Bởi vì anh thích em



Không thèm quay đầu lại nhìn anh:”Thật có lỗi, tôi không muốn tiếp tục nghe những lời xúc phạm của anh.”

Anh trầm ngâm một lúc:”Thiển Thiển, anh chỉ muốn hòa hoãn nói chuyện với em thôi, chúng ta đã có quá nhiều hiểu lầm cần tháo gỡ.”

Còn cái gì mà hòa hoãn nói chuyện, cho dù hiểu lầm được tháo gỡ thì sao? Tóm lại anh đừng nói những lời xúc phạm kia ở bên tai tôi nữa, tôi nghe đủ rồi, cũng không có hứng nghe tiếp:” Hoa tiên sinh, hình như anh đánh giá mình quá cao rồi. Tô Thiển Thiển tôi cho dù không có tiền những vẫn có tự tôn. Nếu anh muốn tiếp tục xúc phạm tôi, thật có lỗi, tôi sẽ không cho anh cơ hội đâu. Nếu thực sự có hiểu lầm, vậy thì cứ để tiếp tục hiểu lầm đi, tôi cảm thấy không cần phải tháo gỡ.”

Hoa Thần, cho dù tôi thích anh, cũng sẽ không để anh muốn làm gì thì làm, chuyện tôi không thể chịu được, cho dù là anh cũng không thể dễ dàng tha thứ.

“Thiển Thiển, anh đơn giản chỉ muốn nói chuyện với em thôi, em có thể không đáp lại, anh chỉ cần em nghe là được rồi.”

“À, đối mặt với sỉ nhục, tôi đương nhiên sẽ không đáp lại, cũng không có cách nào đáp lại.”

“Thiển Thiển, em nhất định phải nghĩ anh xấu xa như vậy sao?”

Tôi quay đầu nhìn thẳng vào anh:”Vậy anh thử nói anh có điểm tốt nào xem?”

Sắc mặt Hoa Thần ngưng trọng:”Thiển Thiển, về với anh, chúng ta cần phải nói chuyện một chút.”

“Có gì thì nói tại đây luôn đi.”

Trong mắt Hoa Thần hiện lên một tia bất đắc dĩ:”Thiển Thiển, đừng làm loạn nữa, kẻo cản trở chuyện làm ăn của bác tài xế taxi.”

Nhìn qua bác tài, Hoa Thần đưa cho bác ta một tờ màu hồng, lập tức vươn tay về phía tôi.

Tôi khinh thường liếc nhìn cánh tay anh, xuống xe từ cửa bên kia.

Xe taxi đi rồi, Hoa Thần đến bên cạnh tôi. Tôi xoay người không nhìn anh. Anh từ phía sau ôm chặt tôi vào ngực:”Thiển Thiển, về với anh đi, được không?”

“Buông ra. Tôi không dám ôm một nhân vật nổi tiếng như anh đâu.”

“Đi thôi, chúng ta đến chỗ khác nói chuyện.” Nói xong, nắm tay tôi bước lên xe. Trong xe, hai người đều im lặng không nói gì, áp lực khiến tôi chỉ muốn khóc òa lên. Để hóa giải áp lực trong không gian, tôi dựa vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài. Mắt vừa xót lại vừa khô, tôi khó chịu nhắm mặt lại.

Qua một lúc lâu, hình như xe đã dừng lại, tôi mở mắt ra, lại là cái nơi quỷ quái này, năm ngoái tôi đã phải chân trần chạy trốn khỏi đây:”Bây giờ chỉ còn hai chúng ta, anh muốn nói gì thì nói đi.”

Tôi không thèm nhìn, thiếu chút nữa đã đánh mất trái tim trên người anh. Hôm nay, tôi muốn lấy hết lại toàn bộ tình cảm của mình, anh không đáng để tôi trao gửi trái tim.

”Thiển Thiển, thực xin lỗi, chuyện vừa rồi, là anh không tốt.”

Giọng anh lộ rõ sự mệt mỏi, cho dù như thế, tôi vẫn sẽ kiên trì lập trường của mình đến cùng. Nhưng khi miệng anh thốt ra câu:”Thực xin lỗi.” lại khiến tôi chấn động, một người kiêu ngạo như vậy lại nhận lỗi với tôi, nhưng nhận lỗi thì sao nào? Có thể vớt vát lại được gì?”Giữ lời xin lỗi của anh để nói cho người khác đi. Tôi nhận không nổi.”

“Thiển Thiển, là anh không tốt, về cùng anh được không?”

Không muốn phải tiếp tục nghe anh nhận lỗi nữa, tôi sợ mình sẽ đồng ý quay về với anh, vội vàng xuống xe:”Tôi đã nói ước định nửa năm kết thúc rồi. Hoa tiên sinh cũng đừng dây dưa nữa, cố chấp không phải là một hành động tốt. Nếu như bị truyền ra ngoài, đối với danh tiếng của Hoa tiên sinh cũng không được hay ho cho lắm.” Nói xong, bước đi thật nhanh.

Tô Thiển Thiển mười chín tuổi đã không còn yếu đuối như trước nữa. Không còn là một đứa trẻ thích khóc nhè, không muốn lãng phí tuổi thanh xuân, cố gắng đi tìm thứ thuộc về chính bản thân mình.

Bây giờ đối với anh chỉ đơn giản là thích, bản thân vẫn còn đường lui, nhưng đến khi sự yêu thích đơn thuần đã trở thành tình yêu sâu đậm, thì tôi sẽ không còn đường lui nữa. Vậy nên tôi không thể để chuyện này phát triển tới mức kia được, cho dù thế nào cũng phải để lại cho mình một đường lui,nhất định không thể để tới lúc không còn cách nào cứu vớt. Một mình đứng trong gió, trái tim tan nát, buồn bã khóc, tuyệt đối không thể để mình rơi vào đường cùng.

Tôi không ngờ sẽ có một ngày Hoa Thần nói với tôi câu:”Thực xin lỗi.” Trước khi tôi đi anh xúc phạm tôi, sau đó lại chạy tới giải thích để làm gì? Anh nói muốn cùng tôi trở về, nhưng nếu tôi trở về, trước mắt tôi chỉ có được sự đối xử bằng cách xúc phạm, thậm chí so với những lời vừa nãy còn có thể khó nghe hơn, càng khiến người ta bị tổn thương.

Tôi dừng bước lại, gầm nhẹ ra tiếng:”Hoa Thần, anh còn muốn theo tôi bao lâu nữa đây?”

Tuy anh không mở miệng, nhưng tôi biết anh vẫn luôn đi theo sau tôi, bởi vì dọc đường đi tôi vẫn luôn cảm thấy có một ánh mắt đang dõi theo tôi. Mà ở nơi đây ngoài anh ra, chỉ có một mình tôi.

Ngay sau đó, tôi đã rơi vào vòng ôm của anh, anh thấp giọng nỉ non nói thầm bên tai tôi:”Thiển Thiển, anh đã hạ mình nhận lỗi với em rồi, em còn muốn thế nào? Hay muốn anh làm gì nữa?”

Nước mắt không kìm được lăn dài trên má, khiến anh phải hạ mình quả thực không dễ, nếu bây giờ tôi dễ dàng theo anh về, khó chắc chắn sẽ không có lần tiếp theo, nếu một ngày nào đó tâm trạng anh không vui, có phải lại đến tìm tôi trút giận hay không? ”Về với anh để anh lại xúc phạm tôi à?”

Cứ tưởng rằng tôi có thể lớn tiếng truy hỏi. Ai ngờ lời nói ra lại nhỏ như muỗi kêu, xem ra tôi tự đánh giá mình quá cao rồi.

Cằm anh cọ cọ lên đỉnh đầu tôi:”Lần này là anh không tốt, sau này sẽ không thế nữa. Về với anh đi mà, được không?”

“Nhưng đã hơn nửa năm rồi, dường như chúng ta vẫn chưa tìm được lí dó tiếp tục.”

Lần trước hình như ngay tại nơi này đã nói tiếp tục thêm nửa năm nữa, chúng tôi lại quay trở về chỗ cũ, chỉ là hiện tại ở đây, trái tim tôi đã mất. Anh không vì những lời này của tôi mà buông tay ra, ngược lại ôm càng lúc càng chặt:”Anh đã tìm thấy lí do rồi.”

“LÍ do gì?”

“Anh thích em.”

Trong lòng chấn động, gỡ hai tay anh ra. Xoay người lại, cười nhạo thành tiếng:”Cái gọi là thích của Hoa tiên sinh chẳng lẽ chính là khiến cho đối thương bị tổn thương sao?”

Loại tình cảm yêu thích này tôi không cần, nếu tiếp tục chỉ khiến mình bị tổn thương.

Anh lại ôm tôi vào lòng, dịu dàng nói:”Đồ ngốc, bởi vì anh thích em nên mới không cho em quá thân cận với thằng đàn ông khác, thấy hắn hôn em, anh không vui. Anh cứ tưởng rằng nói với em như vậy em sẽ giải thích với anh, không ngờ lại làm em tỏn thương. Đừng tức giận nữa mà, cho anh một cơ hội đi, cũng là cho em một cơ hội.”

Tôi im lặng không lên tiếng.

Lời của anh khiến quyết định của tôi lay động. Tôi cũng tin vì anh thích tôi nên mới làm như vậy.

“Thiển Thiển, nửa năm trước em nói anh chướng mắt, bây giờ còn như thế không?”

Do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn nói ra những lời này:”Chắc em cũng hơi thích anh.”

Anh cười khẽ:”Nếu chúng ta đều đã tìm được lý do tiếp tục, vậy em về với anh được không?”

Nửa năm trước cũng là ở nơi đây tôi trở về với anh, đây là lần thứ hai, nếu như có lần thứ ba, thì không thể cứu vãn được nữa, tôi sẽ không quay đầu lại rời đi, mặc kệ anh lật tung cả thế giới này lên tìm tôi, tôi cũng sẽ không xuất hiện.

Đây là lần cuối cùng.

“Được, lần này em về với anh. Nhưng nếu có lần sau, chúng ta ai cũng không được níu giữ ai, mỗi người tự đi, đi tìm hạnh phúc của chính mình, không bao giờ quay đầu lại nữa.”

Cứ tưởng rằng, sẽ mãi mãi tốt đẹp như vậy, sẽ không có lần thứ ba, nhưng không ngờ rằng lại có một hiểu lầm còn sâu hơn thế, khiến chúng tôi làm cách nào cũng không thể vượt qua.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.