Dù họ hàng xa gần thế nào cũng đều mang họ Quan, mặc dù Nguyên Thánh Thành là cháu ngoại ruột thịt duy nhất của lão gia, xét cho cùng cũng là người khác họ, tại sao lại có quyền quản lý ngân hàng Anh Hoa?
Trước mắt nghe thấy tin tức bùng nổ này, sao những người này có thể dễ dàng đồng ý mà không tới xem náo nhiệt?
Về phần khác. . . . . . Nguyên Thánh Thành rất bình tĩnh nhíu mày, liếc nhìn người vẫn yên tĩnh ngồi ở một bên trên ghế salon, cũng không nói chuyện với người khác, rõ ràng không giống một người trẻ tuổi.
Đó là đại tiểu thư đích tôn của Quan gia, Quan Chi Mạt cũng là em gái duy nhất của Quan Chi Đường.
Không biết vị tiểu thư này tới xem hay phụ trách bỏ đá xuống giếng đây?
Đầu tiên Phương Thục Quân nhảy ra làm khó dễ, gần đây ông xã Quan Văn Bác phàn nàn với cô, không biết chuyện gì xảy ra, thủ hạ của mình phải thanh toán một số tiền, muốn đến ngân hàng Anh Hoa để vay, ai ngờ so với những nơi không quen biết lại khó khăn hơn, giống như rõ ràng cố ý gây khó khăn cho anh, còn hỏi cô có phải đắc tội chỗ nào với Darren không?
Ngược lại Phương Thục Quân lại nhớ về buổi tiệc hôm đó, trong lòng cô ta vẫn tính toán chuyện hôn nhân của Nguyên Thánh Thành và em họ của mình.
Từ lúc em họ Uông Huân Dư đi du học trở về, vừa nhìn thấy đã yêu Darren, thà làm một thư ký nhỏ cũng kiên trì ở bên cạnh anh ta, bởi vì chức vụ đó mà lão gia phải đích thân đi an bài.
Hơn nữa em gái lại tận tâm tận lực, vì vậy Darren cũng không tiện điều động chức vị của cô, dần dần tất cả mọi người đã thành thói quen, nhìn bọn họ như một đôi, nhất là ở nhà họ Phương, mỗi người đều lặng lẽ gắn vị trí ‘thiếu phu nhân’ và ‘phu nhân phó tổng giám đốc’ trên đầu cô.
Thế nhưng phía Darren không hề bày tỏ gì với em gái, lại rõ ràng với người phụ nữ họ Cố kia, Phương Thục Quân nhìn không vừa mắt, khó tránh khỏi gấp gáp.
“Dar¬ren, chị được lão gia dặn dò, nên đặc biệt tới xem một chút, muốn hỏi cuối cùng chuyện gì đã xảy ra, còn bị đăng trên báo. . . . . . Em biết, lão gia vẫn còn đó, ông ấy rất thương em, em có lời gì muốn nói để chị giúp một tay chuyển lời cho lão gia không?”
Phương Thục Quân biết, Nguyên Thánh Thành chưa bao giờ coi trọng những người này, vì vậy mở miệng một tiếng “Lão gia” , làm sao Nguyên Thánh Thành không biết dụng ý của cô.
Những người vây quanh xem, lập tức rối rít phụ họa nói: “Đúng vậy, người nào không biết lão gia thương nhất là thiếu gia Kỳ với biểu thiếu gia?”
“Dar¬ren à, lão gia đã lớn tuổi, em không nên khiến lão gia lo lắng!”
Nguyên Thánh Thành khoan thai ngồi, thoải mái mặc một bộ quần áo ở nhà, cánh tay đặt trên chân dài, ngón tay thon dài cầm điện thoại di động vuốt ve, khẽ nhếch khóe môi nửa cười nửa không, giữa hai hàng lông mày để lộ ra một vẻ ung dung.
Nghe thấy những lời đó, trong lòng anh cười lạnh, ngoài mặt vẫn tỉnh rụi.
Phương Thục Quân thấy Nguyên Thánh Thành không trả lời, cũng không tức giận, tiếp tục nói: “Chị chỉ ngầm thăm dò ý cho lão gia thôi, hình như tuổi tác của Darren cũng không còn nhỏ, nếu có thể, nhanh chóng đính hôn, tránh để người khác làm ầm ĩ trên báo, đến lúc đó đối với nhà họ Quan chúng ta cũng không có lợi.”
Nguyên Thánh Thành vẫn không để ý đến cô, ngược lại Quan Chi Mạt ngồi ở một bên chợt hé miệng cười cười, “Không nghĩ tới, xem ra tôi vẫn xem thường chị Thục Quân, thì ra chị dâu rất am hiểu cầm lông gà làm tên bắn[*].”
[*] Cầm lông gà làm tên bắn, câu tục ngữ này miêu tả một người dựa vào cấp trên hoặc (người nào đó) mà ra chỉ thị này, chỉ thị nọ, dùng giọng điệu kiêu ngạo sai việc này việc kia. Giống như có phần hơi lạm quyền, lừa trên gạt dưới, dẫn đến sự căng thẳng trong mối quan hệ của những người làm việc chung.
Phương Thục Quân nghe lời này giận đến mặt trắng bệch rồi đỏ bừng, nhưng lại không tức giận được.
Vị đại tiểu thư nhà họ Quan trước mắt này được mệnh danh là ‘đệ nhất mỹ nhân’ trong giới xã hội thượng lưu, mái tóc màu đen kiểu quăn lọn nhỏ, khoác một chiếc áo giả da màu khói trên người, cơ thể chuẩn còn đeo thêm thắt lưng thiết kế những nụ hoa, vốn dĩ ngày thường đã xinh đẹp giờ lại còn tôn thêm vẻ quyến rũ.
Nhiều phụ nữ nhà họ Quan cao, lùn, đẫy đà, mảnh khảnh, cái gì cần đều có, dáng dấp cũng xinh đẹp như hoa nhưng người phụ nữ trước mắt này, từ đầu đến chân chỉ có duy nhất nhan sắc xinh đẹp, dường như chỉ cần đôi môi đỏ mọng tuyệt đẹp xinh xắn kia vẫn có thể cứng rắn so với toàn bộ những người phụ nữ đang ở đây! Thật là tức chết đi được!
Nếu đổi thành người khác, chắc chắn Phương Thục Quân cũng không tức giận, quyết định sẽ nuốt xuống khẩu khí này, nhưng việc này lại khác.
Em gái bảo bối của thiếu gia Đường, ai dám chọc?
Vì vậy Phương Thục Quân cười to,”Thật ra thì chuyện trước đó cũng không có gì, chẳng qua nhà họ Quan chúng ta có uy tín danh dự, loại phụ nữ không rõ lai lịch như thế làm gì có tư cách…” Đột nhiên cô im bặt, không dám tiếp tục nói nữa.
Vừa rồi Nguyên Thánh Thành vẫn còn im lặng đột nhiên càng căng thẳng, hai mắt híp lại, lạnh lùng liếc cô, ném một ánh mắt sắc bén, đằng đằng sát khí, giống như đang cảnh cáo cô ta đừng nên nói cái gì không hay, dọa cho cô ta sợ đến mức sắp nói xong đành phải nuốt hết tất cả vào trong bụng.
Đúng rồi đúng rồi! Cô làm sao dám quên, ông nội của vị thiếu gia này lại là người đứng đầu hắc bang giết người không chớp mắt tiếng tăm lừng lẫy ở Nam Mĩ.
Mặc dù Nguyên Thánh Thành lớn lên ở Đài Loan, nhưng trong dòng máu đang chảy không ít thì nhiều cũng có sự tàn khốc vô tình chứ?
Phương Thục Quân bị thất thế, kinh ngạc, từ lúc vào Cẩm Lan Uyển, Quan Thiên Lệ đã bắt đầu không vui, sắc mặt không tốt nói Quan Chi Mạt:”Hôm nay cô tới để nói chuyện đàng hoàng với anh họ con, một đứa con nít chưa lập gia đình chen miệng vào làm gì? Trong mắt còn có trưởng bối sao?”
Quan Chi Mạt bị khiển trách cũng không giận, chỉ cười nhạt rồi nói: “Cô nói đúng lắm, nếu trưởng bối đang ngồi, những vãn bối như chúng ta sao dám vượt quá?”
Cô và Phương Thục Quân xem như ngang hàng, vừa nói lời này ra, giống như nhẹ nhàng tát một cái vào mặt người ta.
Quan Thiên Lệ cũng không tranh cãi với cô bé này, quay đầu hỏi Nguyên Thánh Thành, “Dar¬ren, con tính lúc nào thì kết hôn? Joan¬na chờ con cũng nhiều năm rồi, con còn muốn kéo dài tới khi nào?”
Nguyên Thánh Thành nhướng mày lên, thân thể nhàn nhã ngồi dậy, lần này mọi người đều hiểu rõ, trừ Quan Thiên Lệ anh còn muốn trả lời, còn lại những người khác, anh căn bản không để vào mắt, thậm chí ngay cả đôi mắt cũng lười phải liếc mắt nhìn, chỉ nghe anh lạnh nhạt nói: “Dì, con không rõ ý của dì, con có kết hôn hay không có liên quan gì đến Joanna?”
“Con. . . . . .” Quan Thiên Lệ nghẹn lời, chưa kịp bắt đầu thao thao bất tuyệt thì lại nghe thấy cháu mình ném ra một câu rõ ràng,”Nói đúng hơn là 1 năm trước con đã đăng ký kết hôn, bây giờ chỉ còn thiếu một lễ cưới, dì cứ yên tâm.”