“Lão Ngũ!” Đại sư huynh thét lên giận dữ, rút thanh kiếm thất tinh sau lưng ra bổ vào lưng nữ thi. Bà ta tru lên một tiếng quái dị, rồi quay lại vung tay hất lên, Đại sư huynh văng mạnh lên tường rồi rơi xuống đất.
Tuy bình thường Nhị sư huynh hay nói linh tinh, nhưng lúc quan trọng thì không hề ngớ ngẩn. Ông rút thanh kiếm bên hông ra, ngăn một đòn trí mạng của nữ thi thay Đại sư huynh, sau đó liền đá liên hoàn vào ngực nữ thi, khiến bà ta lùi về sau liên tục.
Vương An Bắc thừa cơ chạy đến xem Ngũ sư đệ. Tim ông chùng xuống, Ngũ sư đệ đã tắt thở từ lâu… Vào lúc này, Vương An Bắc thật sự rất hối hận sao mình lại cậy mạnh làm gì? Bây giờ khiến hai sư đệ đồng môn chết đi, lúc về phải ăn nói thế nào với sư phụ đây?!
Đương lúc ông từ từ buông thi thể của Ngũ sư đệ xuống, chợt nghe Nhị sư huynh hét lên thảm thiết. Vương An Bắc nhìn sang, thấy cánh tay trái của Nhị sư huynh đã bị nữ thi chặt đứt.
Vương An Bắc gấp đến đỏ cả mắt, lấy súng ra bắn mấy phát vào đầu nữ thi, mới khiến bà ta thả Nhị sư huynh ra. Tuy đầu bị bắn nát, nhưng bà ta vẫn chạy nhảy được, chỉ là không có cảm giác phương hướng gì, hệt như một kẻ mù.
Vương An Bắc biết đó là cơ hội duy nhất để chạy trốn khỏi cái chết, bèn nhanh chóng xốc Đại sư huynh đang hôn mê dưới đất lên lưng, sau đó dìu Nhị sư huynh đang đau đến nỗi toát mồ hôi, gian nan đi về phía cửa mộ.
Lối ra đã ngay trước mắt, nhưng Vương An Bắc lại cảm nhận được từng cơn gió lạnh sau lưng. Lòng ông nặng nề, biết nữ thi đã đuổi theo. Xem ra lần này trời muốn diệt mình rồi, núi Vọng Bắc này không phải là nơi Vương An Bắc ông nên đến!
Vốn nghĩ mình chết chắc rồi, nào ngờ đúng lúc này gà gáy báo bình minh, sắc trời bên ngoài sáng dần. Vương An Bắc thấy ánh mặt trời rọi vào lối ra, thì mặc kệ sau lưng có thứ gì đang đuổi theo, cắn răng đi về nơi có ánh sáng.
Đến lúc lấy được thăng bằng, ông quay lại nhìn, thì thấy ánh đèn đuốc sáng trưng trong tiền điện đang tắt dần…
Nhiều năm sau, lúc kể về kinh nghiệm mà mình gặp phải năm đó, Vương An Bắc vẫn như thấy rõ mồn một trước mắt. Mấy sư huynh đệ cùng xuất sư với ông, cuối cùng chỉ còn lại Đại sư huynh và Nhị sư huynh.
Nhưng bọn họ, một thì trúng độc cương thi quá nặng, chưa đến 40 đã qua đời, người còn lại thì tàn tật suốt đời, không bao giờ lấy lại được phong thái năm đó nữa.
Trong nhóm, chỉ còn sư phụ của La Hải là trở ra toàn thây, nhưng vì cái nghề đổ đấu này quá tổn hại âm đức, nên ông vẫn không truyền nghề cho lớp người sau.
Mãi đến khi gặp được La Hải 5 tuổi, mới thu nhận anh ta làm đệ tử quan môn của mình, truyền thụ hết sở học cả đời lại.
*Đệ tử quan môn: chỉ những đệ tử, học trò cuối cùng, sau những người này thì người thầy sẽ không thu nhận đồ đệ, học trò nữa.
Nghe La Hải kể về chuyện sư phụ Vương An Bắc từng trải qua, tôi không ngờ trên đời này lại có thứ như cương thi thật. Nhưng sư phụ anh ta cũng đã nói, rằng từng thấy có ghi chép về hương thi trong mộ của Khắc Cần Quận Vương. Hơn nữa trên tấm bình phong bằng ngọc đó cũng kể lại, hương thi được chôn cất ở Bạch sơn Hắc thủy, vậy rất có thể trong tay Lưu Thắng Lợi chính là xác ướp cổ thời nhà Thanh!
Đừng nói là chú Lê và La Hải thấy hứng thú với hương thi này, ngay cả người bình thường như tôi cũng muốn xem thử nó có dáng vẻ ra sao.
Ngày hôm sau, chú Lê trả lời cho chị Bạch qua điện thoại rằng sẽ nhận vụ này. Xế chiều hôm đó, tài xế của chị Bạch liền chở chúng tôi đến nông trại của Lưu Thắng Lợi ở khu ngoại ô của thành phố Thương Châu, tỉnh Hà Bắc.
Vừa xuống xe, chúng tôi đã thấy có mấy người đang đi tới cách đó không xa. Đi đầu là một người đàn ông trung niên, mặc áo khoác ngắn bằng vải bông, có lẽ đây là Lưu Thắng Lợi. Người này mặc đồ theo kiểu nhà thư pháp thời trước, chẳng hề có vẻ người làm ăn dính đầy mùi tiền.
“Chào ngài chào ngài, chắc ngài là Lê đại sư? Lúc nhận được điện thoại của cô Bạch, tôi thật sự rất vui. Ngài đã tới thì tôi thấy yên tâm rồi.” Lưu Thắng Lợi nói rất khách sáo.
Chú Lê cười đáp: “Tổng giám đốc Lưu khách sáo quá. Ngài là bạn Tiểu Bạch, đương nhiên cũng là bạn của tôi. Chúng tôi đã tìm hiểu rồi, tôi sẽ dốc hết sức để giải quyết giúp ông.”
Vì trong nông trại toàn là đường mòn trong rừng, nên không lái ô tô vào được, chúng tôi phải đi bộ vài bước đường còn lại. Phải nói là Lưu Thắng Lợi này cũng biết thưởng thức thật. Tuy gọi đây là nông trường, nhưng còn hơn cả câu lạc bộ dưỡng sinh tư nhân.
Hơn nữa nghe nói nơi này không mở cho người ngoài vào, cùng lắm chỉ chiêu đãi những vị khách thường làm ăn của Lưu Thắng Lợi thôi. Vào đại sảnh, ông ta đã sắp xếp xong cơm và thức ăn để mời khách phương xa chúng tôi.
Ăn qua loa xong, chú Lê yêu cầu muốn xem video trong đêm xác ướp cổ đó mất tích. Lưu Thắng Lợi đồng ý rồi dẫn chúng tôi đến phòng giám sát của nông trường.
Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy xác ướp cổ đời nhà Thanh kia. Tuy hình ảnh camera không rõ lắm, nhưng vẫn có thể thấy dáng vẻ của nữ thi kia, quả nhiên đó không phải thứ tầm thường. Chỉ bằng tướng mạo đó, nếu sống vào thời bây giờ thì chắc chắn có thể là hoa hậu thế giới rồi.
Đáng tiếc, đây lại là xác ướp cổ từ thời nhà Thanh.
Chú Lê thấy tôi nhìn lung tung thì nói nhỏ với tôi: “Cháu đừng có mong muốn dâm loạn gì. Cô gái đẹp thời nhà Thanh kia đã chết từ lúc còn trẻ, chắc chắn rất khát vọng được đàn ông yêu mến, coi chừng nàng ta ám đó!”
Tôi nghe thế thì hốt hoảng, lập tức đá bay tạp niệm trong lòng, rồi thầm mặc niệm, tội lỗi, tội lỗi…
Chú Lê thấy tôi sợ thật, thì cười xấu xa quay lại tiếp tục xem camera giám sát. Chưa đến một lát sau, người đẹp hương thi trong video từ từ ngồi dậy. Sau đó, hình ảnh chuyển thành màu trắng, không nhìn thấy gì hết.
Mãi đến mấy phút sau, video mới trở lại bình thường. Nhưng cũng không thấy xác ướp trong tủ lạnh nữa.
Xem hết video rồi, chú Lê và La Hải đều im lặng, còn Đinh Nhất thì nghi ngờ, như thể có một số việc nghĩ mãi mà không hiểu.
“Anh sao thế? Có chuyện gì à?” Tôi khẽ hỏi.
Đinh Nhất bảo một nhân viên tua video lại, sau đó chỉ vào một chỗ trên màn hình: “Cậu xem ở đây này, có mấy sợi dây nhỏ đang điều khiển xác ướp…”
Anh ta vừa nói thế, tôi nhìn kỹ lại, quả nhiên ở đó có sợi dây mảnh, nếu không nhìn kĩ thì chẳng tài nào phân biệt được! Đây có thể không phải thi biến gì, mà là có người đang giở trò ma mãnh!
Chú Lê nghe thấy chúng tôi nói vậy, lập tức dán mắt vào màn hình rất lâu, rồi đứng dậy nói với Lưu Thắng Lợi: “Tổng giám đốc Lưu, theo như tôi thấy, cũng không phải thi thể tự di chuyển, mà là có người trộm đi!”
“Cái gì? Sao lại thế được? Căn phòng dưới đất kia chỉ tôi mới có mật mã, sao người khác vào được chứ?” Lưu Thắng Lợi khó tin.
Nhưng chú Lê lại nói: “Trên đời không có cánh cửa nào an toàn tuyệt đối cả. Tuy tạm thời tôi không biết người đó trộm xác đi như thế nào. Nhưng chắc chắn rằng, xác ướp thời nhà Thanh này đã bị người khác đánh cắp!”