Ân Hành im lặng một lát, buông bát đũa trong tay xuống kể cho cậu ta một câu chuyện đơn giản — trước khi đến căn hộ này, cô và chồng làm việc để kiếm sống và cùng nhau nuôi dạy một cậu bé đáng yêu, nhưng chồng cô qua đời trong quá trình làm việc, cô mang theo con cái và tất cả tiền tiết kiệm của mình để đến nơi nhỏ này và tiếp tục sinh sống một cách buồn bã. Cô dựa vào việc mở một cửa hàng nhỏ để duy trì sinh kế, thật vất vả mới nuôi được đứa bé lớn như Đồng Đồng, nhưng đứa bé lại chết.
“Đồ chơi này là thứ mà Tiểu Tiểu thích nhất.” Lúc Tiểu Hi nói đến đứa nhỏ của mình thao thao bất tuyệt, ánh mắt tràn đầy từ ái, ngay cả cổ họng đau đớn cũng không thể ngăn cản cô tiếp tục nói.
Mặc dù khán giả của cô chỉ là một đứa trẻ nhỏ, cô không quan tâm chút nào, cô quá cần phải tâm sự: “Cô dùng bàn tay nhỏ bé của mình, cố hết sức, từ từ khắc chữ ở đây, hy vọng nó có thể ở lại với một đứa trẻ. Hiện tại nó vẫn còn, Tiểu Tiểu lại không còn…” Cô vừa nói chữ viết trên đồ chơi hơi lõm xuống, ánh mắt thương cảm lại càng ngày càng thanh minh.
Ân Hành cảm thụ được tâm tình của mình dao động, trong lòng trấn định.
Nàng đối với thân thể này tựa hồ vẫn không thể hoàn toàn khống chế, thời gian khác còn tốt, một khi nghe được đề tài liên quan đến hài tử, trong lòng sẽ không khống chế được dâng lên rất nhiều vui mừng cùng ái ý, nhưng trong nháy mắt lại chỉ còn lại lửa giận cùng hận ý.
Nhưng từ trong đó tinh tế cảm thụ, lại có thể nhận thấy được rất nhỏ bị che giấu rất tốt tự đắc cùng vui mừng.
Đứa nhỏ chết như thế nào cô cũng không rõ ràng lắm, những người phụ nữ trung niên khiêu vũ kia cũng không có nói chi tiết với cô, vẻn vẹn chỉ dùng mấy từ khóa treo cô, muốn thăm dò thái độ và thân phận của cô.
Cô rất rõ ràng nhìn thấy người phụ nữ kéo vạt áo người hỏi thăm kia sau khi phát hiện mình chỉ có cảm xúc sa sút và bi thương khẽ nhíu mày, tựa hồ đối với phản ứng của cô không phải rất hài lòng.
Trong nháy mắt đó, cô biết người này là một người chơi. Am hiểu lợi dụng những người khác vì mình làm che dấu, hơn nữa hẳn là đã lợi dụng thân phận tiện lợi từ trong một đám người miệng vỡ biết được rất nhiều manh mối, ít nhất biết được thân phận của nàng một ít quá khứ.
“Ô ô ô, Tiểu Tiểu thật đáng thương nha.” Đồng Đồng nghe xong bắt đầu lau mắt, trông rất khổ sở. Ân Hành liếc cậu ta một cái, trong mắt cậu ta không có bất kỳ nước mắt nào, khóe môi không khống chế được mang theo chút vui sướng tìm được manh mối lại bị cậu ta cố nén áp lực, bộ dáng gào thét một chút cũng không có sức thuyết phục.
Nhưng cô cũng không quan tâm chút nào. Không tiết lộ thân phận khó có thể thăm dò manh mối sâu hơn, như vậy cô liền sáng tạo ra manh mối.
Ý tưởng này đã được tìm kiếm ngày hôm qua trong căn phòng, nhìn thấy đồ chơi được bảo quản cẩn thận trong ngăn kéo xuất hiện trong tâm trí của cô, và đêm qua đã được đưa vào thực tế bởi cô.
Trượng phu chỉ sợ không phải nhân vật then chốt —— không có bất kỳ manh mối nào, chưa bao giờ bị bất luận kẻ nào nhắc tới, không có dấu vết cuộc sống, chỉ cần tùy tiện bịa đặt là được.
Xác suất lớn mà trẻ em thích đồ chơi này là đúng, nếu không nó sẽ không được giữ lại cho đến ngày nay và được giữ cẩn thận. Nhưng những từ trên đồ chơi hoàn toàn là tất cả các trò đáu của cô.
Từ tầng tủ lạnh cấp đông trào ra đặt không biết bao lâu chân gà nắm trong tay, chân gà cầm tiểu đao, lại khắc mấy cái “Tiểu Tiểu”, sau đó làm cũ. Chuyện không thể dễ dàng hơn, hiện tại bị nàng dùng để lừa gạt cái này nhỏ không điểm.
Đồng Đồng tin tưởng không nghi ngờ, NPC sẽ không nói dối. Trong lòng cậu ta có chút kích động, cho rằng mình nắm giữ một manh mối phi thường trọng yếu, vội vàng ăn mì, muốn ra ngoài tìm người chơi khác trao đổi tin tức.
Cậu ta dùng sức nhai nuốt, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Ân Hành, thấy cô dùng ánh mắt từ ái quan tâm nhìn mình, lại không khỏi sinh ra đồng tình với cô.
Người này quá thảm, tuổi còn trẻ đã mất đi trượng phu, thật vất vả mới nuôi lớn đứa nhỏ một chút, đứa nhỏ cũng không còn. Buổi sáng cậu ta còn có chút oán giận cô hại mình bỏ lỡ thông tin quan trọng, hiện tại lại tuyệt đối không.
Đây chỉ là một người đáng thương quá mức thích trẻ con! Có chút phản ứng căng thẳng là bình thường, cậu ta nghĩ, vẫn gật đầu cảm thấy mình thông minh tuyệt đỉnh.
Bữa trưa giải quyết rất nhanh, sau khi rửa chén xong Ân Hành chuẩn bị mang theo cậu ta đi ngủ trưa.
“Cháu không ngủ ở chỗ này nữa.” Đồng Đồng lắc đầu cự tuyệt hành động của Ân Hành dẫn cậu ta đi rửa mặt: “Mẹ ở một mình, cháu muốn trở về thăm một chút rồi ở bên mẹ. Cháu có thể đến đây vào buổi tối không?” Cậu ta vừa nói vừa mở to hai mắt, cười nhút nhát, dùng ánh mắt tha thiết nhìn Ân Hành.
Là một người yêu thương con cái, chắc hẳn càng không thể cự tuyệt tình cảm bẩm sinh của một đứa trẻ đối với mẫu thân.
Quả nhiên, sau khi cậu ta nói như vậy, nữ nhân trước mắt chỉ lộ ra vẻ vui mừng cùng hâm mộ, do dự một lát sau liền dắt cậu ta đưa cậu ta về phòng 608.
Hai người tạm biệt, Đồng Đồng dán lên cửa nghe động tĩnh của hành lang, trong lòng lặng lẽ đếm thời gian. Cách 602 và 608 hơi xa, tiếng bước chân tính toán rõ ràng, tiếng đóng cửa đại khái không nghe được —— cậu ta chú ý tới động tác đóng cửa của dì Tiểu Hi rất nhẹ.
Thẳng đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, lại đợi một lát sau cậu ta mới nhẹ nhàng mở cửa phòng, thò đầu nhìn ra ngoài, bởi vì vấn đề chiều cao cậu ta chú ý tới có một thân ảnh cao lớn chặn tầm mắt.
Trái tim điên cuồng nhảy lên, máu dâng lên, trong lúc sợ hãi vội vàng ngẩng đầu, tầm mắt của cậu ta lại đối diện với một đôi mắt ngăm đen thâm sâu.
“Cho nên ngươi liền tới tìm chúng ta?” Vĩ Tử khẽ nói trong miệng, ánh mắt có chút thờ ơ.
Bên cạnh hắn ta còn có một đám người —— cha con lão Cao, tình nhân, Tiểu Trương, phòng lớn hơn mấy gian gần hành lang, nhưng cũng không có mấy chỗ ngồi, mấy người đều ngồi trên giường.
A Chân bị dịch xuống đất, tốt xấu gì mấy ngày tình mẫu tử, Đồng Đồng để cho bọn họ ngồi trên giường sau nhìn nữ nhân vài lần, đắp cho nàng một lớp chăn mỏng.
Lúc này cậu ta ngồi ở chính giữa giường, đối mặt với ánh mắt bọn họ đánh giá cùng bán tín bán nghi có chút không nói gì: “Rõ ràng là các ngươi sau khi nghe được động tĩnh tới tìm ta, thiếu chút nữa dọa ta gần chết.”
Chờ Ân Hành rời đi, cậu ta mở cửa phòng, lại phát hiện có một thân ảnh cao lớn che khuất tầm mắt, trong lúc kinh hoàng ngẩng đầu phát hiện là đám người Vĩ Tử, người đàn ông áo sơ mi không biết là ai cũng rất lợi hại cũng ở cửa canh giữ, hơn nữa còn cùng cậu ta đối mặt với tầm mắt.
Mấy người nhìn bộ dáng không tốt của người tới, cậu ta trong nháy mắt sợ hãi, mời bọn họ vào phòng, sau đó A Chân liền xuống đất.
Vừa rồi cậu ta đem manh mối từ chỗ Ân Hành nói với những người này, vốn tưởng rằng bọn họ sẽ đối với mình kinh hãi làm thiên nhân nhìn với cặp mắt khác xưa, lại không nghĩ tới ánh mắt hoài nghi.
Người đàn ông mặc áo sơ mi sau khi nghe xong liền rời đi, làm cho hắn một đầu ỷ vào sự hòa thuận, ngay khi bọn họ trợn mắt nhỏ. “Rương rương.” Một tiếng vang lên thanh âm khóa cửa nhẹ nhàng khóa lại. Mọi người ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện người đàn ông áo sơ mi đã trở lại, nhưng phía sau hắn ta là một bác gái.
“Mẹ kiếp, bà cũng là người chơi?” Tiểu Trương thấp giọng hét lên, ánh mắt khiếp sợ, “Tôi một chút cũng không hoài nghi bà đấy.”
Những người khác nhìn bác gái, bĩu môi, người đàn ông tình nhân A Văn trợn trắng mắt: “Cậu không phải cũng vậy, ngụy trang rất tốt sao, nếu không phải anh Hội biết thì chúng tôi đã bị cậu lừa gạt.”