Người Mẹ Vị Thành Niên

Chương 156: nhớ lại từ trước – 2



Ba năm trước đây…

Trước cửa quán bar xa hoa hạng nhất PUB, hai cô gái trông rõ ràng vẫn còn non nớt, lại trang điểm xinh đẹp nóng bỏng đang thi nhau đánh giá đối phương, sau đó cùng cười ầm lên một tiếng.

Trong đó một cô gái hừ hừ hai tiếng nói: “Xem ai còn dám bảo chúng ta là trẻ em vị thành niên mà đuổi ra ngoài nữa nào!” Người đang nói là Lâm Duyệt, một học sinh trung học năm nhất. Vì có thể có một buổi đêm vui vẻ cùng Lam Thiên học trưởng người mà nàng thầm mếm đã lâu, không thể không mặt dày mày dặn chạy tới nơi này.. Đáng thương nàng đã thử hai lần, đều bị quán bar lấy lý do là trẻ vị thành niên không cho vào.

Không có biện pháp, nơi này là quán bar xa hoa, lại tuân thủ luật pháp, cứ cho là Lâm Duyệt có tiền, cũng vào không được.

“Đúng, chúng ta mau vào đi.” Tiểu Thiến cười hì hì nói, cùng Lâm Duyệt hai người cùng nhau đi vào, lần này đi vào thực thành công, không có bị đuổi ra nữa.

Đáng tiếc, điều khiến cho tâm tình Lâm Duyệt buồn bực là, Lam Thiên học trưởng người mà nàng thầm mến đã có bạn gái, nàng chỉ có thể than thân trách phận mà ngồi một chỗ ngắm nhìn.

“Tiểu mỹ nhân, chúng ta cạn một ly được chứ?” Một tên uống đã ngà ngà say, nam nhân bộ dạng rất đáng khinh loạng choạng đi đến bên cạnh Lâm Duyệt, cười hì hì hỏi, nói xong cầm chén rượu trong tay đổ đến trước mặt Lâm Duyệt.

“Ta không có uống rượu.” Lâm Duyệt ghét nhìn hắn liếc mắt một cái, ánh mắt một lần nữa nhìn chăm chú vào mỹ nữ đang cười trong lòng Lam Thiên học trưởng. Hắn thật sự rất đẹp trai, rất mê người, đáng tiếc, hắn đã là bạn trai của người khác! Lâm Duyệt càng nhìn cảng trở lên buồn bực.

“Không uống rượu? Vậy còn dám tới nơi này để chơi? Cô xem xem ra nơi này là chỗ để đùa chắc, ai không uống rượu?” Nam nhân đáng khinh kia cười dâm đãng chỉ một chút người xung quanh , cười hì hì mở miệng nói.

Lâm Duyệt bị hắn làm cho phiền phức, cũng bởi vì đang giận dỗi, lớn tiếng nói: “Không phải là uống rượu thôi sao! Ai không dám uống chứ!” Nói xong, bưng chén rượu của nam nhân đáng khinh trước mặt kia, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, hoàn toàn không có phát giác đến đối phương đang cười vô cùng xấu xa kia.

Vị cay bỏng rát thiêu đốt cổ họng nàng, khiến nàng nặng nề mà ho khụ khụ. Nam nhân đáng khinh kia ra vẻ tốt bụng mà bưng đến một ly nước, thân thiết nói: “Mĩ nhân, đến, uống nước, em sẽ thoải mái ngay.”

Lâm Duyệt tiếp nhận cốc nước, nhanh chóng uống hết xong, mới cảm giác tốt hơn nhiều. Lau đi nước mắt bị sặc mà tuôn ra, ánh mắt Lâm Duyệt lại lần nữa trở lại sàn nhảy, Thân ảnh Lam Thiên học trưởng đã biến mất! Lâm Duyệt sửng sốt, vô ý thức bắt đầu tìm kiếm ở chung quanh.

Đáng tiếc, nàng có tìm tới rớt hai mắt, cũng nhìn không tới thân ảnh mà nàng vẫn canh gác kia.. Tìm sau một hồi, đột nhiên cảm giác đầu có chút choáng váng, tưởng bản thân ban nãy đứng nhìn lâu quá nên chóng mặt, vội vàng ngồi xuống day day thái dương.

Nhưng là đầu choáng váng chẳng những không giảm, hơn nữa cảm giác càng ngày càng khó chịu hơn.

Lúc này, nam nhân đáng khinh kia lại áp sát vào đây, tiếp tục diễn trò của hắn: “Mỹ nhân, em làm sao vậy? Không thoải mái sao? Muốn tới trong phòng nghỉ ngơi một chút hay không?”

“Không cần.” Lâm Duyệt ngay cả liếc cũng không thèm nhìn đến hắn, đẩy ra ma trảo của hắn từ trên ghế đứng lên, lắc lư không chút nhận thức.

Nam nhân đáng khinh kia đứng lên theo nàng, lại vươn tay muốn ôm lấy nàng: “Mỹ nhâ, vẫn là để anh đưa em về phòng nghỉ ngơi thì tốt hơn.” Trong lòng lại âm thầm cao hứng, không thể tưởng được thuốc lại phản ứng nhanh như vậy, lập tức sẽ thành công, hiện tại cần nghĩ cách làm thế nào mang nàng đến căn phòng đã thuê kia là tốt lắm.

“Cút ngay cho tôi!” Lâm Duyệt ẩn ẩn cảm thấy chén rượu và ly nước kia có gì đó không thích hợp. Cho dù chưa từng uống rượu, cũng không thể vì một chén rượu mà thân thể lại khô nóng thế này được.

“Em say…” Nam nhân đáng khinh kia bắt đầu sốt ruột, không cho nàng có cơ hội do dự nữa.

Ngay tại lúc Lâm Duyệt làm thế nào cũng không thể thoát khỏi hắn được, một mặt thở hổn hển, một thanh âm dễ nghe đột nhiên vang lên trên đầu nàng: “Tiểu Hổ, cậu đang làm gì?”

Lâm Duyệt quay đầu, trong mơ màng, liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Lam Thiên học trưởng suất hiện lên trước mắt. Tiểu Hổ bị gọi hắc hắc cười nói: “Không có gì, tôi đang giú vị tiểu thư này cô ấy uống rượu say.”

“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Lam Thiên học trưởng đánh giá Lâm Duyệt, có chút thân thiết hỏi.

Lâm Duyệt sửng sốt, nàng thầm mến đã lâu, còn gửi không ít ‘Thư Tình’ cho Lam Thiên học trưởng hắn, đứng ngắm nàng cũng đã lâu như vậy, cư nhiên còn không nhận ra nàng là ai? Cho dù nàng hôm nay đem bản thân trang điểm già đi cả chục tuổi, cũng không phải thế chứ…

Một ý nghĩ hiện lên trong đầu nàng, thì ra là Lam Thiên học trưởng cho tới bây giờ cũng không có biết nàng, hiểu ra điều này xong, Lâm Duyệt nhất thời đau thấu tim. Cố nén khó chịu trong người, khẽ động khóe môi tặng hắn một nụ cười cứng ngắc nói: “Tôi không sao.”

Sau đó xoay người, không để ý tới nam nhân đáng khinh ở sau người kêu gào, lắc lư thân mình đi tìm toilet. Nàng phải tìm một chỗ để bình tĩnh một chút, mặc kệ là thân thể hay vẫn là tâm lý thống khổ!

Nhưng là, toilet ở đâu, ở đâu? Vì sao nàng tìm nửa ngày cũng không có tìm được? Phía trước là hành lang thật dài gấp khúc, có thiệt nhiều cánh cửa. Nàng cơ hồ mỗi một cái cửa đều gõ một lúc, nhưng không có một cái nào có thể mở ra.Sau một hồi đi thật lâu, rốt cục cũng có một cái có thể mở ra.

Lâm Duyệt nhẹ nhàng mà đẩy cửa ra, ngoài ý muốn xuất hiện tại trước mắt nàng là một vị nam nhân cao lớn đẹp trai đến mức làm cho người ta hít thở không thông. Nam nhân tựa hồ đang ở ngẩn người, căn bản không có phát hiện ra nàng đã đến, trên khuôn mặt khí suất không có biểu tình gì, bộ dạng của hắn cùng Lam Thiên học trưởng đều đẹp trai giống nhau!

Lâm Duyệt cười một tiếng, liền vọt đi lên, một tay ôm lấy khuôn mặt khí suất của hắn, tay kia lại không ngừng mà du ngoạn trên người hắn, miệng luôn luôn nói thầm : “Lam Thiên học trưởng… Em rất nhớ anh…”

Thân mình của nam tử lãnh khốc kia cứng đờ, lạnh lùng đem nàng từ trên người đẩy ra. Lâm Duyệt lại giống một con bạch tuộc cứ thế mà quấn lên người hắn, ở giây phút dược liệu phát tác, bắt đầu lớn mật vuốt ve hắn, hôn môi hắn!

Nam nhân lãnh khốc muốn thoát khỏi nàng, lại lần nữa bại dưới tay nàng, dưới sự khiêu khích của nàng, cuối cùng từ bị động chuyển sang chủ động, một tay ôm lấy nàng đặt lên giường lớn, thân mình cường tráng không chút khách khí đè chặt xuống…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.