Người Mẹ Vị Thành Niên

Chương 137: Gặp được hắn



Hai năm trước ông ta đem bản thân nàng bỏ lại Trung Quốc sau đó cố ý mất tích, nàng thề sẽ không bao giờ quay trở về nữa, nếu hôm nay thật sự không phải là cùng đường, nàng cũng sẽ không thèm trở về nơi này!

Morgan tiên sinh sửng sốt, lập tức nở nụ cười: “Bảo bối, ta thật có lỗi, năm đó bởi vì xảy ra một chút chuyện nên bị người ta bắt giữ, mấy ngày hôm trước mới được người ta cứu trở về.” Nói đến kẻ đã cứu mình, trong mắt Morgan hiện lên một tia chột dạ, ông đã từng cố ý chia rẽ Lâm Duyệt cùng Mạc Lặc Nghị Phàm, hôm nay cũng là hắn cứu.

Ở Sơn Khẩu Tổ nhìn thấy bộ dáng khi trúng độc Diệp Giai, ông thực sợ hãi, sau lại nghe nói là đã nhầm người, rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải nữ nhi của ông là tốt rồi!

Lâm Duyệt sửng sốt một chút, đánh giá ông ta: “Ba ba bị người ta nhốt? Vì sao?” Hai năm nay ông ấy không ở ngôi nhà tại London này sao? Nàng vẫn tưởng rằng ông ấy hắn đem bản thân nàng ném về Trung Quốc, bởi vì ai nấy đều có thể thấy được, nàng không có khả năng là con gái ruột của Morgan tiên sinh. Morgan tiên sinh là người Anh, Morgan phu nhân là người Mĩ, lại cố tình có một cô con gái có khuôn mặt Phương đông!

Morgan tiên sinh bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu nói: “Đều qua rồi, không nên đề cập tới nó, bảo bối, đi tắm rửa một cái, cùng ba ba cơm.” Ông không thể nói việc này cùng nàng, bởi vì ông không thể cho Lâm Duyệt biết, ông đã lấy mất hai năm trí nhớ của nàng.

Năm đó bởi vì không muốn để cho nàng lấy một tên sát thủ có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào, vậy nên mới bắt cóc nàng mang về Anh, dứt khoát lấy đi hai năm trí nhớ của nàng, khiến nàng trở thành Lâm Duyệt hai năm trước khi chưa biết đến Mạc Lặc Nghị Phàm!

Hơn nữa, ông đã thành công, Lâm Duyệt thật sự đã quên nam nhân kia. Chính là ông thật không ngờ là bản thân lại đột nhiên gặp chuyện không may, khiến Mạc Lặc Nghị Phàm có cơ hội tìm lại được Lâm Duyệt!

Lâm Duyệt thấy Morgan tiên sinh không có nguyện ý đề cập đến chuyện quá khứ, như thế gật gật đầu, hướng phòng ngủ lầu hai đi đến, tẩy đi một thân mỏi mệt. Rốt cục lại nhớ tới nơi này, vẫn là ngoan ngoãn ở trong này làm đại tiểu thư của nàng đi, cái gì đều không cần suy nghĩ. Lại càng không cần nghĩ đến người không thuộc về chính mình!

Diệp Giai nhìn tòa biệt thự bản thân đã sống hai năm trước mắt, trong lòng một mảnh phiền muộn. Anh mắt đen láy chứa đựng bi thương, chính là đã không thể rơi lệ nữa , nước mắt, đã sớm rớt hết rồi.

Mặc kệ Long Hạo Hiên sống hay chết, cô biết bản thân cũng không có khả năng trở lại bên cạnh hắn, bởi vì chỉ có ở trong Thủy Loan biệt thự, thì cô mới sống lâu hơn đượcvài ngày. Cô hi vọng bản thân có thể sống, ít nhất phải biết rằng Long Hạo Hiên sống hay chết rồi mới được rời đi nhân thế nha!

Bấm một chút chuông cửa xong, sau đó bác Chung chạy chậm đi ra, kéo cửa sắt lớn ra sau đó kinh hỉ nhìn Diệp Giai, kinh hô: “Đại tiểu thư! Cô đã về rồi! Cô rốt cục đã trở lại!”

Diệp Giai chua sót gật đầu một cái, bước nhanh hướng trong phòng đi đến. Bác Chung đi theo phía sau thở dài nói: “Thiếu gia đều đang lo muốn chết, ai, đại tiểu thư nha, lần tới cũng không thể chạy loạn như vậy nữa!” Lời nói có một tia trách cứ.

Diệp Giai biết tự bản thân phải đi xin lỗi Diệp Tường Phi, nhưng là… Cô thực may mắn có thể làm sáng tỏ quá khứ của mình, không phải, cô phải làm sao mới có thể gặp lại Long Hạo Hiên, làm sáng tỏ hoàn toàn thân phận của bản thân chứ?

Nhìn quét liếc mắt một cái bốn phía, phát hiện tường đã bị xây cao hơn, ở trêm đỉnh co srào thép gai, bằng sức của cô, về sau muốn chạy trốn đi ra ngoài là không bao giờ có khả năng đó. Diệp Tường Phi! Chẳng lẽ hắn đã biết bản thân sẽ trở về sao?

Trở lại phòng ngủ, vừa tắm rửa xong đi ra, cửa gỗ phòng ngủ đã bị người khác đẩy ra, Diệp Giai sửng sốt một chút, kinh ngạc trừng mắt nhìn Diệp Tường Phi đột nhiên xuất hiện, hắn xuất hiện thật là nhanh a!

“Giai Giai, em thật sự đã trở lại!” Diệp Tường Phi kích động vọt lại đây, một tay kéo cô ôm vào trong ngực, ôm lấy cô kích động mê man nói: “Giai Giai… Nguyên lai thật là em, thời điểm bác Chung gọi điện thoại nói cho anh biết, anh căn bản không dám tin!”

Diệp Giai nhẹ nhàng mà tựa vào trong lòng hắn, rơi lệ nói: “Tường Phi, em biết bản thân có rất có lỗi với anh, nhưng là em không có cách nào, em một chút cũng không nghĩ muốn sống loại cuộc sống này, em muốn thoát khỏi loại cuộc sống này.”

“Anh biết, trở về là tốt rồi… Trở về là tốt rồi….” Diệp Tường Phi run run nói, nhẹ nhàng mà đem cô đẩy dời đi ôm ấp, ôm lấy khuôn mặt tinh tế của cô, chỉ cần cô có thể trở về, hắn sẽ không cảm thấy có cái gì phải xin lỗi hết.

“Giai Giai, em đừng khóc, nếu em không thích loại cuộc sống này, vậy về sau đợi đến khi nào thân thể em tốt hơn một chút, anh sẽ để em đi ra ngoài nhiều hơn? Được không?” Diệp Tường Phi dùng ngón cái lau đi nước mắt trên mặt cô, ôn nhu nói.

Trải qua lần chạy trốn này, hắn thật sự sợ! Cũng minh bạch thì ra cô hận loại cuộc sống này như vậy. Cho tới nay, hắn đều tưởng rằng cô thực nhu thuận, thực nghe lời nhận lấy cuọc sống mà hắn an bài cho cô.

Diệp Giai khóc càng hung, khiến cho Diệp Tường Phi có chút trở tay không kịp, nghi hoặc đánh giá cô, nhẹ giọng kêu: “Giai Giai…, em vì sao cứ khóc mãi thế?”

Diệp Giai tránh ra ôm ấp của hắn, xoay người vọt vào trong phòng tắm, tựa vào cửa nhẹ nhàng mà ngồi ở trên sàn lạnh lẽo. Sờ soạng nước mắt trên mặt ngẩng đầu nhìn trần nhà, cố nén không cho nước mắt lại rơi ra.

Ngoài cửa, Diệp Tường Phi lo lắng đập cửa, thân thiết nói: “Giai Giai, em làm sao vậy? Có phải mấy ngày nay ở bên ngoài gặp phải chuyện gì không?”

Diệp Giai hít vào một hơi thật sâu, ôm hai đầu gối cúi đầu mở miệng: “Tường Phi, anh biết không? Lần này đi ra ngoài em ngoài ý muốn gặp được hắn.” Gặp được hắn, nhưng là hắn lại bởi vì cô mà chết, bị cô hại chết!

Diệp Tường Phi sửng sốt, ngừng đập cửa, nghi hoặc hỏi: “Emi gặp được ai? Giai Giai, em đang nói cái gì chứ? Mấy ngày nay em đi đâu ? Làm cái gì? Có thể nói cho anh biết sao?”

“Em gặp phải người mà anh không muốn nhắc tới trước mặt em.” Diệp Giai không có trả lời vấn đề của hắn, khó khăn mở miệng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.