Người Lạ Quen Mặt

Quyển 4 - Chương 6: Không phải cứ đau lòng thì phải khóc



“Gặp phải tôi, cuộc đời anh ấy như đi vào ngõ cụt, bế tắc và luẩn quẩn. Nhưng tôi lại luôn nghĩ ích kỷ thế này, rằng tôi vẫn muốn gặp anh ấy dù cho tôi khiến cuộc đời của anh ấy đi vào ngõ cụt bởi tôi chỉ muốn anh ấy dừng lại ở chỗ tôi mà không đi đến một nơi nào khác, một nơi mà chẳng có ích kỷ, cũng chẳng có tôi.”

Rạng sáng tôi sẽ ra sân bay để bay qua Mỹ mà giờ này tôi vẫn chưa chuẩn bị được nhiều đồ. Tôi quá bận và càng bận hơn khi phải ngồi ôm lấy máy tính để gửi mail cho Amanda nên tôi đã gọi cho Huy để nhận được sự giúp đỡ. Khi tôi gọi, Huy đang tắm và nói rằng cậu ta sẽ từ chối sự nhờ vả của tôi kể cả tôi có tặng cho cậu ta một anh chàng đẹp trai cơ bắp cuồn cuộn đi chăng nữa vì cậu ta sẽ không để cho tôi có cơ hội phá vỡ thời gian biểu của cậu ta. Nhưng rồi Huy vẫn đến, với bộ pijama hình minion. Tôi không biết liệu năm sau cậu ta có mặc bộ đồ ngủ bằng ren ra đường không. Sẽ chẳng ai biết được thời trang của cậu ta bao la tới cỡ nào.

– Tôi muốn ném hết đống này vào thùng rác.

Huy ngồi trên sofa, cầm một chiếc áo lót của tôi lên, nhăn nhó.

Tôi liếc mắt nhìn, lao tới chỗ Huy với tốc độ ánh sáng, giật lấy chiếc áo lót nhét vào đáy vali.

Huy bĩu môi, ôm Bột béo vào lòng, bộ dạng ngả ngớn.

– Không thể hiểu nổi tại sao mấy người đàn ông đẹp trai và hiện đại như thế lại chịu được thứ phong cách thời trang thập niên chín mươi của chị nữa. Phải tôi thì tôi sẽ đá chị ngay lập tức.

Huy búng tay, lắc đầu ngạo mạn.

Tôi cười thầm trong lòng, nghĩ ngợi: “Còn tôi thì sẽ không thèm nhìn cậu dù chỉ là nửa giây với thời trang pijama đó.”

Tôi không đôi co với Huy, đi vào phòng ngủ tìm hộ chiếu. Đã vài năm rồi kể từ lần ăn Tết cũng gia đình Dim, tôi không ra nước ngoài. Còn những năm sau đó, bố mẹ Dim đi du lịch khắp nơi nên họ ăn Tết ở bất cứ nới nào họ đến, chúng tôi cũng không trở về Mỹ. Vả lại, Dim là người cất hộ chiếu nên tôi chẳng biết rõ nó ở chỗ nào. Tính tôi lộn xộn, hễ về nhà là quăng đồ lung tung nên để sắp xếp lại trật tự trong nhà, mọi thứ đều phải qua tay Dim.

Tôi lục tung mọi ngăn tủ, ngó lên ngó xuống khắp các gậm giường gậm tủ cũng không tìm thấy tung tích của chiếc hộ chiếu. Đang chán nản, ủ rũ nằm vật ra giường thì tôi chợt nhớ ra ngày trước Dim từng nói với tôi về thói quen của anh ấy, rằng anh ấy thích giấu những món đồ quan trọng dưới quần áo ở trong tủ. Vì thế tôi bật dậy, xô chồng quần áo sang một bên, quyển hộ chiếu màu xanh nằm gọn gàng ở dưới chiếc áo len xám tro của Dim.

“Đây rồi!”

Tôi vui mừng, kéo quyển hộ chiếu ra khỏi đống quần áo, một tập phong bì trắng rơi xuống dưới chân tôi. Tôi cúi xuống nhặt nó lên. Bên ngoài tập phong bì ghi tên một bệnh viện nước ngoài, địa chỉ là ở Mỹ và tên người nhận là Dim. Có lẽ đây là kết quả kiểm tra sức khỏe của Dim nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh ấy đi bệnh viện. Nhìn thời gian là vào khoảng bảy năm về trước, hình như là lúc chúng tôi vừa kết hôn.

Với sự tò mò không giới hạn, tôi mở tập phong bì ra, dịch được vài từ rồi tắt ngỏm. Các ký hiệu y học thật rắc rối và cả chữ của vị bác sĩ trên tờ giấy này nữa, loằng ngoằng như chữ Ả rập. Tôi cầm tờ giấy kết quả ra ngoài, ném cho Huy. Cậu ta là bác sĩ, hơn nữa lại còn từng du học, kiểu gì cũng sẽ hiểu hơn tôi nhưng mục đích thật sự của tôi khi mang ra cho cậu ta xem chính là để chế giễu chữ viết xấu như gà bới của cậu ta. Bề ngoài cậu ta đẹp trai bao nhiêu thì nét chữ của cậu ta tỷ lệ nghịch bấy nhiêu.

– Tôi hy vọng ngành y của cậu quan tâm nhiều hơn đến chữ viết của bác sĩ. Đặc biệt là cậu, chữ quá tệ!

Huy cầm tờ giấy lên, chau mày đọc.

Sau một hồi dọn dẹp, sắp xếp, tôi quyết định nghỉ ngơi, thả phịch cơ thể xuống sofa.

– Đã làm người tốt thì làm cho trót, đem tôi đến bỏ ở sân bay rồi khi về tôi sẽ dâng tận tay cậu một anh chàng Tây cao to đẹp trai cho cậu đổi vị. Hứa đấy!

Tôi quay sang Huy, chớp mắt liên hồi ra vẻ thật thà nhưng chẳng có xi nhê gì. Huy vẫn cứ ngồi yên, chăm chú đọc. Sự tập trung của cậu ta khiến tôi ngạc nhiên, vì thế tôi huých vai cậu ta, cười cợt.

– Không thích à? Vậy một anh chàng da đen nhé? Không phải cậu luôn bảo tôi thích những sự đột phá mà…

Đột nhiên, Huy nhìn thẳng vào tôi, nói bằng thứ giọng nghiêm trọng.

– Chị có biết trong này viết gì không?

Tôi vốn định trêu chọc Huy một chút nhưng vẻ mặt cậu ta bây giờ hoàn toàn không có ý định tiếp nhận sự trêu chọc của tôi. Huy-rất-nghiêm-túc. Tôi thề!

– Viết gì?

Tôi nhướn mày, thăm dò thái độ của Huy.

– Về kết quả khám sức khỏe của Dim.

Huy nói chậm rãi.

Rốt cuộc thì cậu ta mất tới hai mươi phút tập trung chỉ để nghiên cứu cái tiêu đề này sao? Tôi lầm bầm, ném gối vào người cậu ta.

– Tôi cũng đọc được đó. Dĩ nhiên là kết quả khám sức khỏe của Dim rồi.

Ngồi với Huy một lúc nữa, tôi e là tôi sẽ bốc khói lên mất. Tôi đứng dậy, định bụng sẽ bỏ đi, ít nhất là cách xa Huy một mét nhưng cậu ta kéo tay tôi lại.

– Là không có t*ng trùng.

Ngỡ như trái tim tôi vừa ngừng lại một nhịp rồi tôi bật cười, hành xử như một người ngớ ngẩn, hếch mặt hỏi lại ngay lập tức.

– Thì thế nào?

– Là vô sinh, vô sinh đấy, chị hiểu không hả?

Huy gào lên, gào thẳng vào tai tôi rồi bực tức ném tờ giấy xuống, bỏ ra ngoài.

Cho đến tận lúc chỉ còn lại một mình trong phòng, tôi mới thở hắt ra, hấp tấp cầm tờ kết quả khám bệnh, nhìn lại một lần nữa.

Đứa bé đó… không phải là con Dim. Nếu như dựa vào tờ kết quả này thì đứa bé đó một trăm phần trăm không phải là của Dim. Rõ ràng là anh ấy biết điều này, vậy tại sao anh ấy lại không nói gì với tôi, giấu kín và khi bị tôi hiểu lầm thì lại chẳng hề giải thích, chấp nhận cư xử như một kẻ có tội, im lặng bỏ đi. Rốt cuộc thì điều anh ấy đang làm là gì? Điều anh ấy muốn là gì? Là rời bỏ tôi sao?

Im lặng, vẫn luôn là im lặng.

Một lúc sau, tôi lấy lại bình tĩnh, kéo lên môi một nụ cười bình thản, đi ra mở cửa, đứng nép bên cửa, nhìn ra phía Huy đang ngồi. Chờ cho vẻ mặt của cậu ta dịu đi, tôi mới chậm chạp bước đến, thở dài.

– Cậu còn trẻ, cậu ham tức giận. Tôi đây già, muốn khóc, lại sợ mệt nên thôi. Càng lớn tuổi tôi lại càng có nhiều nỗi sợ. Nỗi sợ đã ăn sâu vào tôi quá rồi, cậu tức tôi cũng chẳng để làm gì, chỉ thiệt thân, mau già như tôi.

Tôi vỗ nhè nhẹ lên ngực Huy, để cậu ta mau hết giận tôi, cũng là để tôi hết giận mình. Tôi biết cậu ta quan tâm tới tôi nên cũng tức vì điều chẳng liên quan tới cậu ta, tức vì tôi cố chấp, cố giả vờ. Chắc, cũng tức vì số tôi lận đận quá. Ai bảo ngày trước tôi hùng hồn tuyên bố với cậu ta, tôi sẽ sống hạnh phúc ngàn vạn lần cho cậu ta thèm chảy nước miếng.

Huy quay mặt, bĩu môi.

– Kiếp sau chị làm đàn ông đi rồi gặp gỡ một người phụ nữ giống chị ở kiếp này, để xem chị sẽ chịu được bao lâu. Rồi chị sẽ hiểu được sự đau khổ của những người đàn ông xung quanh chị.

Tôi cười lớn tiếng, liếc mắt.

– Tôi làm đàn ông để cậu yêu tôi à?

– Thôi đi, thôi đi.

Huy cáu nhặng xị, giơ tay đẩy mặt tôi ra xa, cáu kỉnh và nhăn nhó. Tôi cảm thấy ghen tỵ với cậu ta, muốn cáu thì cáu, muốn giận thì giận. Bất kỳ lúc nào muốn là sẽ làm, chứ không như tôi, lúc nào cũng sẵn sàng giấu khi muốn, đã thế lại còn giấu đến tận cùng. Vì thế dù tôi tức giận với Dim, hoặc là tôi im lặng bỏ qua, hoặc là tôi tự biến tôi thành kẻ đau lòng, khóc rưng rức nhưng vẫn chỉ là khi ở một mình.

Đối với một người đàn ông trưởng thành như Dim, chuyện không thể sinh con là điều đau khổ. Bởi vì đó cũng là tự tôn của một người đàn ông. Anh ấy một mình chịu đựng chuyện này suốt ngần đấy năm, vẫn vui vẻ bên tôi, vẫn yêu thương tôi mà chưa từng để lộ ra bất kỳ đau khổ nào. Một mình anh ấy như vậy chẳng phải rất cô đơn? Có tôi ở bên cạnh mà có cũng như không, tôi chỉ biết đòi hỏi, yêu cầu, ra lệnh và luôn nghĩ mình đúng. Gặp phải tôi, cuộc đời anh ấy như đi vào ngõ cụt, bế tắc và luẩn quẩn. Nhưng tôi lại luôn nghĩ ích kỷ thế này, rằng tôi vẫn muốn gặp anh ấy dù cho tôi khiến cuộc đời của anh ấy đi vào ngõ cụt bởi tôi chỉ muốn anh ấy dừng lại ở chỗ tôi mà không đi đến một nơi nào khác, một nơi mà chẳng có ích kỷ, cũng chẳng có tôi. Cứ rơi vào tình yêu, lòng tham của tôi lại xuất hiện, dày đặc và biến con người tôi thành một kẻ chẳng ra gì.

Lúc yêu nhau, hai kẻ cô đơn ôm chầm lấy nhau thấy vui và hạnh phúc với thế giới của chỉ riêng hai người. Cưới nhau rồi, quanh ra quẩn vào cũng chỉ có hai kẻ tâm hồn già cỗi nhìn nhau, tự dưng lại thèm cái cảm giác có thêm một “người thứ ba” đáng yêu và hồn nhiên để níu kéo tâm hồn. Tâm trạng ai cũng vậy, yêu và cưới là hai trạng thái khác hẳn nhau. Yêu thì cái gì cũng không thèm lo, cưới thì cái gì cũng phải lo. Vào độ tuổi này, tôi muốn có con, muốn có đến mức nhìn mấy đứa bé ngoài đường chỉ muốn nhào tới cưng nựng. Tôi đã như vậy thì Dim còn thế nào. Dĩ nhiên là, hơn thế.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.