“Có rất nhiều điều, hy vọng sẽ trở thành tuyệt vọng.”
Chương trình thời trang mà tôi với Phong cùng làm cuối cùng cũng được khai máy và phát sóng số đầu tiên vào trung tuần tháng mười hai. Vì chương trình được quay từ hai tháng trước nên lúc tôi bị ốm vẫn có thể xin phép nghỉ. Mọi thứ đều được chúng tôi chuẩn bị và lên kế hoạch dài nên dù có chuyện gì đột ngột xảy ra thì chương trình vẫn được phát sóng đều đặn. Mặc dù tôi làm người dẫn chương trình chính cho chương trình này nhưng sự xuất hiện của tôi cũng không nhiều.
Sau buổi phát sóng đầu tiên, để ăn mừng tỷ lệ người xem cao, ê kíp chương trình tổ chức đi ăn uống hát hò, cả Amanda cũng tham dự. Phong gọi cho tôi và hỏi tôi về việc tham gia cùng nhưng vì còn khá mệt mỏi nên tôi định từ chối. Nhưng lần này dường như cậu ấy có sự chuẩn bị trước, ngay trước khi lời từ chối từ miệng tôi phát ra thì cậu ấy đã đứng sẵn ở ngoài cửa và bấm chuông.
– Đi nhé?
Phong nói vào trong điện thoại, giọng điệu đôi chút nài nỉ.
Mấy ngày nay tôi đã rất mệt mỏi vì những suy nghĩ về Dim, tôi cũng chưa gặp lại anh ấy. Tôi định đến gặp anh ấy nhưng nghe nói anh ấy đã về Manhattan. Dạo gần đây Dim trở về Manhattan rất thường xuyên, tôi không biết là ở bên đó đã xảy ra chuyện gì, gọi điện cho mẹ và Bella cũng không được, vì vậy tôi đã vô cùng lo lắng.
Vì tiết trời rất lạnh, lại có mưa phùn nên tôi mở cửa cho Phong vào nhà rồi đi thay quần áo. Lần đầu tiên sau hơn một tuần tôi ở nhà, tôi mới chịu tìm đồ để mặc thay vì những bộ đồ ngủ xộc xệch mặc hết ngày này qua ngày khác. Quần áo của Dim vẫn ở nguyên trong tủ, vẫn xếp ngay ngắn bên cạnh quần áo của tôi trông như chẳng có gì thay đổi sau sự rời đi của anh ấy. Sự nguyên vẹn này đem đến cho tôi cảm giác Dim vẫn luôn ở ngày bên tôi, tồn tại theo từng nhịp thở của tôi, vẫn về nhà mỗi đêm và chúc ngủ ngon tôi bằng nụ cười híp mí. Trong tôi giờ chỉ còn nỗi nhớ Dim và càng ngày nỗi nhớ ấy càng được lấp đầy bởi sự tưởng tượng tự tạo.
– Sao vậy?
Từ lúc nào Phong đã đứng ngay sau lưng tôi, tiếng nói của cậu ấy làm tôi chợt giật mình, quay trở về với hiện tại. Tôi bối rối lấy vội một chiếc váy.
– Không có gì.
Tôi vừa xoay người, Phong đã ôm tôi vào lòng. Hai tay cậu ấy siết chặt lên eo tôi, giữ tôi ở yên trong lòng cậu ấy. Có vẻ như cậu ấy sợ tôi đẩy cậu ấy ra nên càng ôm tôi chặt hơn. Nhưng tôi lại chẳng muốn đẩy cậu ấy ra, trong lòng lại xuất hiện cảm giác tha thiết muốn cậu ấy ôm tôi như vậy một lúc. Tôi đưa tay lên chạm vào lưng Phong, tôi nhận thấy cậu ấy có chút giật mình nhưng rất mau chóng trở lại bình thường, vòng tay ôm tôi đã nới lỏng. Tôi vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu ấy.
– Tôi không sao, đừng lo.
Chợt tôi cảm thấy như cơ thể tôi nhẹ bẫng. Phong dịch tay trên eo tôi, nhấc tôi lên, gần như khiến cơ thể tôi phụ thuộc vào cậu ấy.
– Tớ đã đợi rất lâu để được cậu chấp nhận một cái ôm như thế này. Chỉ có điều khi cậu ôm tớ, cậu lại chẳng hề nghĩ về tớ mà lại đang nghĩ về người đàn ông khác.
Phong bất ngờ thổ lộ với tôi.
Móng tay tôi cào lên chiếc áo khoác da của Phong thành một vệt dài nham nhở màu bạc. Tôi tự trấn tĩnh bản sau lời nói của Phong, tiếp tục vỗ lưng cậu ấy.
– Cậu đừng như vậy.
Cảm giác ấm áp biến mất, tạo một khoảng lành lạnh xa cách giữa tôi và Phong khi cậu ấy buông tôi ra, hai bàn tay áp lên mặt tôi rồi đưa mặt tôi lên nhìn thẳng vào tầm mắt cậu ấy.
– Tớ chỉ hy vọng trong một phút giây nào đó, người tớ yêu sẽ nghĩ đến tớ. Tớ đã mất rất nhiều năm để nghĩ về điều này và dùng những năm còn lại để gặp cậu và mong cậu làm điều đó vì tớ. Tại sao cậu không thể đợi tớ?
Giọng Phong nghèn nghẹn, hốc mắt ngập nước, đỏ ngầu.
Nhìn sâu vào đôi mắt u buồn và thất vọng đó, tôi thấy đau lòng, giống như việc cướp đi mất hồi ức của ai đó và để lại một khoảng trống đen tối. Tôi trở thành một kẻ như thế, khiến người ta yêu đến đau đớn. Tôi chưa từng tin vào một tình yêu chung thủy và lâu dài, chưa từng tin vào cái gọi là mối tình đầu nhưng khi nghe những lời nói trách móc buồn bã và ánh mắt khổ sở của Phong thì tôi đã tin, đã tin rồi. Ai bảo tôi không đợi? Tôi đã đợi, nhưng tiếc là tôi không đợi được ai quá lâu. Lâu đối với tôi không phải vài năm, đơn giản là cảm thấy không chờ được nữa thì chính là lâu. Cậu ấy trách tôi như vậy là phải. Trách tôi quá hời hợt với tình cảm của bản thân mà lãng quên tình cảm của cậu ấy.
Tôi nhào vào lòng Phong, áp mặt lên ngực cậu ấy, ôm cậu ấy cẩn thận trong vòng tay của mình.
– Tôi sẽ không bao giờ bắt cậu từ bỏ tình cảm của cậu dành cho tôi vì tôi biết cảm giác khi phải từ bỏ điều mà mình yêu thích khổ sở và mệt mỏi như thế nào.
Sau rất nhiều lần chọn lựa trốn tránh và từ chối Phong, tôi cũng có thể đứng trước mặt cậu ấy hy vọng giữa chúng tôi có nhiều hơn một cái ôm san sẻ nỗi buồn như thế này.
– Bắt đầu lại với tớ, được chứ?
Phong thì thầm vào tai tôi, giọng khàn đặc.
Tôi đẩy vội Phong ra, hơi hoảng sợ với những lời nói dồn dập của cậu ấy. Bẵng sau vài tháng, cậu ấy lại trở về với con người vội vã như cái hôm cậu ấy hôn tôi ở trong văn phòng.
Tôi lảng tránh ánh nhìn của Phong, cúi mặt xuống, thấp giọng.
– Tôi yêu Dim.
– Chẳng phải hai người đã chia tay rồi sao?
Phong gần như quát lên. Những đường gân xanh trên mặt cậu ấy nổi lên, trong mắt vằn lên những tia máu, gắt gao nhìn vào tôi. Cậu ấy lao về phía tôi, giận dữ hôn lên mặt tôi, tìm cách chạm vào môi tôi. Cách cậu ấy hành động như một con thú dữ khiến tôi sợ hãi. Nhưng điều khiến tôi để ý lại không phải hành động khiếm nhã của cậu ấy, mà là lời nói.
– Tại sao cậu biết chúng tôi chia tay? Ai nói với cậu?
Tôi dùng hết sức lực xô ngã Phong.
Phong cười khổ.
– Ai nói quan trọng sao? Quan trọng là hai người đã kết thúc rồi.
Tôi nheo mắt nhìn Phong từ từ lại gần tôi, ôm lấy bờ vai tôi.
– Tớ biết cậu đang cảm thấy rất đau khổ. Việc tớ đột ngột nói những lời này làm cậu bối rối nhưng nếu không nói vào lúc này, tớ sẽ không thể nói.
Phong không hiểu tôi dù chỉ một chút. Tình yêu của tôi sẽ không vì hai chữ từ bỏ mà phải cự tuyệt nhau. Những người đàn ông bước vào đời tôi tuy không nhiều nhưng tình cảm họ trao cho tôi đủ sâu đậm hơn hàng chục người đàn ông khác lướt qua với vài câu yêu đương.
Mười giờ đêm, cuộc vui chẳng đến, nỗi buồn lại kéo nhau đến mở tiệc trong lòng tôi. Tôi mệt mỏi ôm lấy cơ thể rã rời của bản thân, co chân nằm trên chiếc sofa mà tôi kê ra gần cửa sổ.
Phong về, là tôi đã đuổi cậu ấy về và cậu ấy cũng đồng ý với sự ghét bỏ của tôi, ra về với những bước chân thong dong lạ lùng. Tôi không biết cậu ấy nghĩ gì và cũng không có thời gian để quan tâm bởi vì cậu ấy chưa bao giờ là mối bận tâm của tôi. Có thể tôi quá phũ phàng với tình cảm của cậu ấy nhưng nếu tôi không thẳng thắn thừa nhận trong lòng tôi không có cậu ấy thì biết bao giờ tôi mới có thể cắt đứt thứ tình cảm lầm lỡ của cậu ấy. Tôi đã vô tâm để cậu ấy phí hoài ngần ấy thời gian, nếu tôi không làm gì khác đi thì tôi sẽ trở thành một người không thể ngước mắt lên nhìn ai.
Tôi biết người nói với Phong về việc tôi và Dim chia tay. Đó là Dim. Đến bây giờ anh ấy vẫn luôn nghĩ tôi yêu Phong, yêu với tình cảm thơ dại ngày đó, với lưu luyến không thể dứt bỏ. Mặc dù tôi biết anh ấy nghĩ vậy là một sai lầm nhưng tôi lại chưa từng cố đi sâu vào tìm hiểu suy nghĩ đó của anh ấy hay cố giải thích với anh ấy. Tất cả những điều tôi làm là chung sống với mọi suy nghĩ của riêng mình anh ấy, cười vui trong tình yêu của anh ấy mà quên đi mọi thứ gắn kết chúng tôi lại.
Ngay lúc này, tôi muốn gặp Dim.
Không biết giờ này ở bên đó, Dim đang làm gì?
Không biết, anh ấy có nhớ tôi không?
Tôi thì nhớ anh ấy, nhiều lắm.