“Trước khi yêu nhau, hai bên tự nguyện thề thốt trao nhau mọi bí mật.
Trong khi yêu nhau, hai bên cam kết cho nhau một nửa sự thật của bí mật.
Sau khi yêu nhau, hai bên tự nguyện cho mọi người tất cả sự thật của bí mật của đối phương.
Tình yêu và bí mật, đại loại là như vậy đấy.”
10 giờ sáng và Dim thì không ở nhà.
Dạo này tiệm bánh đang triển khai nhiều dịch vụ và làm nhiều loại bánh mới nên công việc của Dim rất bận rộn. Một ngày Dim không nói quá ba câu với tôi vì anh ấy không ở nhà lâu. Hầu hết thời gian một ngày Dim đều ở tiệm bánh chăm chút từng chút một.
Nếu nhìn từ lần đầu tiên, chẳng ai có thể nghĩ Dim là một ông chủ yêu nghề như vậy. Tôi đã từng nghi ngờ điều đó cho tới khi thấy anh ấy thức đêm để tìm nguồn nguyên liệu và đứng giám sát hàng giờ liền quá trình ra lò bánh mới. Khi làm việc, Dim thật sự rất nghiêm túc, không nói chuyện cười đùa, tập trung cao độ nhất, kể cả tôi có “vo ve” bên cạnh anh ấy cũng hoàn toàn không màng tới. Có hôm tôi đã ngủ ngồi ở cạnh anh ấy suốt sáu tiếng mà anh ấy chẳng hề hay biết. Sau hôm đó Dim cũng đã để tâm thời gian và luôn hối thúc tôi về nhà ngủ và không cho tôi đợi anh ấy vì anh ấy không muốn thấy tôi vì chờ đợi anh ấy mà khổ sở như thế.
– Chỉ ngủ thôi thì chỗ nào chẳng như nhau.
Tôi ngái ngủ ôm lấy cánh tay đang mải miết ghi chép của Dim. Anh ấy thích ghi công thức làm bánh và những ghi chú đặc biệt vào một cuốn sổ nhỏ màu nâu thẫm. Đối với thói quen này của Dim, tôi từng rất thắc mắc tại sao Dim lại thích ghi tay và tại sao lại viết vào cuốn sổ cũ đó. Dim bảo, anh ấy thấy chữ anh ấy đẹp nên thích viết ra để thi thoảng nhớ nhung thì ngắm và lý do dùng cuốn sổ này là thấy đẹp nên lượm ở nhà khách khi đi du lịch bên Nhật. Tất nhiên là trừ khi tôi khùng thì tôi mới tin hai điều này. Dim không thích nói, tôi cũng không cảm thấy mình nên phiền phức để hỏi nhiều.
Chiếc ghế đệm bé nhỏ khổ sở vì bị hai con người ngồi lên chen chúc đến chật vật. Dim vòng tay ra đằng sau ôm lấy vai tôi, vỗ nhè nhẹ.
– Về nhà nằm ngủ có giường có gối, không phải ngủ dễ chịu hơn sao?
Tôi ngẩng lên, nheo mắt chỉ vào cánh tay Dim.
– Đây là gối.
Rồi tôi lại chỉ vào chiếc ghế mình đang ngồi.
– Và đây là giường.
Sau đó tôi dựa vào cánh tay Dim, cọ cọ mặt, ngừi mùi bạc hà trên người anh ấy.
– Hiện tại em thấy rất dễ chịu và em sẽ ngủ, anh cứ làm việc của anh đi.
Tôi bướng bỉnh nói chuyện.
Nếu nhìn kỹ vào hoàn cảnh hiện tại thì tôi đúng là đang khá dễ chịu vì một mình tôi đã chiếm ba phần tư chiếc ghế.
Hai con người có nhà mà không về, lại trú ngụ ở cái phòng làm việc bé tí teo, thở nhẹ cũng nghe như tiếng sấm. Một người thì làm việc, một người thì làm phiền, cũng thành ra một đôi nhìn qua rất xứng đôi.
Đợi tôi dần dần im lặng, Dim mới nhẹ giọng lên tiếng.
– Vài ngày nữa thì qua Mỹ, nhé?
Nghe giọng Dim rất nhỏ. Dường như anh ấy nửa muốn nói cho tôi nghe, nửa không muốn tôi nghe thấy.
Tôi bất giác mỉm cười, càng xiết lấy cánh tay Dim chặt hơn.
Vì bị tôi xiết tay nên Dim mất bình tĩnh và mất luôn cả hình tượng người đàn ông ngọt ngào vài phút trước.
– Ngủ mà còn chơi trò côn đồ. Tránh xa anh ra!
Bị Dim phũ phàng đẩy khỏi ghế, tôi vẫn nhe răng ra cười. Dim cũng giống như tôi, anh ấy cũng nhe răng, nhưng là để cắn tôi. Dạo này anh ấy vẫn hay trêu tôi bằng cách cắn tôi mỗi khi buồn chán. Anh ấy thường cắn vào má, bắp tay hoặc bắp chân của tôi, nhiều khi cũng bạ đâu cắn đấy rất bừa bãi để thỏa mãn mấy chiếc răng bị ngứa. Tôi vẫn đùa anh ấy là đồ trẻ con bị ngứa răng. Nhưng mà nói thật, phải người khác mà dám cắn tôi, tôi sẽ không tiếc lời chửi mắng.
Tôi ngồi vắt chân chữ ngũ, khoanh tay, nhìn lên đắc ý.
– Chờ anh tất cả là chín ngày để đợi anh nói cho em về việc đi Mỹ đấy.
Dim đang trong trạng thái nhe răng, mắt nhắm tịt đột ngột mở to ra.
– Em biết? Em biết?
Một câu hỏi Dim lặp lại những hai lần với tông giọng cao chót vót.
Tôi được dịp nghênh ngang, cười lớn.
– Cái gì em chả biết, từ việc anh vệ sinh mấy lần một ngày đến việc bà bán rau đầu ngõ bán được mấy mớ rau một ngày. Haha.
– Oh my God! Em dâm dê thế An. Việc anh đi vệ sinh mà em cũng theo dõi được.
Dim giả bộ đau lòng thốt lên, lấy tay ôm miệng rồi tự ôm lấy vai anh ấy. Rồi Dim lại tiếp tục than thở.
– Bầu trời riêng của anh, khoảng không gian bé nhỏ của anh…
Tôi thấy mình nên đề phòng những lời tiếp theo của Dim, ngăn chặn lại.
– Là tại anh đi anh toàn nói với em mà. Có lần nào anh đi vệ sinh anh không thỏ thẻ: “Vợ An ơi, anh đi vệ sinh đây!” không?
Tôi diễn tả lại vẻ mặt và giọng nói của Dim khi nói câu đó.
– Được nhé! Lần sau em đừng hòng biết anh đi vệ sinh khi nào.
Dim nói xong quay đầu ra hướng khác, tỏ vẻ kiêu ngạo với tôi.
Tôi cũng không đôi co nhiều với Dim vào lúc đang buồn ngủ díu cả mắt lại. Chỉ vì cãi mấy câu vô nghĩa mà phí mất bao nhiêu thời gian ngủ, tôi đúng là quá rảnh rỗi. Mặc dù tôi muốn nghe Dim nói nhiều hơn về rất nhiều lý do nhưng tôi nghĩ, chờ đợi rồi sẽ có kết quả thôi.