“Chúng tôi cưới nhau, cưới cả những mối quan hệ và bận tâm của nhau.
Anh ấy có mấy cô bạn gái cũ.
Tôi có vài vệ tinh.”
Một ngày nọ, Dim thú nhận với tôi là gần đây anh ấy có liên lạc với vài cô bạn gái cũ. Tôi không thấy khó chịu, ngược lại còn hỏi anh ấy có mời mấy cô gái ấy đi ăn không. Dim bĩu môi, nói tôi nghĩ anh ấy là ai mà phải mời mấy cô ấy. Tôi trả lời rằng, anh là chồng hợp pháp của em. Vậy là anh ấy nhe răng ra cười, đắc ý nói với tôi rằng mấy cô ấy đã mời anh ấy ăn. Dim nói, trai chưa vợ thì nên bỏ tiền ra mời gái, còn trai có vợ là phải để gái bỏ tiền ra mời, thế mới có giá.
Tôi cũng nói với anh ấy về việc có vài đồng nghiệp nam có ý định tiếp cận tôi, Dim còn thật thà hỏi tôi.
– Em nợ tiền họ à?
Tất nhiên là tôi không thèm trả lời câu hỏi đó của Dim. Đôi khi tiếng việt với anh ấy dễ hiểu hơn cả phép tính một cộng một bằng hai nhưng có lúc chỉ cần nói vòng vo hay ẩn ý một chút là anh ấy lại ngơ ngác như nai tơ.
– Thế rốt cuộc em có nợ họ không?
Thấy tôi khinh thường không tiếp chuyện, Dim lại càng hỏi. Thậm chí anh ấy còn lôi ví ra lấy tiền đưa cho tôi. Tôi nhìn qua cũng thấy được vài tờ năm trăm xanh xanh hấp dẫn.
– Anh có tiền?
– Ừ, có.
Dim gật đầu.
– Vậy sao tối nào cũng có người rống lên rằng đưa hết tiền cho em?
Tôi liếc nhìn lại mấy tờ tiền, lơ đãng hỏi Dim.
Sau khi nhận ra vấn đề lỡ lời, Dim mới bắt đầu giả bộ, tay cầm tiền thu vội ra đằng sau, giấu nhẹm dưới ghế.
– Anh vừa nói anh có tiền sao?
Dim định giả vờ mất trí nhớ.
Tôi lườm anh ấy, “ừ” một tiếng rất dài.
Thấy tôi như vậy, Dim từ bỏ việc cố gắng tẩy não tôi.
– Tiền này là mấy cô ấy boa cho anh đấy!
Dim xòe tiền ra, mở mắt thật to để vu khống mấy cô bạn gái cũ.
Tôi bật cười trước lời giải thích vô lý của anh ấy.
– Anh là trai bao à mà được boa?
Nụ cười híp mí của Dim xuất hiện mỗi khi anh ấy định lừa phỉnh điều gì đó.
– Phải đấy! Anh là “trai bao”. Nếu hiểu theo nghĩa cao sang thì anh là “người con trai bảnh bao”. Còn nếu hiểu theo cái nghĩa nghèo nàn hơn thì anh là “trai được bao tiền ăn”.
– Đừng nói với em là bố anh lại dạy anh mấy câu này nhé?
– Anh tự học đấy. Giỏi nhỉ?
Dim vỗ ngực tỏ vẻ ta đây đầy tự hào.
– Nhưng mà sao họ lại tiếp cận em?
Đến lúc này Dim mới chú ý vào câu chuyện, tìm hiểu lời tôi nói.
Tôi ngừng gõ máy tính, quay đầu, nhả ra một câu ngắn gọn.
– Họ muốn tán em.
Bỗng nhiên, Dim thở phào một cái.
Tôi không giấu được sự ngạc nhiên trước biểu hiện của Dim, buột miệng hỏi.
– Sao anh lại thở phào?
– Thì chẳng có gì đáng lo cả.
Dim còn không thèm lo rằng tôi sẽ bị ai đó cướp đi đấy. Có vẻ như là anh ấy khá an tâm khi cưới tôi về.
– Không đáng lo?
– Ừ, tán em khó lắm. Em toàn tự đổ bất thình lình thôi chứ có tán được em bao giờ đâu. Mà anh xem rồi. Ở chỗ em làm chẳng có anh chàng nào đủ điều kiện để khiến em tự đổ đâu.
Dim vừa nói với tôi vừa quay ra nhắn tin, cười hihi với một cô bạn gái cũ nào đó vừa nhắn tới.
– Anh làm sao mà biết được họ đủ điều kiện hay không chứ?
Tôi giơ chân gác lên bụng Dim. Anh ấy đang nằm ườn ở giường và thoải mái nhắn tin với gái trước mặt vợ của anh ấy.
Nghe tôi nói vậy, Dim liếc mắt sang tôi, nháy một cái trông rất đa tình.
– Người tuyệt vời như anh đây còn không khiến em tự đổ được thì mấy anh bạn đó còn chạy xa.
Vừa dứt lời, Dim cười to mấy tiếng rồi nhìn tôi chờ sự đồng tình.
Tôi ngứa chân đạp vào sườn Dim.
– Anh nên tự nhận anh kém cỏi hơn là bảo em khó tán đấy.
Tôi hếch cằm lên, vui vẻ nhìn Dim nhăn nhó vì đau.
Dim ôm sườn tránh xa chân tôi, cố chấp buông một câu.
– Trông anh giống thằng đần lắm à? Chê em khó tính nghe còn hợp lý hơn.
Dù nằm yên trong chăn, cách một khoảng với tôi nhưng Dim vẫn cố làu bàu cãi lại.
Và lần này tôi nhất quyết từ bỏ máy tính, lao tới chồm lên người Dim để cho anh ấy một trận.
– Vậy thì em sẽ ngoại tình cho anh xem.
Tôi loi choi người, cố gắng đẩy Dim xuống giường.
– Em cứ đi đi, cứ làm những gì em muốn. Anh sẽ ở đây, chụp hết lại mọi thứ rồi rao bán tài sản của em trên ebay. Sau đó anh sẽ mang số tiền đó đi overnight với mấy em xinh tươi.
Dim gào thét trong tuyệt vọng ngay trước khi bị tôi đá bay ra khỏi giường.
Tôi không biết Dim có gãy xương nào không nhưng ngày hôm sau thì thấy anh ấy đi với cái dáng rất vẹo vọ, thậm chí Dim còn dán salonpas kín hết lưng và hông, chỉ thiếu mỗi cái cổ là chưa đi bó nẹp. Anh ấy quyết không kêu ca với tôi tiếng nào. Chỉ có điều, anh ấy muốn làm tôi phải hối hận bằng cách mỗi lần đi qua tôi đều cố gắng cử động thật mạnh cho xương kêu vài tiếng răng rắc.
Nhưng tôi rất muốn chia buồn với anh ấy, rằng tôi không thể hối hận.