Thật ra, một ngày rất dài, dài đến mức dù trải qua bao nhiêu chuyện đau khổ cũng không thể kết thúc…”
Dim vừa gọi cho tôi nói ở tiệm bánh đông khách quá nên anh ấy không thể cùng tôi đi ăn tối. Và có vẻ như là Phong nghe thấy cuộc trò chuyện đó nên cậu ấy rủ tôi đi ăn cùng cậu ấy.
Mối quan hệ của tôi với Phong vẫn rất lửng lơ, chênh vênh. Mỗi khi tiếp xúc với cậu ấy qua ánh mắt hay lời nói, tôi đều dao động và lúng túng.
– Không, tôi sẽ về nhà.
Tôi luôn từ chối mọi lời mời của Phong. Gập cặp tài liệu vào, tôi xách túi đứng dậy.
– Chỉ là một bữa ăn thôi, đừng xa cách với tớ như thế.
Nói rồi Phong đứng dậy, kéo tay tôi đi, chẳng đợi tôi đáp lại câu nào đã tự mình quyết định.
Tôi tưởng mình sẽ phản ứng quyết liệt lắm, sẽ từ chối cậu ấy bằng mọi giá nhưng khi nghe lời cậu ấy nói, với thái độ buồn bã đó, tôi đã mềm lòng mà để mặc cậu ấy. Không phải tôi kiêu ngạo, chỉ là tôi không muốn cậu ấy vì tôi mà tổn thương mà thôi. Lần nào Phong nói như vậy, tôi đều không phản kháng lại, chỉ im lặng đồng ý.
Phong đi trước còn tôi bước theo sau.
Khi chúng tôi ngồi trong một quán nhỏ ven đường, rất nhiều cô gái trẻ nhận ra Phong và liên tục xin chụp ảnh cùng cậu ấy rồi xin chữ ký, tôi chỉ có thể ngồi bên cạnh, thi thoảng chụp hộ mấy cô gái. Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi gặp phải tình huống này bởi vì mỗi khi đi ra ngoài với nhau vì công việc, người hâm mộ của Phong luôn nhận ra cậu ấy, đôi khi còn gây náo loạn cả một quãng đường. Ngày trước thì việc hâm mộ một người mẫu không đến mức độ này, chỉ là bây giờ giới trẻ coi trọng thời trang và phong cách nên họ thường tôn vinh những người dẫn đầu xu hướng, ăn mặc đẹp và có khả năng tạo ra phong cách, mà Phong lại là một người như thế. Tôi biết điều này vì khi chúng tôi còn ở bên nhau, Phong cũng vài lần phải cảm thán rằng số lượng người hâm mộ của cậu ấy rất lớn nhưng lại chẳng bằng một phần nhỏ nhoi của mấy ca sĩ và diễn viên trẻ khi đó, thậm chí ra đường chẳng mấy ai nhận ra cậu ấy. Bây giờ thì hoàn toàn khác ngày đó, cậu ấy có số lượng người hâm mộ ngang ngửa những ca sĩ hạng A, ngày ngày có hàng trăm người theo dõi phong cách ăn mặc của cậu ấy và ra đường thì chỉ cần liếc qua thôi cũng đã biết cậu ấy là ai.
– Ôi, chị là… chị là người yêu của anh Phong ạ?
Một cô gái mắt cận như vừa phát hiện được điều gì to lớn lắm, hét toáng lên.
Tôi lắc đầu, bật cười.
– Không, chị…
Trong khi tôi đang xoay người giải thích, tôi chợt nhìn thấy bên đường có một bóng dáng quen thuộc đang đứng cạnh một cô gái và một chiếc xe đẩy của trẻ em. Dù trời có tối muộn, ánh đèn đường không đủ sáng thì tôi vẫn nhận ra được bóng lưng đó là của ai.
Tôi chớp mắt, thu ánh mắt lại và quay mặt về phía khác.
– Đó là…?
Phong cũng nhìn theo tôi, hỏi lại.
Lồng ngực của tôi như đang mắc nghẹn, trở nên tức tối và khó chịu đến mức tôi muốn đập vỡ bất cứ thứ gì. Tôi đã cố coi như những gì tôi biết chỉ là một sự hiểu lầm nào đó thật nhỏ bé để có thể bỏ qua. Hết lần này đến lần khác, tôi chưa từng gặng hỏi, chưa từng tò mò và cũng chưa một lần nào đòi hỏi được giải thích vì tôi tin anh ấy, tin vào tình yêu giữa chúng tôi, ngay cả khi tôi nhận được những bức ảnh chụp anh ấy và cô gái đó, tôi cũng lặng lẽ giấu đi và im lặng. Tôi muốn coi mọi thứ như chưa từng tồn tại nhưng tại sao anh ấy lại có thể khiến mọi điều tôi giấu giếm trở nên công khai như thế. Tôi có thể luôn tỏ ra mình mạnh mẽ và vờ như chẳng hề biết điều gì nhưng mọi thứ luôn có một giới hạn nhất định.
– Cái váy ở cửa hàng kia đã bị bán mất rồi.
Tôi cười, giả vờ tiếc nuối chỉ vào cửa hàng thời trang đằng trước Dim. Lòng tự trọng của tôi, cả tình yêu của tôi nữa, không thể bị sụp đổ chỉ vì một cái gai được.
Lần đầu tôi ngửi thấy áo Dim có mùi sữa của trẻ con, tôi đã nghĩ có thể là do anh ấy làm bánh hoặc chơi đùa với trẻ con khi chúng cùng bố mẹ đến tiệm mua bánh. Nhưng dần dà thì ngày nào cũng có mùi đó trên áo anh ấy, không hề thay đổi, tôi cảm thấy rất lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều mà mau chóng cho qua. Tôi nghĩ, có lẽ trực giác của phụ nữ khi có chồng thường nhạy cảm. Cho tới một ngày, một phong bì được chuyển phát nhanh đến công ty tôi, trên đó có ghi tên một cô gái – Phương Lan. Trong đó là năm bức ảnh chụp một đứa bé sơ sinh, rất nhỏ, chắc khoảng hai tháng tuổi, cùng với Dim. Chỉ có một tấm hình là có một cô gái, khi cô ấy chụp từ đằng xa Dim đang bế em bé và cô ấy ló mặt vào, cười rất hạnh phúc. Tôi đã rất tức giận khi xem mấy tấm hình và một phần nào đó trong tôi tưởng như vỡ tan. Tôi gần như không thở nổi, nước mắt chỉ chực trào ra như thể chỉ cần tôi buông lỏng bản thân nửa giây thôi thì tôi sẽ phát tiết và điên lên đi tìm Dim đòi được giải thích. Và cuối cùng thì tôi cũng trấn an được bản thân, nuốt nước mắt vào trong, bình tĩnh cất lại mấy tấm ảnh vào phong bì rồi cho vào túi xách, coi như chưa từng xảy ra cảm giác nào đột ngột.
Sau đó tôi cũng để ý thái độ của Dim, anh ấy vẫn cư xử và đối tốt với tôi như mọi ngày, quan tâm tôi từng chút một, chẳng có một kẽ hở nào để tôi soi xét. Chính vì tận mắt nhìn mọi hành động của Dim, cảm nhận được tâm trạng của anh ấy mà tôi quyết định giả vờ không có chuyện gì, yên lặng sống. Nhưng mọi chuyện hôm nay đã đi quá xa so với những gì tôi nghĩ.
– Kia là chồng cậu, phải không?
Phong hỏi lại. Ánh mắt nghi hoặc của cậu ấy nhìn tôi làm tôi ngẩn người. Ngay khi Phong đứng bật dậy và định lao sang đường, tôi vội vã giữ chặt cánh tay cậu ấy lại.
Tôi không nhìn Phong khi cậu ấy chịu dừng bước vì cái níu tay của tôi, cúi mặt xuống thấp, nói.
– Đâu có! Không phải!
– Cậu…
Phong như mơ hồ biết được suy nghĩ của tôi, không nói hết câu, nắm tay tôi kéo đi.
Chúng tôi bước đi dọc trên phố, bất chấp mọi ánh nhìn và mọi con người, vẫn cứ bước đi trong yên lặng. Cậu ấy đi không nhanh, bước rất chậm như thể đợi chờ tôi. Cậu ấy dắt tay tôi đi hết con phố này đến con phố khác. Dường như mọi người xung quanh cảm nhận được tâm trạng của hai chúng tôi nên chẳng có ai chạy tới làm phiền.
– Cậu bỏ tay ra được rồi.
Vài phút trước tôi đã tìm lại sự bình tĩnh vốn có, nhìn tay Phong đang nắm lấy tay tôi, nghĩ ngợi một hồi rồi lên tiếng đề nghị.
Phong không quay lại nhìn tôi, đủng đỉnh trả lời.
– Tớ muốn nắm tay cậu.
– Để làm gì?
Tôi buột miệng.
Phong xoay người lại nhìn tôi. Cậu ấy mỉm cười dịu dàng, không còn vẻ lạnh lùng như ngày thường.
– Bởi vì tim đập nhanh, nắm tay cậu sẽ cảm thấy tốt hơn. Bây giờ là như vậy, ngày trước cũng vẫn thế.
Tự nhiên Phong nói ra những lời như vậy khiến tôi cảm thấy không thoải mái, định rút tay lại nhưng cái nắm tay của cậu ấy rất chặt, cơ hồ như dính chặt vào tay tôi. Khi cậu ấy nắm tay tôi, tôi đã nghĩ về ngày trước, trước cả khi cậu ấy đề cập tới. Tôi vẫn còn nhớ về cái nắm tay lần đầu của chúng tôi, lần đầu tôi cảm nhận được trái tim tôi biết vì ai đó mà rung động.
– Cậu sống có hạnh phúc không?
Bất chợt Phong lên tiếng, phá tan bầu không khí bình yên.
– Cậu không cần quan tâm đâu.
Tôi trả lời với tiếng lí nhí trong miệng.
– Cậu có muốn quay trở lại như ngày xưa với tớ không?
Phong nhìn vào mắt tôi, chờ đợi.
Tôi giật tay mình ra khỏi bàn tay Phong, ổn định lại cảm xúc.
– Chúng ta về thôi!
Dường như Phong không bất ngờ trước câu hỏi và thái độ của tôi, cậu ấy dừng bước, cúi người nắm lại bàn tay tôi. Rồi cậu ấy vuốt bàn tay tôi nhẹ nhàng, vỗ nhẹ.
– Tớ sẽ đợi.
Sau khi nói xong, Phong lại tiếp tục nắm tay tôi đi tiếp. Cậu ấy không hỏi them bất kỳ cậu nào, cứ thế nắm tay tôi đi dọc các con phố.
Chúng tôi ghé vào một siêu thị, Phong mua cho tôi một chai Spy và mua cho cậu ấy một chai Vodka Cruiser. Tôi không biết tại sao lại có suy nghĩ về rượu trong lúc này khi đề nghị cậu ấy mua rượu để uống với tôi. Đã rất lâu rồi tôi không động tới rượu kể từ khi tôi cưới Dim. Tôi cũng không bao giờ có thói quen uống rượu bừa bãi ngoài đường với bất kỳ ai. Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, một ngày quá đủ cho một sự bất ngờ hẹn trước. Chúng tôi ngồi ngay trước siêu thị, như hai kẻ ngớ ngẩn nắm tay nhau cùng uống rượu mà chẳng nói với nhau nửa câu. Khi đó đã là gần nửa đêm, chẳng còn nhiều xe cộ chạy trên đường, cũng chẳng còn mấy ai để ý chúng tôi ngồi đây.
Khi trở về, Phong cầm giầy cho tôi để tôi đi chân trần. Bởi tôi vì quá đau chân mà cởi giầy vứt đi nơi khác để tỏ thái độ muốn được đi taxi về nhà. Tôi là người lười vận động nên hôm nay đi bộ nhiều đã đủ bù trừ cho năm tháng nằm dài một chỗ của tôi, tôi không muốn hành hạ đôi chân của tôi.
– Chết tiệt! Tôi phải gọi taxi.
Tôi cau có rút điện thoại ra bấm số.
Phong thờ ơ, không buồn liếc nhìn tôi.
– Gọi đi! Đằng nào tớ cũng không để cậu lên xe thì cậu gọi nữa gọi mãi vẫn thế thôi.
Trước cái thái độ có cũng như không của Phong, tôi không thể giữ được cảm xúc, mất bình tĩnh chửi rủa vài câu. Tôi đã gọi hai chiếc taxi và bị mấy tài xế taxi chửi đúng hai chục lần vì cái tội gọi xong mà không đi. Nào có phải tôi không đi, là tại cái tên Phong này cản trở tôi đi đó chứ. Cậu ấy để tôi bước lên xe còn bản thân thì đứng im ở ngoài và nhất quyết không buông tay tôi ra dù tôi cắn, cấu, đánh và đạp như thế nào.
– Cậu dắt tôi đi loanh quanh với cái nắm tay này để làm gì?
Tôi giơ tay lên cao, nhìn đầy chán nản.
Tôi muốn về nhà, muốn về thật mau rồi ngủ một giấc. Dù cho tôi đã uống rượu, đã đi rất lâu để tìm cách thoát khỏi sự thật và tâm trạng ấy nhưng tôi vẫn không thể tự tin khẳng định bản thân mạnh mẽ. Làm gì có người phụ nữ nào đủ can đảm và mạnh mẽ khi biết chồng mình có người khác, thậm chí là có con chứ? Trong mấy câu chuyện cổ tích có không? Trong phim ảnh có không? Nếu có thì cũng chẳng liên quan gì tới tôi. Tôi là một người phụ nữ bình thường, rất rất bình thường và cũng có nỗi đau như bất cứ ai.
– Lên đi.
Phong gập người, chống hai tay lên đầu gối ngay sau khi bỏ tay tôi ra.
Tôi rất vui mừng nhưng dĩ nhiên là không phải vui vì Phong tỏ ý muốn cõng tôi mà vui vì cậu ấy rốt cuộc cũng chịu buông tay tôi ra. Tôi xoa bàn tay nhức mỏi và ướt đẫm mồ hôi.
“Lãng mạn cái gì chứ! Nắm tay nhau vừa nóng vừa đau, sung sướng gì mà thích thú.”
Tôi bực tức nghĩ thầm, rón rén đi ra xa Phong để gọi taxi. Khi tôi gọi xong, đứng ung dung một khoảng an toàn với Phong, vẫn thấy cậu ấy cúi người chờ đợi tôi. Chẳng hiểu sao nhìn cảnh ấy tôi cảm thấy cậu ấy rất đáng thương, còn tôi thì quá lạnh lùng trước tấm lòng của cậu ấy. Sao Phong cứ phải làm những hành động khiến tôi cảm thấy như tôi có lỗi với cậu ấy vậy?
Một lúc sau xe taxi đã dừng trước mặt tôi, tài xế taxi vừa nhìn thấy tôi mắt sáng rực lên. Nhìn qua cái ánh mắt ấy của hắn đã đủ biết hắn có ý định gì với mình nên tôi giả vờ để quên đồ, hốt hoảng bảo với hắn rằng phải quay lại tìm đồ và không đi được. May cho tôi là không bị chửi lần thứ hai mươi mốt trong đêm nay vì nhờ chất giọng ngọt ngào và khuôn mặt lừa tình táo tợn mà tài xế taxi đã gật đầu rất nhanh với lời từ chối của tôi kèm theo một cái nháy mắt dâm dê đến buồn nôn.
Tôi tặc lưỡi một cái, ngán ngẩm xoay người lại đã thấy Phong đứng lặng nhìn tôi, chẳng cười cũng chẳng tức. Tôi bước tới, vỗ mạnh vào vai Phong, lớn tiếng yêu cầu.
– Chẳng phải muốn cõng tôi sao? Cõng đi, mệt quá!
Chẳng đợi Phong nêu ý kiến, tôi đã đá vào chân cậu ấy để cậu ấy khuỵu xuống rồi nhảy lên lưng cậu ấy, bám chặt vào cổ và hông của cậu ấy.
Bởi vì từ siêu thị về nhà tôi cũng không quá xa nên tôi mới an tâm để cậu ấy cõng tôi về. Tôi không hiểu tại sao cậu ấy phải làm khổ cậu ấy vì tôi nữa. Tình yêu khiến người ta hy sinh nhiều đến như vậy ư?
– Trước thì nhất quyết nắm tay, giờ thì đòi cõng tôi, cậu không mệt à?
Tôi thấy bản thân mình cuối cùng cũng tiết ra được cái loại tình cảm gọi là tình thương. Nhìn cậu ấy như vậy tôi rất đau long, chẳng qua tôi luôn vờ như không nhớ nhưng thật ra tôi đâu thể quên cậu ấy làm những điều này là vì gì. Ngày đó cậu ấy cũng từng nắm tay tôi, từng cõng tôi về nhà và giờ thì cậu ấy muốn nhớ lại tất cả những cảm giác khi đó. Sống mãi trong quá khứ là một điều không nên làm, dù chỉ là một chút.
Phong thở khẽ, bật cười.
– Cũng không mệt lắm, đến nhà cậu mới ngất được.
Phong vẫn còn tâm trạng và sức khỏe để trêu đùa, vậy thì tôi chẳng cần phải lo lắng gì. Tôi còn rất nhiều chuyện phải giải quyết và lo lắng, để cậu ấy sang một bên có lẽ sẽ tốt hơn.
Về tới nhà, tôi nhìn thấy Dim đang đứng đợi tôi. Thấy tôi vừa xuống khỏi lưng Phong, loạng choạng như sắp ngã, anh ấy gạt bỏ mọi mệt mỏi trong ánh mắt, lo lắng nhào tới đỡ tôi. Như một phản xạ tự nhiên, tay tôi rụt lại trước tay Dim, tránh sự giúp đỡ của anh ấy, giả vờ say lẩm bẩm vài câu tạm biệt Phong rồi lảo đảo bước vào nhà.
Tôi thừa nhận, còn hơn cả sự phản bội, sự đau đớn, tôi sợ hãi Dim, sợ từ ánh nhìn cho đến hành động của anh ấy đối với tôi. Tôi không muốn đối diện với Dim như một người tỉnh táo, ít nhất là lúc này.