Người Kia, Lão Bản

Chương 3



“Ngươi mạnh khỏe nha, đại lão bản”

Mặc dù sớm đã biết trong nhà trọ tám tầng này là đầm rồng hang hổ, nhưng là hắn trăm triệu cũng không nghĩ tới thân phận của hắn trong thời gian ngắn như vậy đã bại lộ.

Mấy ngày ?

Chớ có nói đùa, từ xế chiều hôm qua đến phút này cũng có thể coi là không quá hai mươi bốn giờ. Thật là gặp quỷ !

“Ngươi làm sao mà biết được”. Hắn cười khổ.

“Ta không phải đã nói với ngươi nơi đây có mạng lưới tình báo cao thủ sao ? Không có gì là không tra ra được.” Vu Hàn mỉm cười đắc ý.

“Là sao ?”

“Ngươi cho rằng ta lừa ngươi ?”

Thiệu Giác lắc đầu :

“Ta không nghĩ ngươi gạt ta, chẳng qua không nghĩ thân phận nhanh như vậy đã bị phơi bày.”

“Cho nên hai năm qua ngươi trở thành đại lão bản có tiếng vì cớ sao chịu thiệt tới làm ở quán cà phê này ? mục đích là gì ?” Nàng dù bận nhưng vẫn tìm hiểu hắn.

Nếu Thiệu Giác là công ty phái tới thì bắt tay điều tra ở công ty đó là phương pháp đơn giản nhất. Cho nên tối hôm qua ăn tối xong, nàng chạy lên tầng tám la cà, thuận tiện nhờ La Kiệt giúp nàng tra một chút về lai lịch của Thiệu Giác. Không nghĩ đến La Kiệt căn bản không cần điều tra, vừa vào máy tính của công ty đối phương tra hai chữ Thiệu Giác liền cho ra một danh sách tài sản khổng lồ cùng chức danh đại lão bản, làm cho nàng tại chỗ há hốc mồm nói không ra lời.

Hắn gần ba mươi tuổi có bản lĩnh đem cửa hàng nho nhỏ tiến bước du nhập thị trường thế giới. Trong vòng hai năm trở thành truyền kỳ đại lão bản. Vậy thì hắn chạy đến nơi này làm cái gì ?

Nàng tò mò suy nghĩ cả một buổi tối vẫn không ra đáp án, cho nên sáng sớm liền chạy đến quán tùy thời điểm hỏi cho ra nhẽ. Thấy Hựu Lăng đi ra ngoài, lập tức nắm cơ hội tới gần hắn mò hỏi.

“Ngươi nghĩ vì đâu ?” Hắn hỏi ngược lại.

“Về điểm này nha, thành thật mà nói ta đang suy nghĩ. Ngươi hãy thương xót phụ nữ có thai như ta, nhanh khai báo sự thật tránh cho phải suy nghĩ quá phí sức” Nàng ngoài cười nhưng trong không cười chau lông mày lên.

“Ngươi không biết sao ? Khi mang thai đầu óc hoạt động nhiều đứa trẻ sinh ra sẽ rất thông minh”

“Có thật không” Vu Hàn trợn to hai mắt, tin tưởng là thật.

Thiệu Giác nhịn không được cười lên.

“Ngươi gạt ta đúng không ?” Nàng khó chịu trợn mắt:

“Ngươi không sợ ta đem thân phận ngươi nói ra sao ?”

“Nếu như ngươi muốn nói thì sẽ không đợi Hựu Lăng đi ra ngoài mới tới tìm ta” Hắn đã sớm thấu rõ lòng nàng.

“Có lẽ là ta đây cho ngươi một cơ hội”

“Một khi sự thật được phơi bày đối với ta thật sự không có ảnh hưởng gì nhưng đối với Hựu Lăng thì sẽ gia tăng áp lực cho nàng. Ngươi muốn tốt cho nàng thì không nên cho nàng biết vội” Thiệu Giác giọng điệu bình tĩnh nhìn nàng nói.

“Ngươi cũng quá mức tự tin đi” Vu Hàn hừ lạnh một tiếng.

“Không phải ta quá tự tin mà ta tin tưởng ngươi thật tâm muốn hai mẹ con nàng thật tốt đón nhận”. Thiệu Giác vẻ mặt cảm tạ.

Vu Hàn hoài nghi nhìn hắn, có cảm giác là lạ, không biết hai mẹ con Hựu Lăng có quan hệ như thế nào với…

Chờ một chút, hắn không phải là ba ba tiểu Trạch chứ ? Nhưng là cũng không đúng nha, Hựu Lăng rõ ràng nói ba ba tiểu Trạch là người Nhật Bản mà người này là chính gốc Đài Loan, ngay cả dấu hiệu để nhận biết cũng không có làm sao có thể là ba ba tiểu Trạch được.

Bất quá nhìn kỹ hắn và tiểu Trạch cũng có nét giống nhau, nhất là cái miệng và cái mũi.

“Ngươi không phải là ba ba tiểu Trạch chứ ?” Nàng liếc xéo hắn vẻ nói giỡn.

Thiệu Giác cả người cứng đờ, vẻ mặt không tin nhìn chằm chằm nàng.

“Ngươi không phải chuyện này cũng đi điều tra chứ ?” Trầm mặc một hồi lâu hắn mới nhàn nhạt hỏi.

Bây giờ mang vẻ mặt không tin đổi ngược lại thành Vu Hàn, nàng khẽ nhếch miệng, ngạc nhiên trừng người đàn ông trước mắt, một hồi lâu cũng không nói ra lời. Nàng mới vừa nói nhảm, nói giỡn với hắn cũng không nghĩ…

“Hựu Lăng đã nói với ta ba ba tiểu Trạch là người Nhật Bản”. Đột nhiên nàng nhớ tới lời Hựu Lăng đã nói.

“Nàng lầm”. Nếu tất cả bí mật đều bị vạch trần thì hắn cũng không dấu diếm nữa.

“Lầm ?” Vu Hàn hạ thấp thanh âm.

“Ân”. Hắn bất đắc dĩ gật đầu.

“Năm đó bạn bè của ta đa số là người Nhật Bản nên nàng mới hiểu lầm”

“Nếu ngươi là ba ba tiểu Trạch thì vì sao nàng lại không nhận ra ngươi ?” Vu Hàn mang vẻ mặt thắc mắc không giải thích được.

“Nàng không nói cho ngươi tiểu Trạch là kết quả của tình một đêm sao ?”

“Là có đề cập tới, nhưng là…”

“Ngày đó gặp mặt nàng đã uống say cho nên ta nghĩ nàng căn bản không nhìn mặt ta cho rõ ràng”

“Nàng uống rượu say rồi ?” Vu Hàn nheo nheo con mắt nguy hiểm nhìn mặt hắn, chất vấn :

“Cho nên đêm hôm đó ngươi lợi dụng người ta đang gặp khó khăn ?”

“Nếu như ta nói không có, ngươi tin sao ?” Ánh mắt hắn trong suốt nhìn lại.

Vu Hàn nhìn chằm chằm đánh giá ánh mắt hắn, không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.

“Hai người các ngươi rốt cuộc xatr ra chuyện gì nha ? Một người ngay cả cha của con cũng nhận không ra, một người biết rõ là con trai ngay trước mắt cũng không dám nói, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì ? Ngươi tính làm gì với hai mẹ con bọn họ, ngươi có muốn kết hôn cùng Hựu Lăng không ?” Qúa nhiều vấn đề quanh quẩn trong lòng, nàng đành trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề chính.

Nghe vậy Thiệu Giác đột nhiên trầm mặc.

“Này, ta đang nói chuyện ngươi không nghe thấy sao ?”

“Thành thật mà nói ta cũng không biết” Hắn trì hoãn trầm mặc trả lời.

“Có ý gì ?” Vu Hàn lập tức cau mày.

“Ngươi sẽ vì một đứa trẻ chưa nhận ra, chưa quen thuộc cùng một người xa lạ kết hôn sao ? Đôi mắt hắn ngập tràn sự dãy giụa.

Vu Hàn trong lúc ngây ngốc sửng sốt một chút chợt bừng tỉnh đại ngộ, hắn vì sao là đại lão bản lại muốn tới đây làm hỏa kế

“Ngươi suy nghĩ cho Hựu Lăng một chút, phải làm gì với nàng bây giờ ?”

Thiệu Giác nhẹ thở ra một hơi sau đó gật đầu. Nếu như Hựu Lăng thông minh bằng một nửa của Vu Hàn thì hắn cũng không đến nỗi từ chối như vậy.

“Nhìn giáng vẻ của ngươi giống như đang phiền não, có cần tỷ tỷ ta đây ra tay giúp đỡ ?”

Vu Hàn tay chống cằm nở nụ cười chân thành. Như là biết được mục đích hắn tới đây cũng không có làm hại Hựu Lăng liền có tâm tình nói giỡn.

“Tỷ tỷ ?” Thiệu Giác phát ra âm thanh như bị sặc.

“Không tốt nha, ta so với ngươi lớn hơn một tuổi”. Nàng đắc ý nhe răng cười to.

“Làm sao ngươi biết…” Hắn đột nhiên ngậm miệng.

Nàng có thể trong vòng chưa đến một ngày đã vạch trần thân phận của hắn, nhưng ngày sinh tháng đẻ làm sao biết được chứ ? Nàng so với hắn quả nhiên lớn hơn. Thật là gặp quỷ. Nữ nhân bây giờ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thật không nhìn ra được số tuổi.

“Như thế nào ? miễn phí đó”

“Cảm ơn, không cần”. Câu văn ngừng lại, thanh âm khổ sở gọi

“Tỷ tỷ”

Vu Hàn nghe, cũng nhịn không được nữa khoái trá cười ra tiếng.

Đoạn Hựu Lăng đẩy cửa vào đúng lúc nhìn được hình ảnh này. Vu Hàn cười đến vui vẻ còn Thiệu Giác đứng trong quầy ba vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nàng. Cảm giác được không khí hòa ái dễ gần, nàng đột nhiên dừng bước chân. Nhưng tiếng leng keng trên cửa phát ra làm nàng bị phát hiện, hai người ở quầy ba quay đầu nhìn về phía nàng.

“Hựu Lăng ngươi đã về rồi”. Vu Hàn nhìn Hựu Lăng nhếch miệng cười một tiếng.

Nàng gật đầu đi lên trước không nhịn được hỏi:

“Hai người các ngươi mới vừa rồi nói chuyện gì nha ? Thật giống như hàn huyên rất vui vẻ ?”

Vu Hàn cùng Thiệu Giác không hẹn cả hai dùng ánh mắt trao đổi mới thần bí trả lời :

“Đây là chúng ta thương lượng bí mật không cho ngươi biết”

“Được rồi, vậy các ngươi cứ tiếp tục hàn huyên, ta xuống phòng bếp”. Đoạn Hựu Lăng có chút lúng túng, cười khan rồi đi xuống phòng bếp.

Trong phòng bếp lão Tứ đang thử làm món rượu trắng chưng cây ngưu tất mà tối qua Thiệu Giác vừa dạy.

Lão tứ nấu nướng rất tốt, đã làm ở quán được một năm, những món ăn làm ra đều được khen ngợi. Chẳng qua hắn có một thói quen vô cùng xấu, trong lúc hắn chế biến không được phép bước vào phòng bếp và phê bình hắn chế biến, nếu không chọc giận hắn, tùy thời hắn sẽ bãi công không làm. Một quản lý như nàng đây cũng nơm nớp lo sợ.

Nhưng tối hôm qua, một vị khách muốn ăn thịt bò chín năm phần hắn lại làm cho chín hơn,không giống yêu cầu liền oán trách phục vụ, phục vụ lại đem những lời nói cho lão tứ không sót một từ, thế là hắn nổi giận bãi công luôn.

Lúc ấy chính là giờ cao điểm dùng cơm ở quán, nàng quả thực không biết nên làm thế nào cho phải. Thật tốt lúc đó Thiệu Giác không nói hai lời, xuống bếp cứu nguy cho nàng.

Sau lần đó, hắn gọi nhân viên trong quán ra gặp mặt, giết gà dọa khỉ trước mặt mọi người quyết định khai trừ lão Tứ. Nói rõ nhân viên trong quán không cần phải tự cao tự đại, phải tôn trọng khách hàng, nếu ai dám lười biếng, làm bộ làm tịch kết cục như lão Tứ, nhất quyết không lưu tình.

Mọi người đều bị vẻ mặt nghiêm nghị của hắn làm cho sợ hãi, nhất là đã thấy tay nghề của lão tứ, tự biết mình cũng có thể bị thay thế, đứng một chỗ không biết làm sao đành đau khổ hướng nàng cho hắn thêm một cơ hội.

Nàng ra mặt thỉnh cầu lão tứ mới được ở lại. Bất quá hắn vẫn không dễ dàng vượt qua kiểm tra của Thiệu Giác, cảnh cáo hắn không được viện lý do này nọ, còn nói cho hắn biết sau này quán còn mở rộng, công việc của hắn rất nhiều cần phải học xong nhiều cách chế biến món ăn.

Tuy dạ uy với lão Tứ nhưng hắn cũng nói rất xem trọng lão tứ, mình có dạy hắn mới chế biến được cũng sẽ hỗ trợ, hơn nữa sẽ tăng lương, tuyệt đối không bạc đãi hắn.

Thiệu Giác chỉ vẻn vẹn một ngày để thu phục lão Tứ trong khi nàng một năm trời không có kết quả. Qủa thực lợi hại khiến nàng nghĩ muốn bái hắn làm sư phụ. Hắn rốt cuộc là làm sao được nha ?

Nguyên một buổi tối ngày hôm qua, nàng không nhịn được cứ suy nghĩ về hắn. Nghĩ thầm hắn rốt cuộc là người như thế nào, tại sao lại lợi hại như thế, không có cái gì làm khó được hắn.

Cảm giác Thiệu Giác không nên xuất hiện ở đây. Hắn thật sự là do công ty cử tới sao ?

“Quản lý, ngươi ở trong này làm cái gì ?”. Đứng ở cửa bếp nhìn nàng ngồi ngẩn người lão Tứ nhăn lông mày lại.

“A, thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta lập tức đi ra ngoài.” Nàng theo bản năng kinh hoảng xin lỗi hắn, chỉ sợ chọc giận hắn thôi.

“Chờ một chút”.

Lão Tứ đột nhiên gọi nàng lại. Khiến nàng có chút khẩn trương quay đầu lại.

“Quản lý, ta không có ý đuổi ngươi, ngươi không nên hiểu lầm”. Lão Tứ cũng khó xử giải thích, không hy vọng nàng hiểu lầm hắn tự cao tự đại.

Đoạn Hựu Lăng sửng sốt một chút, không nghĩ tới hắn gọi nàng lại là vì chuyện này, hắn thay đổi thật lớn nha !

“Ta không có hiểu lầm. Ngươi đang còn bận việc mà, ta không quấy rầy ngươi.” Nàng đối hắn gật đầu nói, nói xong liền nhanh xoay người rời đi.

Đi về phía trước quầy ba thì Vu Hàn đã rời đi. Quầy ba bây giờ chỉ có hai vị tiểu thư trẻ tuổi mặc đồ hiệu đang nhìn Thiệu Giác không chớp mắt.

Hắn thật sự rất được hoan nghênh.

Thiệu Giác đột nhiên cất giọng kêu lên:

“Hựu Lăng, ngươi đứng nơi đó ngây ngốc làm gì ? tới đây”

“Đó”. Nàng đi nhanh tiến lên “Có chuyện gì không ?”

“Quầy ba giao cho ngươi, ta phải tranh thủ xuống bếp dạy lão Tứ.” Trong tay đang cầm sữa tươi liền đưa cho nàng, đồng thời nhẹ nháy mắt, rất nhanh xoay người hướng về phòng bếp.

Đoạn Hựu Lăng vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn rời đi, hoàn toàn không hiểu hắn nháy mắt với nàng là có ý gì. Hắn rốt cuộc cùng nàng ám hiệu cái gì nha ?

“Đoàn tiểu thư, Đoàn tiểu thư”

Đột nhiên xuất hiện tiếng kêu làm nàng quay đầu lại, nhìn lại cũng chính là hai vị tiểu thư kia, mới vừa rồi ánh mắt nhìn Thiệu Giác không dứt.

“Là, xin hỏi có cần cái gì sao ?” Nàng lập tức trưng ra nụ cười nghề nghiệp.

“Vị suất ca vừa rồi mới tới làm hỏa kế ở quán nha ?”

“Hắn tên gọi là gì ?”

Hai người đồng thời mở lời hỏi làm nàng không biết nên trả lời bên nào trước.

“Hắn có bạn gái không ? đã kết hôn chưa ?”

Chẳng qua lúc này hai người bạn họ cũng ăn í, nhưng mở miệng ra thì như tình địch, tức giận dậm chân trừng mắt.

Đoạn Hựu Lăng thấy thế, thông minh đóng chặt miệng, nhận lấy phần thức ăn mà Tiểu Bình đưa đến, thong thả ăn không để ý đến hai người kia.

Hai nữ nhân trừng nhau hồi lâu mà vẫn không thấy suất ca xuất hiện liền tức giận bỏ đi không quên hừ một tiếng.

Các nàng chân trước vừa đi, Thiệu Giác chân sau từ trong bếp bước ra. Đoạn Hựu Lăng hoài nghi là hắn cố ý…A ! Nàng trong lúc bất chợt bừng tỉnh đại ngộ, thì ra đây là nguyên nhân hắn nháy mắt với nàng nha !

“Ngươi đang ở đây cười cái gì ?” Thiệu Giác vừa đi vào trong quầy ba liền thấy nụ cười quỷ dị của nàng.

“Mới vừa rồi hai vị mỹ nữ kia hỏi ngươi kết hôn chưa, có bạn gái hay không nha !” Nàng ranh mãnh liếc hắn một cái.

“Ngươi trả lời thế nào ?” Thiệu Giác nhìn nàng hỏi, trong mắt cũng có ý cười.

Đoạn Hựu Lăng nhún vai :

“Ta cái gì cũng không biết, muốn trả lời thế nào ?”

“Có muốn hay không ta dạy ngươi, lần sau có lặp lại vấn đề này thì trả lời như thế nào ?” Hắn khiêu mi.

“Trả lời thế nào ?” Nàng làm bộ vô vị nhìn hắn, không muốn thừa nhận mình cũng có hứng thú với những thắc mắc đó. Rốt cuộc có hay không a, nàng không khỏi khẩn trương a.

“Ngươi chỉ cần trả lời với đối phương một câu là đủ rồi” Hắn vẻ mặt cao thâm khó lường.

“Nói cái gì ?” Nàng tò mò hỏi.

“Ta là lão bà của hắn.”

Nghe vậy, trong nháy mắt Đoạn Hựu Lăng cứng đơ ! Hoàn toàn không nghĩ đến một câu nói như vậy. Trời ạ ! Lời như vậy làm sao nàng nói ra khỏi miệng nha !?

“Chớ có nói đùa”. Nàng kinh hồn chưa kịp đưa tay vuốt ngực.

“Nhưng ta không có nói giỡn”. Hắn vẻ nghiêm trang rất thật tình.

Nàng hoài nghi nhìn hắn, thật sự không hiểu nổi hắn có thật lòng hay không ?

“Nếu như ta nghe ngươi nói như vậy, ngươi không sợ mất đi một lượng người hâm mộ hay sao ? Hơn nữa đừng quên ta còn có con trai, nếu như ta là lão bà của ngươi thì con trai ta không phải của ngươi ?”

“Như vậy rất tốt nha, tiểu Trạch vừa thông minh khả ái vừa hiếu thuận, có con như vậy ta cầu cũng không được”

“Thiệu Giác, cái phương pháp này không thể thực hiện ! Ngươi sẽ hại ta trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, còn nữa, ta làm sao giải thích với những khách quen về chuyện này, rằng ngươi hai năm qua không xuất hiện ?”

“Đang tìm ngươi nha. Năm đó chúng ta gây lộn, ngươi tức giận bỏ đi ngay cả mang thai cũng không cho ta biết, mà ta cũng giận không đi tìm ngươi. Không nghĩ lại khi gặp nhau ta mới biết mình có con, hai người đã suy nghĩ lại mà nối lại tình xưa”.

Đoạn Hựu Lăng há hốc mồm cứng lưỡi nhìn hắn, không nghĩ tới năng lực thêu dệt của hắn, điều này thật sự là…

“Ha ! ha !” Nàng mất khống chế không nhịn được cười lớn.

Trời ạ ! Này thật sự là chuyện cười, thật sự quá buồn cười ! Ha ha…

Thiệu Giác khẽ nhếch khóe miệng nhìn nàng, đáy mắt ngập tràn ôn nhu.

“Không cần thiết cười khoa trương như vậy chứ ? Ta rất chân thành nghĩ giải quyết vấn đề”. Hắn bất đắc dĩ nhẹ vỗ về đầu.

Đoạn Hựu Lăng lắc đầu, vừa cười trong chốc lát sau mới dừng cười hẳn.

“Thiệu Giác, ta phát hiện ngươi thật sự là tượng cười mặt lạnh”. Nàng vẫn là dấu không được ý cười đầy mặt.

Tượng cười mặt lạnh ? Thiệu Giác lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười. Hắn từ đầu tới cuối không nói giỡn có được hay không…

Nàng cảm thấy buồn cười ? Nhưng là hắn muốn khóc a ! Nữ nhân này tại sao lại chậm tiêu đến như vậy ?

Hắn thật sự là điên mất thôi !

Mới đi ra nhà kho lấy khoai môn cùng đường cát một tí mà thôi, khi trở lại đã thấy bên chổ ngồi bên quầy ba đã kín khách, hơn nữa tất cả là khách nữ. Đoạn Hựu Lăng liên tiếp ba ngày đối mặt với hình ảnh giống như kiến nhìn thấy đường theo bản năng tranh giành thức ăn mà mặt không đổi sắc cũng không có cảm giác giật mình hay kinh sợ.

An tĩnh tiêu sái đi vào trong quầy ba, nàng cầm kéo cắt túi nhựa đem khoai môn đổ ra rổ tre, đường cát cũng cho vào hũ, mà bên kia quầy ba tiếng cười nói vang lên không ngớt cũng là thanh sắc nhẹ nhàng.

“Anh đẹp trai, ngươi đừng lặng yên như vậy nha, cùng tâm sự a !”

“Ngươi có bạn gái hay không, năm nay mấy tuổi ?”

“Hứng thú của ngươi là gì, bình thường lúc nghỉ ngơi thích làm gì ?”

“Buổi tối có rảnh không ta mời ngươi đi xem chiếu bóng nha ?”

“Ta thích ngươi, ngươi cùng ta gặp gỡ được không ?”

“Anh đẹp trai cho dù có nói hay không cũng mê người ! A ! Thật là đẹp trai quá a !”

Nôn ~~~Đoạn Hựu Lăng thiếu chút nữa thì phun ra. Nữ nhân bây giờ thật là hào phóng, khát khao khó nhịn sao ? Lời như thế cũng nói được, nàng thật rất muốn phun !

“Tại sao, không thoải mái sao ?”

Vẫn buồn bực vì sao nam nhân này lại không nói, rốt cuộc khi mở miệng lại dùng lời nói và ánh mắt ôn nhu khiến nữ nhân bên quầy ba hai mắt trợn to. Tất cả ánh mắt tập trung trên người nàng.

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì”. Chỉ là nghĩ muốn ói mà thôi, nàng dùng ánh mắt nói với hắn.

Thiệu Giác kéo nhẹ khóe miệng, đại khái biết được ý tứ của nàng. Thật ra hắn đã rất nhẫn nại đến muốn tổn hao sức khỏe lắm rồi.

“Anh đẹp trai, ngươi vì sao lại thiên vị, chỉ ôn nhu với mình Đoàn tiểu thư như thế ? Chúng ta sẽ ghen tị đó !”

“Đúng nha ! Đoàn tiểu thư đã làm mẹ rồi đó, ngươi hẳn là đem lực chú ý trên người bọn ta mới đúng”

“Không sai, không sai, đừng đem lực chú ý đặt trên người phụ nữ, nếu để ý thì nên để ý đến tiểu thư xinh đẹp, đúng không ?” Nói xong liền liếc mắt đưa tình với hắn.

Phụ nữ ? Đoạn Hựu Lăng không nhịn được liếc mắt. Nếu như nàng nhớ không lầm thì tuổi tác của họ cũng không thua gì nàng, có mấy người còn lớn tuổi hơn nàng, có cần thiết nói nàng giống như sắp đến thời kỳ mãn kinh được không ?

“Thật xin lỗi, ta nghĩ các ngươi có thể lầm một chuyện”. Thiệu Giác mỉm cười nhìn bọn họ mở miệng.

“Chuyện gì, suất ca ?”

“Hựu Lăng là lão bà của ta”

Đoạn Hựu Lăng xanh mặt.

“Lão công đối với lão bà ôn nhu, đem lực chú ý để trên người lão bà là chuyện đương nhiên không phải sao ? Lão bà ?”. Hắn chậm rãi nói hết lời liền cúi xuống hôn hít nàng đã bị dọa biến thành đầu gỗ.

Đoạn Hựu Lăng cả người lại cứng ngắc, kinh ngạc không biết làm sao lại không dám lộn xộn. Bởi vì toàn bộ nữ nhân đã đơ hình trừng nàng không chớp mắt, dường như hận không thể giết nàng ngay tức khắc.

Xem xem, nàng đã nói đây không phải là ý hay, sẽ hại nàng trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích nha, nàng thật sẽ bị Thiệu Giác hại chết nha !

“Đoàn tiểu thư, suất ca nói là sự thật sao ? Ngươi là lão bà của hắn?” Mỗ nữ ghen tị đề cao thanh âm chất vấn.

“Ách…”

“Lão bà, giấy không thể gói được lửa, quan hệ của chúng ta sớm hay muộn cũng nên để mọi người biết, vẫn là công khai thôi”. Thiệu Giác cúi đầu nhìn nàng không chớp, không tiếng động thỉnh cầu.

Giấy không thể gói được lửa, giống như ngươi nói. Nàng cũng dùng ánh mắt trả lời, thần sắc rất khẩn trương.

Chờ lâu không nghe câu trả lời, hắn lần nữa dùng ánh mắt khẩn cầu rất ôn nhu khiến người khác khó có thể từ chối.

Đoạn Hựu Lăng chống đỡ không nổi ánh mắt của hắn đành nhìn về phía mọi người đang chờ câu trả lời, gật đầu, “Đúng”

“Ông trời của ta a !” Có người thét chói tai.

“Ta không tin !” Có người lắc đầu.

“Tại sao các ngươi lúc trước không nói ?”

“Tại sao ta chưa nghe ngươi đề cập tới hắn ?”

“Tại sao ta chưa thấy ngươi đi tìm Đoàn tiểu thư, một hai năm qua một lần cũng không thấy ?”

“Đây là chúng ta gần đây mới gặp lại”. Thiệu Giác không nhanh không chậm trả lời.

“Gần đây mới gặp lại ?”

“Năm đó vì nguyên nhân gây lộn, Hựu Lăng trong lúc tức giận rời nhà trốn đi, ngay cả mang thai cũng không nói cho ta biết, mà ta cũng tức giận nên không đi tìm nàng. Chúng ta cứ như vậy tách ra nhiều năm, cho đến gần đây mới nối lại tình xưa, cả nhà đoàn viên.” Hắn thở dài giải thích, trong giọng nói đầy ý tứ biết vậy chẳng làm.

Đoạn Hựu Lăng nhanh chóng cúi đầu xuống giống như đang hối hận năm đó trốn nhà đi, nhưng trên thực tế nàng đang nhịn cười. Trời ạ ! Hắn thế nhưng đem chuyện bịa đặt ra để nói. Trời ạ ! trời ạ ! trời ạ ! Làm sao bây giờ, nàng sắp bật cười rồi nha !

“Các ngươi thật sự là vợ chồng ?”

Thiệu Giác gật đầu, cúi xuống nhìn nữ nhân trong ngực đang nhịn cười, trong lòng không khỏi thở dài.

“Nhưng là ta không thấy các ngươi đeo nhẫn trên tay nha ?” Còn có nữ nhân cố chấp không muốn tin chuyện này.

“Nhẫn sao ?” Hắn sắp chịu không nổi nữa. Nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của nàng, hắn tưởng tượng bộ dáng lúc mình đem nhẫn đeo vào ngón tay nàng.

“Tối nay chúng ta đi chọn lại nhẫn được không ?” Hắn thâm tình nhìn nàng cười một tiếng rồi ngừng lại như cố ý nói cho người khác nghe “ Lúc trước nhất thời tức giận ta không nên vứt nó đi, thực xin lỗi”

Đến đây, cho dù có người không muốn tin tưởng cũng bị đánh bại dưới ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn Đoạn Hựu Lăng của hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.