Nhưng khi hắn cố gắng muốn thấy rõ diện mạo cô gái kia, cô gái trong đầu lập tức lại biến thành Lăng Thủy Nguyệt, giống như trước cô vẫn nhút nát. Hình ảnh hai người ngổn ngang trùng điệp .
Tiếp theo hình ảnh lại nhảy đến lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn, kích động nắm ống tay áo của hắn, buồn bã khẽ gọi,“Nghiêu……”
Không biết có phải thuốc bắt đầu phát tác hay không, ý thức hắn dần dần mơ hồ, mí mắt cũng trở nên nặng nề, làm cho hắn nhịn tự chủ chậm rãi nhắm lại hai mắt, loáng thoáng cảm giác được có bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve má trái đang sưng hắn, bị bàn tay nhỏ bé kia sờ lên.Trước đó vốn vừa rát vừa đau giờ giống như phút chốc tất cả đều giảm bớt .
“Thật sự cái gì cũng không nhớ sao?” Thanh âm này nghe có chút xa xôi cũng có chút không đúng thật.Hắn muốn đáp lại nhưng không cách nào mở miệng.
“Năm đó anh nói muốn em làm bạn gái của anh, em rất vui mừng nhưng ngày hôm sau anh liền mất tích .Tìm nhiều như vậy năm, một chút tin tức cũng không có……”
Thấy hắn đã muốn ngủ,Lăng Thủy Nguyệt nửa quỳ ở bên giường hắn.Lúc này cô mới có dũng khí đối diện với hắn,cô đau lòng vuốt ve mặt hắn, hắn nhất định rất đau nhưng thật ra cô cũng rất đau.
Cô thương hắn như vậy, cho dù hai người chưa bao giờ bắt đầu qua nhưng cô vẫn ngu ngốc yêu hắn như vậy.
Cho dù hắn đã đem cô loại ra khỏi trí nhớ, nhưng chỉ cần có thể ở bên người hầu hạ hắn, cô cũng cam nguyện.
Đợi đến một ngày hắn không cần cô nửa,cô sẽ yên lặng rời đi, trốn đến một nơi hắn vĩnh viễn không quên được, thử quên đi tất cả liên quan đến hắn như vậy tim sẽ không đau them nửa.
Nghe hắn phát ra quy luật tiếng hít thở, biết hắn đã muốn ngủ say,cô ngồi vào bên giường, cẩn thận nhìn khuôn mặt tuấn tú mà cô ngày nhớ đêm mong.
“Nghiêu…… Nghiêu…… Trong thế giới của anh thật sự đã không có em sao?”
Cô than nhẹ một tiếng, nước mắt đã lởn vỡn ở hốc mắt,cô chậm rãi cúi đầu thật cẩn thận hôn lên môi hắn,thì ra môi đàn ông cũng có thể mềm mại như vậy.
Tiếp theo cô giống như kinh sợ, vội vàng lùi về phía sau, cả khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, tim đập cũng nhanh hơn .
Trời ạ! Cô vừa mới làm cái gì?!
Chẳng lẽ…… Vẫn là khắc chế không được cảm tình đối với hắn sao?
………………..
Khi Thượng Quan Nghiêu tỉnh lại, nhìn thấy Lăng Thủy Nguyệt gục vào bên giường hắn đang ngủ, lông mi của cô tuy rằng không nồng đậm nhưng lại thon dài cuốn khúc, cái mũi nhỏ cao thẳng thỉnh thoảng phát ra tiếng ngáy giống mèo con nhỏ.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô giống cánh hoa xinh anh đào đẹp, hắn buồn cười nghĩ tới đôi môi thanh tú như vậy,ăn trong tình huống đặc biệt đó sẽ rất lỗ ?
Má phải của cô đặt trên cánh tay trắng noản, đè ép có chút biến dạng, thoạt nhìn buồn cười nhưng mà có chút đáng yêu.
Hắn cứ như vậy đánh giá cô thật lâu, giống như xem hoài không đủ, thậm chí còn khờ dại hy vọng cô vĩnh viễn không cần tỉnh lại.
Hắn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, lúc này tối đen một mảnh, không biết hắn đã ngủ bao lâu mà bây giờ đầu của hắn vẫn có chút choáng váng , thân thể hắn từ trước đến nay không tệ.Nếu không phải vài ngày trước đó bởi vì công tác quá mức mệt nhọc, hơn nữa gần nhất là tranh chấp càng ngày càng kịch liệt với cha, tích lũy nhiều áp lực, hắn cũng sẽ không đỗ bệnh như vậy.
Bình thường dù mệt mỏi cách mấy, hắn thủy chung dựa vào lực ý chí chống đỡ , không muốn bị người khác thấy chính mình yếu ớt.Hắn lại không nghĩ rằng ở trước mặt cô hắn lại có thể hoàn toàn thả lỏng.
Đối với cô hắn không hề cảnh giác cũng không phòng bị, giống như trời sinh chỉ biết cô sẽ không thương tổn hắn.
Hắn cẩn thận không kinh động cô, chậm rãi xuống giường, nhẹ nhàng đem thân mình nhỏ gầy của cô ẳm lên giường lớn.Cô giống như rất mệt, trên mặt đất còn có nước và khăn mặt, xem ra hắn ngủ bao lâu cô liền ở bên cạnh hắn bao lâu.
Nếu cô thật sự xem chính mình như một người hầu, cần quan tâm hắn như vậy sao?
Hắn đem chăn mỏng đắp lên người cô, cô nói vài tiếng vô nghĩa, thay đổi tư thế lại tiếp tục ngủ.
Hắn nhìn chằm chằm vẻ mặt đang ngủ của cô, rõ ràng dáng vẻ không xinh đẹp nhưng nhất cử nhất động của cô, hắn đều cảm thấy đáng yêu như vậy?
Hay là…… Hắn Thượng Quan Nghiêu trời sinh liền thích cô gái này?
Tim bị đóng băng nhiều năm đột nhiên hòa tan ,ở chung một chỗ với cô cảm giáccó một cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ.
Cô cư nhiên có thể cho dỡ xuống vũ trang của hắn, hoàn toàn tín nhiệm, thậm chí còn có…… Một chút xúc động không hiểu……
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn chậm rãi nằm ở bên người cô, hai tay không chịu khống chế nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, hôn lên đôi môi phấn nộn,cô đang ngủ cũng mơ mơ màng màng hưởng ứng hắn, giống như hai người nhất định là một đôi.
…………….