Thư Tình ngồi trên giường sửng sốt thật lâu, cuối cùng vẫn là Tần Khả Vi hết giờ tự học buổi tối trở lại, trông thấy bộ dạng ngẩn người của cô, lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
“Cậu làm gì thế? Ngồi một mình trong phòng không nhúc nhích, hù chết tớ”.
Thư Tình mờ mịt ngẩng đầu nhìn Tần Khả Vi, “Làm sao bây giờ, hình như tớ…. cãi nhau với Cố Chi”.
“Tớ nghĩ các cậu đã cãi nhau rồi, bây giờ là chiến tranh lạnh vài ngày, được không?”.
“Trước đó không xác định, nhưng mà bây giờ xem ra….”. Thư Tình trầm mặc một hồi, dưới sự truy hỏi của Tần Khả Vi thì cô nói, “Vừa rồi Trần Niệm Niệm nói với tớ, trong trường học truyền ra chuyện của anh ấy với cô chủ nhiệm hệ tiếng Pháp, nói là cô chủ nhiệm và anh ấy đưa con gái đến ăn cơm tại trung tâm, còn có người thấy bộ dạng bọn họ rất thân mật”.
Tần Khả Vi sững sờ, “Làm sao có thể?…. Vậy cậu tin sao?”.
Thư Tình lắc đầu, “Anh ấy không phải loại người như vậy”.
“Sao lại không được?”. Tần Khả Vi ngồi bên cạnh cô, lấy di động xem lịch sử nói chuyện của cô với Trần Niệm Niệm, sau đó ngồi bên cạnh vừa cười vừa nói, “Không phải cậu không biết đám người ở khoa ngoại cả trai lẫn gái đều hay bát quái, thấy gió nói mưa, ăn cơm cùng nhau thì làm sao? Cậu vẫn hay ăn cơm với Tống Dư mà, chẳng lẽ cũng có chuyện rồi? Hơn nữa, thân mật trong tình huống nào, ai nói cũng không được, chúng ta vẫn thân mật với Dư Trì Sâm còn gì!”.
Tần Khả Vi một mình thao thao một đống lớn, cuối cùng vỗ vỗ bả vai Thư Tình, “Được rồi, nhìn thầy Cố cuối cùng vẫn là của cậu, cậu đừng để ý quá. Nếu thật sự không được, sau này trở về thì lập tức gạo nấu thành cơm, sau đó khóc nháo muốn anh ta phụ trách!”.
Thư Tình bật cười, thấy vẻ mặt Tần Khả Vi như trút được gánh nặng, trong lòng lại không thoải mái được.
Một lát sau, Lưu Tư ngủ chung phòng cũng trở lại, cô ấy là một nữ sinh rất hướng ngoại, sau khi tắm rửa xong thì làm ổ trên giường nghịch điện thoại, lát sau, đột nhiên cảm xúc dâng trào hỏi Thư Tình: “Cậu có bạn trai chưa?”.
Thư Tình gật đầu.
“Bạn trai cậu có chơi trò chơi không?”.
“Không chơi”.
Lưu Tư thở dài, phiền muộn nằm trên gối, “Tốt thật, bạn trai tớ, ba ngày thì có hai ngày chơi trò chơi, không thèm đi với tớ. Vất vả lắm mới đến Chủ Nhật, muốn anh ấy đi dạo phố với tớ thì anh ấy nói tớ thích xài tiền baajty bạ. Anh ấy thì tốt hơn chắc, ăn mặc tiết kiệm để lấy tiền nạp thẻ games, chẳng lẽ cái này coi như là xài tiền không được?”.
Tần Khả Vi đi từ nhà vệ sinh ra, vừa sấy tóc vừa nói: “Tớ không thích nhất là loại người mê muội mà mất cả ý chí, vì trò chơi mà gạt cậu qua một bên, cậu còn đi theo anh ta làm gì?”.
Lưu Tư nói: “Bởi vì tớ thích anh ấy, lúc trước theo đuổi lâu mới được”.
“Cậu thích anh ta ở điể nào?”.
“Anh ấy cao lớn, đẹp trai, lại học âm nhạc, nói chuyện và hát đều rất dễ nghe”. Lúc Lưu Tư nói rất kiêu ngạo, “Trước kia có rất nhiều người theo đuổi anh ấy, cuối cùng bởi vì anh ấy vừa khó theo đuổi vừa không để ý đến ai nên buông tha, cũng là tớ kiên trì mỗi sáng sớm anh ấy luyện giọng mang sữa chua đến, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Cậu biết đấy, người của khoa âm nhạc mỗi ngày đều dậy sớm luyện giọng, tớ không cần dậy sớm nhưng vì đưa sữa chua cho anh ấy, mỗi ngày đều đặt đồng hồ báo thức rwoif giường, cũng may ông trời không phụ lòng người”.
Tần Khả Vi mở to hai mắt nhìn, “Cậu chỉ vì anh ta đẹp trai, giọng nói dễ nghe, cho nên mới nhiệt tình theo đuổi anh ta như vậy?”.
Lưu Tư ngồi dậy, hùng hồn nói, “Ai da, cậu không biết, lúc đó tớ vừa vào đại học, anh ấy học khóa trên, là đàn anh đại diễn đọc diễn văn, lúc đó đứng trên đài, mê hoặc một đám người phía dưới. Sau đó anh ấy cầm microphone nói một câu, một đám người phía dưới chết lập tức sống lại! Từ nhỏ tớ đã thích những chàng trai có giọng nói dễ nghe, hơn nữa lại còn là một anh đẹp trai! Lúc đó tớ lập chí nhất định phải theo đuổi anh ấy!”.
Thư Tình nghe Tần Khả Vi sắc bén phân tích cho Lưu Tư, cuối cùng Lưu Tư kín đáo thở dài.
“Kỳ thật tớ biết rõ ngay từ đầu anh ấy không thật lòng với tớ, lúc anh ấy nhận lời đã nói với tớ, từ lúc bắt đầu năm nhất, anh ấy đã quen với bốn người bạn gái, lúc tớ theo đuổi anh ấy thì ah ấy mới năm hai, ôi chao! Bốn người bạn gái! Người bên cạnh cũng khuyên tớ, nhưng mà tớ thích anh ấy, tớ thừa nhận tớ nông cạn, lúc đầu cũng vì anh ấy đẹp trai, giọng nói dễ nghe, cho nên mới thích anh ấy Chỉ là từ lúc bắt đầu theo đuổi anh ấy, tớ phát hiện anh ấy còn là một người rất có trách nhiệm…”.
“Người trách nhiệm?”. Tần Khả Vi khoa trương cắt đứt lời cô, “Cậu xác định ba chữ kia dùng để hình dung anh ta? Một người vì trò chơi mà bỏ ban gái qua ột bê không quan tâm mà có thể xưng là người có trách nhiệm?”.
Cuối cùng Tần Khả Vi đưa ra kết luận, Lưu Tư nên cân nhắc lại quan hệ này, nếu như bên nam thật sự không có chút tâm tư nào với cô ấy, cô ấy hoàn toàn không cần tốn tâm tư vào người đó.
Trước khi ngủ, Lưu Tư nói: “Tớ đã biết từ lâu, ở cùng với người không cùng đẳng cấp với mình sẽ phải chịu áp lực rất lớn. Anh ấy cao cao tại thượng, tớ lại bình bình thường thường, nhưng lại không nhịn được mà muốn thử một lần”.
Cô ấy phiền muộn trở mình, trong bóng đêm nhẹ nhàng nói câu: “Càng biết không có khả năng, càng giống thiêu thân đâm đầu vào lửa, có lẽ chỉ có tớ như thế thôi”.
Thư Tình trợn tròn mắt, ngẩn người trong bóng đê rất lâu mới thở dài, nhỏ giọng rù rì nói: “Đâu chỉ mình câu đâu”.
Cô không hề nghi ngờ gì, Cố Chi là một người có trách nhiệm lại tỉnh táo thong dong. Cho dù anh thật sự thích người khác, nhất định sẽ nói cho biết, sẽ không bí mật, nhưng mà đồng thời, cô cũng xác định cô chủ nhiệm hệ cũng biểu lộ tình ý với Cố Chi.
Mà nghe xong chuyện cũ của Lưu Tư, cô đột nhiên bắt đầu tự hỏi, nhuwngx ngày Cố Chi không liê lạc với cô, anh đang suy nghĩ cái gì?
Cô vì chính mình phàn nàn phẫn uất, còn không biết rõ tình hình mà nổi giận với anh, bây giờ bên anh có một Hà Lâm vừa thành thục vừa ôn nhu…. Sự đối lập rõ ràng như vậy.
Có phải anh sẽ nghĩ rằng cô kỳ thật vừa ngây thơ vừa tùy hứng, không chịu trách nhiệm với quyết định của mình?
Thư Tình chợt phát hiện, thì ra người đang yêu thật sự là già mồm cãi lão, yêu một người đều miên man suy nghĩ rất nhiề.
Thật ra cô không hề dũng cảm như vậy, không có cách nào, chỉ dựa theo trái tim mình mà thích anh. Ánh sáng của anh rực rỡ, phong thái tuấn dật, anh như mang theo bàn tay vàng của thượng đế, lúc nào cũng tản ra sức quyến rũ vô cùng.
Mà thật ra cô luôn âm thầm tự ti, dù là trước đó luôn không kiêng nể gì hưởng thụ sự dịu dàng của anh, nhưng trong lòng luôn nghĩ, người ưu tú như anh sao lại vừa ý với một người bình thường như cô?
Vậy bây giờ thì sao? Lâu như vậy anh không liên lạc, có phải nghĩa là anh hối hận không?
Một mình Thư Tình nằm trong bóng đêm suy nghĩ thật lâu, cho đến khi tiếng hít thở đều đều của Lưu Tư và Tần Khả Vi vang lên, cô mới từ từ ngồi dậy cầm lấy điện thoại, cứ vậy mặc váy ngủ, rời khỏi phòng lặng yên không tiếng động.
Trời đã rạng sáng rồi, nhưng cô không thể nào ngủ được, rốt cuộc cô lấy dũng khí bấm số kia.
Một lát Cố Chi mới nhận, giọng nói trầm thấp mang theo chút mệt mỏi không dễ dáng phát hiện.
Anh hỏi: “Làm sao vậy?”.
Chỉ ba chữ đơn giản như vậy, lại như đã rất nhiều năm rồi. Thư Tình không nói ra lời.
Hành lang không một bóng người, cô từ từ ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: “Cố Chi, anh cái đồ khốn kiếp này”.
Một giây sau, không đợi đối phương có phản ứng, cô nhanh chóng cúp điện thoại.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng dứt khoát đóng di động lại.
Muốn tùy hứng, dứt khoát tùy hứng là được, nếu như ngay cả chút tùy hứng đó của cô cũng không thể bao dung thì người đàn ông này sớm muộn cũng sẽ không nhẫn dược.
Thư Tình cảm thấy, so với chuyện nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, chẳng bằng làm theo ý mình, dù sao dũng sĩ chân chính không sợ đối mặt với Cố Chi lạnh lùng.
Cố Chi nhanh chóng mở đèn bàn, ngồi dậy, gọi lại. Tiếc là giọng nữ xa lạ khách khí nói cho anh biết: Xin lỗi số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được, xin gọi lại sao.
Anh ngồi dưới ánh đèn nhìn điện thoại, bàn tay dụi dụi con mắt, trên mu bàn tay dường như có thể thấy được vài lỗ kim, rõ rãng đã bị châm không ít.
Một tuần trước, cảm mạo và sốt đồng thời tấn công, ngay cả đi dạy anh cũng không thể đi, chỉ có thể đến bệnh viện truyền nước biển.
Nói cũng buồn cười, là bác sĩ anh lại không muốn đến bệnh viện. Nếu Lý Tuyên Nhiên không kéo anh đi truyền nước, sợ là lúc này anh còn đang nằm trên giường bệnh không dậy được.
Cố Chi cúi đầu nhìn tên cô, thở dài.
Ba ngày trước, Lý Tuyên Nhiên còn mắng anh: “Rõ ràng cậu lo lắng ngủ không yên, đi châm chọc còn bệnh ra thế này, vì sao không nói cho cô ấy biết rõ?”.
Lúc đó anh chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Chính mình ra thế này rồi, còn để cô ấy lo lắng cho mình?”.
Lý Tuyên Nhiên hùng hùng hổ hổ bước đi, cuối cùng không nhịn được đẩy cửa bổ sung một câu: “Thật sự phục cậu, tính tình hiền lành rõ ràng mà cũng dùng vào yêu đương, cậu không biết là khi yêu thì không giống với những sự việc khác sao? Cậu lo lắng cho cô ấy như vậy, vậy thì an ủi đi, giả bộ đứng đắn cái gì, lại còn dạy dỗ con nhà người ta! Tớ thấy lúc nào bị đá cậu còn có thể dịu dàng lương thiện lúc người ta hạnh phúc, sớm tìm được niềm vui mới! Cái này gọi là đồ hèn!”.
Cố Chi nằm trên giường bệnh, lạnh lùng nhìn anh một cái, “Đi thong thả không tiễn”.
Cái này còn có ý thứ hai là: Chờ đó cho tớ, khi nào bệnh khỏi tái chiến.
Dưới ánh đèn bàn, anh ngồi lẳng lặng đã lâu, cuối cùng gửi tin nhắn qua.
“Còn mười ngày nữa”.
Anh chờ em chiến thắng trở về.
Lúc Cố Chi còn nhỏ, mẹ luôn rất nghiêm khắc với anh.
Ví như năm Cố Chi tám tuổi, đạp xe đạp lao xuống từ một sườn dốc rất dốc, cuối cùng cả người và xe đều bị lật và té ngã, đầu gối bị thương máu chảy ra, được đưa đi bệnh viện khâu 11 mũi.
Lúc đó mẹ anh tới bệnh viện, thấy đầu gối của anh thì mắng một trận, nói anh thích thể hiện, nói anh không có đầu óc, cả ngày đều hồ đồ, nói anh là một đứa trẻ không làm người khác bớt lo.
Lúc đó Cố Chi chịu đựng nhịn khóc không giải thích gì cả, quật cường nín nhịn không nói một lời.
Về sau mẹ anh mới nghe người qua đường đưa Cố Chi tới bệnh viện nói, đứa bé này đạp xe đạp, trong tay còn cầm một hộp bánh ngọt nhỏ, vẻ mặt hưng phấn đi từ trên sườn núi xuống. Bởi vì dùng một tay bóp phanh, khiến lực quá lớn, bánh xe không chịu được nên cả người và xe mới bị như vậy.
Lúc đó mẹ anh ngẩn người, bởi vì bà loay hoay nên đã quên đó là ngày sinh nhật của bà.
Về sau mẹ anh bị ung thư, tính tình bướng bỉnh phát tác, không cho ba anh nói tình hình thực tế cho con trai biết, cũng vì vậy bà qua đời thành tiếc nuối lớn nhất trong lòng Cố Chi, là vết sẹo cả đời khó có thể khép lại trong lòng anh.
Lúc đó Cố Chi khổ sở ai cũng thấy được, các giáo sư ở viện y học Pháp còn đặc biệt phê chuẩn sinh viên tài cao hợp ý ở nhà nghỉ ngơi một tuần. Nhưng mà ngày hôm sau, Cố Chi giống như người không có việc gì đến bệnh viện, tiếp tục bình tĩnh thong dong cầm dao mổ vào phòng giải phẫu. Giải phẫu phức tạp được anh dùng cách nhanh chóng chuẩn xác hoàn thành, sự thật chứng minh, mẹ mất không ảnh hưởng đến y thuật của anh.
Nhưng sau khi về nhà khuya, Lý Tuyên Nhiên gọi điện thoại cho anh, từ giọng nói khác ngày thường của Cố Chi phát hiện ra, Cố Chi uống rượu say mèm ở nước Pháp, gần như ghẹn ngào gọi hai chữ mẹ ơi.
Nhưng hôm sau Lý Tuyên Nhiên gọi điện an ủi anh thì sau khi tỉnh rượu, Cố Chi chỉ từ tốn nói một câu: “Tối hôm qua cậu nằm mơ”.
… Chết cũng không thừa nhận mình bị đau.
Lý Tuyên Nhiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói những chuyện cũ của Cố Chi với vợ, “Em cũng biết đó, trước đó tính cách như hũ nút, đối với ai cũng chỉ thích dấu trong lòng, biểu hiện ra ngoài đều là dạy dỗ, giống như ông già. Anh nói cho em biết, đừng nói là Thư Tình, trên thế giới này sẽ không có ai có thể chịu được cậu ta! Hãy chờ xem, thời gian dài sẽ chứng minh, ai bảo cậu ta không thú vị lại thích nói điều cao xa, quy luật cuộc sống không hề thay đổi, đúng là người máy!”.
Lý phu nhân đặt cuốn sách trong tay lên đầu tủ, mắt nhàn nhạt nhìn Lý Tuyên Nhiên, “Ai nói trên thế giới này không có người chịu được anh ta? Không phải anh vẫn chịu được sao? Kết hôn đã ba năm, mỗi ngày em đều nghe thấy hai chữ Cố Chi từ miệng anh. Nếu em không phải vợ anh, sợ rằng em còn nghi ngờ giới tính của anh có vấn đề”.
Lý Tuyên Nhiên: “…..”.
Anh cũng rất oan ức mà. Ai bảo anh là người chính nghĩa lương thiện, chính trực như vậy, lấy giúp người khác làm niềm vui. Anh là bác sĩ thú y, thấy động vật nhỏ yếu ớt đáng thương thì không nhịn được mà muốn cứu sống, Cố Chi này không phải vừa vặn áp vào lòng tốt của anh?!
Không biết nếu lúc này thầy Cố nghe được tiếng lòng của Lý Tuyên Nhiên sẽ có phản ứng gì.
Thời hạn hai tháng thực tập rất nhanh đã đến, trước khi rời khỏi, hiệu trưởng và bọn nhỏ tổ chức đốt lửa trại cho các thầy cô thực tập trên sân thể dục.
Những đứa trẻ ngồi vây quanh đống lửa, cao giọng hát bài hát cả ơn thầy cô, ánh lửa ấm áp hòa thuận vui vẻ chiếu sáng những khuôn mặt ngây thơ, Thư Tình đột nhiên muốn khóc.
Cao Dật chạy tới, đỏ mắt ôm lấy cổ cô, “Cô Thư, em không nỡ rời cô….”.
Thư Tình sờ sờ đầu của cậu bé nhưng không biết nên nói cái gì.
Đúng lúc này cô nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc, giọng nói trầm thấp dễ nghe của Cố Chi, phá tan đêm tối nặng nề, đi thẳng vào lòng cô.
“Không nỡ cũng không có cách nào, cô ấy phải về với tôi”.
Cả người Thư Tình cứng đờ, không thể tin được quay đầu.
Chỉ cách vài mét, Cố Chi đứng ở đó, sau đó sải bước đi tới, ánh mắt nhìn thẳng vào Cao Dật đang ôm lấy tay cô, rất lễ phép nói: “Xin hỏi em có thể chuyển tay một chút không? Tôi đoán rằng cô giáo Thư của em đã lâu không gặp bạn trai yêu mến của cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ muốn nhào lên tặng tôi một lễ gặp mặt, tư thế này của em không thuận tiện cho cô ấy làm thế”.
Cao Dật bị ba chữ bạn trai làm chấn động đứng nguyên tại chỗ, nhưng cậu bé không buông tay ra mà mang theo địch ý nhìn anh, “Cô là cô giáo Thư của em!”.
Cố Chi gật đầu, “Cô ấy cũng là bạn gái của tôi”.
“Mập mạp nói cô ấy thất tình rồi!”. Giọng nói Cao Dật rất lớn, cánh tay ôm chặt lấy cổ Thư Tình, “Chờ em lớn lên, em muốn cô giáo Thư sẽ là bạn gái của em, không có phần của anh!”.
Cố Chi nở nụ cười, “Chờ em lớn lên?”. Anh dường như đánh giá một chút, sau đó mới dịu dàng nói, “Nhưng mà làm sao giờ, chờ sau khi em lớn lên, cô giáo Thư của em cũng đã lập gia đình rồi”.
Khuôn mặt Cao Dật lại bắt đầu đỏ lên, sau đó đôi mắt cũng đỏ, quay đầu qua tìm sự giúp đỡ của Thư Tình.
Tâm tình Thư Tình quả thật đã cuồn cuộn rồi nhưng cho dù như thế cô cũng chỉ ngồi một chỗ, không đếm xỉa tới mà hôn lên cái trái Cao Dật, “Đừng nghe người ta nói mò, cô làm sao có thể khinh địch mà gả người như vậy? Trước khi tìm được người chồng như ý, chuyện lập gia đình chỉ là vô nghĩa”.
Mà theo nụ hôn nhu hòa rơi trên trán bé trai, khuôn mặt của người đàn ông nào đó kéo dài ra mấy lần.