Đối với chuyện con gái phải đi cao nguyên, Thư Tuệ Dĩnh mất rất nhiều khí lực mới tiêu hóa được tin tức này, cuối cùng bà chỉ nói một câu: “Bao lâu lên đường? Mẹ tới thành phố A tiễn con”.
Thư Tình vội vàng lắc đầu, chỉ sợ mẹ sẽ tới.
“Đừng đừng, đâu phải chỉ có mình con, Tần Khả Vi và Dư Trì Sâm cũng đi, ba bọn con nói tốt rồi, lần này phải hoàn toàn độc lqđ lập, không cần người lớn đưa. Thứ bảy này xuất phát, chỉ cần hai tháng, nghỉ hè sẽ trở lại”.
Thư Tuệ Dĩnh dừng một chút rồi nói: “Thứ sáu này mẹ tới đó một chuyến, cùng nhau ăn cơm”.
Nói đến cùng, cho dù Thư Tình là đứa nhỏ ddlqđ trong gia đình không cha nhưng vẫn được bà bảo vệ tốt, lần này phải đi đến nơi thực tập rất xa hai tháng, điều kiện gian khổ trước nay chưa từng trải qua, làm sao bà có thể yên tâm được?
Nhưng mà không yên tâm cũng phải buông tay, bởi vì bà cũng hiểu, Thư Tình không thể nào vẫn sống dưới cánh chim của bà, mặt trời nhỏ muốn sáng lên nóng lên phải trải qua sự thử thách của mưa sa, học được tự mình phá bỏ những tầng mây nặng nề dày cộm trước mắt.
Buổi tối thứ sáu có tiết tiếng Pháp, bởi vì Thư Tình và Tần Khả Vi phải đi thực tập xa, cho nên nghỉ học cũng sớm hơn, không cần đi học nữa.
Lúc đứng ở cửa trường học chờ Thư Tuệ Dĩnh thì chiếc xe Volvo màu đen dừng lại trước mặt cô, Cố Chi quay cửa kính xe xuống, từ chỗ tay lái phụ cầm lên một cái hộp, đưa ra ngoài cửa sổ cho cô.
“Cái gì đó?”. Thư Tình nhận lấy, lắc lắc, nặng quá.
“Tài liệu học tập, sợ trong hai tháng thực tập em quên hết những gì anh dạy cho nên…”. Còn lại không cần nói cũng biết, Cố Chi biết cô đang đợi mẹ, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, khóe miệng cong cong, “Chơi vui vẻ”.
Cửa sổ xe bị đẩy lên, chiếc Volvo dưới cái nhìn của Thư Tình chạy vào trường học.
Quán ăn trên đường dành riêng cho người đi bộ lúc nào cũng đông người, Thư Tình lại rất may mắn, do xung quanh rất huyên náo khiến mẹ cô không thể thao thao bất tuyệt.
Cô chọn một vài chuyện vui vẻ để nói, ví như đàn chị năm tư đi thực tập về, nói là gian khổ, điều kiện không bằng trường học trong thành phố, nhưng cơ hội ở trong trường học lại lớn hơn nhiều, có thể độc lập dạy trên lớp, tự quản lý lớp học, kỹ năng của giáo viên sẽ được tăng lên rất lớn. Mà ở trường học trong thành phố, chỉ có thể đi theo sau chủ nhiệm lớp làm việc vặt, nói dễ nghe là giáo viên thực tập, khó nghe một chút chính là bảo mẫu.
Thư Tuệ Dĩnh biết cô đang trấn an mình, bà chỉ bĩu môi nói: “Tính tình nóng nảy như con, chỉ mong làm giáo viên không dạy làm con em nhà người ta. Không phải mấy năm trước có một tin nói là có một giáo viên trong lúc tức giận ném học sinh không nghe lời ra ngoài cửa sổ, con phải thu liễm lại cho mẹ, không nên làm việc ngốc không nên làm… nói đến đây, đến lúc đó con có thể xin dạy ở một phòng học ở lầu dưới được không?”.
Thư Tình: “… ….”.
Hai mẹ con chuyện trò linh tinh, bữa cơm ăn rất thoải mái.
Thư Tuệ Dĩnh tạm thời quyết định phải ở cùng con gái một buổi chiều, có thể dặn dò chút chuyện cần thiết.
Sau khi ăn xong, hai người tản bộ trong sân trường, Thư Tình liếc nhìn đồng hồ, đang cầu nguyện đừng đụng phải Cố Chi thì chợt nghe mẹ nói một câu, “Này, đó không phải là thầy Cố của các con sao?”.
Cố Chi đang đi ra từ bên trong giảng đường, cầm quyển sách tiếng Pháp trong tay, hơi nghiêng đầu đã nhìn thấy hai mẹ con đang dừng ở chỗ.
Anh đứng lại một chút, gật đầu với hai người ở xa, Thư Tuệ Dĩnh chợt bước nhanh đi tới, gọi một tiếng, “Thầy Cố”.
Bà hơi áy náy, nói xin lỗi chuyện lần đầu nói chuyện điện thoại hiểu lầm, sau đó nhắc đến việc mỗi lần về nhà Thư Tình đều cố gắng học tiếng Pháp, nếu không phải học thầy giáo tốt, cũng không có động lực lớn vậy.
Khóe môi Cố Chi giương lên một chút, như có điều suy nghĩ, liếc nhìn Thư Tình, “Không dám giành công, là chính Thư Tình cố gắng, có lòng cầu tiến”. Anh thấy mẹ cô nở nụ cười, hơi dừng một chút, nói tiếp, “Cháu nghe nói Thư Tình sắp đi thực tập xa, em ấy vẫn rất độc lập, lại có hứng thú lớn với trường học, nhất định sẽ là một giáo viên được khen ngợi. Mặc dù điều kiện bên kia kém hơn ở thành phố A nhưng lại rất tốt để rèn luyện người, cũng là một kinh nghiệm công việc và trải nghiệm cuộc sống rất tốt”.
Có được khích lệ của thầy giáo khiến Thư Tuệ Dĩnh cảm thấy có phần thụ sủng nhược kinh, cười nói cảm ơn liên tục, cuối cùng nhìn bóng lưng Cố Chi rời đi, bà thở dài với Thư Tình, “Nếu sau này bạn trai con bằng một nửa thầy Cố, mẹ cũng an tâm”.
Thư Tình giật mình trong lòng, nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy, thầy Cố đúng là một người đàn ông tốt, người nào gả cho anh ấy, đời này thật có phúc”.
Mẹ cô gật đầu.
Thư Tình lại bổ sung câu: “Mẹ xem, anh ấy ôn nhu thiện lương, hòa ái dễ gần, nhất định sẽ hiếu thuận cha mẹ vợ, cho nên cha mẹ vợ cũng có phúc, đúng không?”.
Mẹ cô lại gật đầu.
Thư Tình nhìn bóng lưng đi xa, cười rất có thâm ý.
Đêm đó, Thư Tuệ Dĩnh ngủ cùng giường với con gái, trong bóng đêm bà cằn nhằn liên miên, rất nhiều.
Ngày hôm sau chia tay ở cửa trường học, Thư Tình cười rất rạng rỡ, đứng trên xe buýt phất tay, Thư Tuệ Dĩnh cũng cười nói hẹn gặp lại với cô. Mà khi xe buýt bắt đầu khỏi động, khi bóng dáng con gái biến mất, người mẹ đột nhiên nước mắt rơi như mưa, khiến những người bên cạnh giật mình.
Bà vừa lau nước mắt, lại không thể ngừng khóc, đồng thời lại cảm thấy đáng trách, một người đã lớn tuổi còn khóc giống như đứa bé, nhưng mà bà không khống chế được nước mắt.
Chợt phía sau có người đứng dậy, thấp giọng nói mấy câu với nam sinh ngồi bên cạnh bà, nam sinh kia hớn hở đứng dậy đổi chỗ ngồi với anh.
Vì vậy, khi Thư Tuệ Dĩnh đang khóc rất đau lòng, chợt có một bọc khăn giấy được đưa tới. Bà sửng sốt, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, lại phát hiện vị “đàn ông tốt” được bà khen ngợi hôm qua đang lặng lẽ nhìn bà, trong mắt mang theo vẻ ân cần.
Tay thầy Cố vẫn giữ giữa không trung, khăn giấy đặt trong bàn tay thon dài đẹp mắt, đốt ngón tay rõ ràng. Mà anh nói với giọng trầm thấp dễ nghe, dịu dàng cảm động: “Cô có khỏe không?”.
Người ta nói lúc người cảm thấy bi thương nhất không nên nghe người ta an ủi, càng an ủi càng thấy tủi thân, không dừng lại được.
Thư Tuệ Dĩnh khóc lớn, đưa tay nhận lấy túi khăn giấy kia, vừa lau nước mắt vừa nói ra lo lắng của mình. Con gái chưa từng cách xa bà như vậy, cho dù đi học đại học cũng chỉ cách bà hai giờ đi xe.
Bà nói tính tình Thư Tình rất quật cường, cho dù ở bên ngoài chịu khổ cũng không nói cho bà biết, tự mình chịu đựng, tự mình nghĩ cách giải quyết, không phải bà không tin năng lực của con gái, thật sự là bà không thể không đau lòng.
Bà nói: “Thầy Cố, thầy không biết, tình huống nhà tôi đặc thù, từ nhỏ Thư Tình đã không có cha, tôi lại rất cường thế, rất lâu không dịu dàng với nó, động một chút lại lấy giáo dục của người lớn cũ kỹ dạy nó, nhưng tôi rất thương nó, không để cho nó chịu khổ. Thầy nghĩ xem, ở nhà tôi cũng không để nó làm nhiều chuyện, bây giờ nó phải đi đến nơi gian khổ, làm sao tôi có thể yên tâm được?”.
Nói xong, bà lại bắt đầu khóc.
Cố Chi lại lấy một miếng khăn giấy, đưa tới tay bà, đợi tâm tình bà ổn định, mới nói: “Thật ra thì cô có nghĩ, có lẽ cô đã coi em ấy quá yếu đuối? Thư Tình không phải trẻ con, trong mắt cháu, rất nhiều chuyện em ấy còn dũng cảm hơn, kiên cường hơn so với nhiều đứa trẻ cùng lứa. Cô nghĩ rằng bởi vì tình huống gia đình đặc thù nên càng yêu thương và bảo vệ em ấy nhiều hơn, nhưng trên thực tế, có lẽ chính những yếu tốt này khiến em ấy càng trưởng thành sớm hơn so với những bạn khác, cũng học được làm sao để ứng phó với khó khăn và nghịch cảnh”.
Anh thấy Thư Tuệ Dĩnh nhất thời quên động tác lau nước mắt, khẽ mỉm cười, “Thật ra trong mắt cháu, em ấy đã đủ dũng cảm, đủ ưu tú, cũng đủ năng lực để trải qua cuộc sống của riêng mình. Trợ lý sinh viên cũng đã cho em ấy cơ hội, em ấy có thể lựa chọn trường học ở gần đây nhưng cuối cùng lại nhận sự phân chia của trường học, tới nơi có hoàn cảnh gian khổ để thực tập, điều này nói lên em ấy có lòng tin với chính mình. Nếu chúng ta có lòng tin vượt qua hai tháng này, cô cần gì phải lo lắng quá?”.
Thư Tuệ Dĩnh ngồi một lúc, rốt cuộc cũng mỉm cười, “Thầy Cố không hổ là người học sâu, nhờ có thầy nhắc nhở, tôi đã hiểu ra nhiều rồi”.
Dọc theo đường đi, Thư Tuệ Dĩnh đổi đề tài nói chuyện, rốt cuộc không còn sầu não vì chuyện Thư Tình nữa.
“Thầy Cố đã lập gia đình chưa?”. Thư Tuệ Dĩnh cười híp mắt hỏi.
“Chưa có”. Cố Chi dừng một chút, mỉm cười nói, “Đang tiến hành”.
“A, có bạn gái rồi? Thầy Cố điều kiện tốt như vậy, nhất định đối tượng cũng rất tốt”. Thư Tuệ Dĩnh bày tỏ hiểu, “Gia cảnh cũng không tồi chứ? Mấy năm trước xem phim “Hôn nhân thời đại”, tôi đã khuyên Thư Tình nhà chúng tôi, tìm một người điều kiện tốt, hai vợ chồng phấn đấu khoảng mười năm, ngày qua ngày cũng không cần khổ cực vậy. Thầy Cố có điều kiện nổi bật, nhà gái chắc cũng không phải gia đình bình thường nhỉ?”.
Cố Chi như có điều suy nghĩ, cười, “Cháu không quá để ý chuyện này, hạnh phúc hôn nhân thành lập trên cơ sở tình cảm, điều kiện kinh tế có thể tạm thời bỏ qua”. Dừng một chút, anh bổ sung, “Trong tình huống cháu có năng lực chăm sóc tốt cho gia đình, cũng không hy vọng cô ấy phải cực khổ”.
Điều kiện hai bên gia đình là một chuyện, tương lai lại là một chuyện. Mặc dù anh không phải là người có chủ nghĩa đàn ông, nhưng quan niệm một nguoif đàn ông phải gánh vác gia đình vẫn là thâm căn cố đế.
Điều kiện gia đình Thư Tình thế nào, anh rất rõ ràng, nhưng cũng là chuyện đã qua, tương lai cô có anh đặt trong lòng, tuyệt đối không có khả năng trải qua chuyện như vậy.
Thư Tuệ Dĩnh càng nói chuyện với anh, càng cảm thấy đây là một thanh niên tốt hiếm có, có nuôi dạy có lễ phép, là người có tư tưởng sâu rộng, quan trọng là dáng dấp cũng đẹp mắt, bà thở dài, “Bạn gái thầy Cố đúng là có phúc, tìm được bạn trai anh tuấn như vậy, nhì xem, mũi là mũi, mắt là mắt….”.
Cố Chi lặng lẽ, lặng lẽ, rốt cuộc phát hiện tính cách chung của mẹ con nhà họ Thư —— tài ăn nói đặc biệt.
Sau đó bà muốn ngồi xe đến trạm xe buýt, sau đó mới đổi xe về thành phố Z, Cố Chi đưa bà đến trạm xe buýt, sau đó đưa mắt nhìn bà rời đi, lúc này mới ngồi len xe trở lại trường.
Anh ngồi vị trí cạnh cửa sổ, tài xế ngạc nhiên nhìn anh, “Không phải cậu mới xuống xe sao? Sao lại lên tiếp? Lỡ mất chuyến ô tô đường dài rồi hả?”.
Cố Chi cười cười, “Tiễn người mà thôi”.
Trên đường về trường, anh gọi điện cho Thư Tình, Thư Tình vừa bắt máy, không đợi được mà hỏi anh: “Mẹ em về chưa? Mẹ có khóc không? Anh có an ủi mẹ không?”.
Mỗi chuỗi vấn đề hỏi anh, anh thấp giọng cười, “Em nói xem? Cơ hội thể hiện hình tượng tốt đẹp cho mẹ em, sao anh có thể bỏ qua được?”.
Anh giản lược nói những gì mẹ cô lo lắng, sau đó bày tỏ khi anh miệng lưỡi thế nào, mẹ cô nhanh chóng hồi phục tâm tình, lại tràn đầy hi vọng với tương lai của con gái.
Thư Tình ở bên kia cười rất vi mừng, ánh mắt lại đỏ lên.
“Cảm ơn anh”. Cô đứng trong góc nho nhỏ hành lang ký túc xá, nghe giọng nói của anh ở bên kia, có tiếng còi xe hơi, có tiếng người đi đường nói chuyện, có tiếng xe buýt báo dừng, nhưng toàn bộ tiếng ồn cũng không che được giọng nói trầm thấp du dương như tiếng đàn vi – ô – lông – xen.
Anh nói: “Nếu như anh nói, anh đang cố gắng lấy lòng mẹ vợ tương lai, câu cảm ơn này có thể bỏ qua không?”.
Cô nhất thời cả kinh, không thở nổi.
Người đầu dây bên kia cười không chút để ý, “Thư Tình, ai nói anh đang giúp em?”.
Anh chỉ đang giúp mình thôi.
Mặc dù tương lai này có lẽ còn rất xa, rất dài, nhưng quy tắc đầu tiên trong cuộc sống của thầy Cố: Phòng ngừa chu đáo, mọi sự chu toàn.
Buồn cười, cha mẹ vợ trong tay, mình có vợ! Đạo lý này sao anh lại không hiểu?