Ban đêm ngoài trời tối đen, chỉ có những cái đèn đường cách nhau mười mét tỏa ra những ánh sáng mỏng manh.
Ngoài trời gió lạnh như băng, dường như muốn đông người ta lại tại chỗ, không thể động đậy.
Thư Tình lờ mờ, ngay cả nóng lạnh cũng không cảm nhận được, chỉ có thể
như người rơi vào trong mộng, ngơ ngác hỏi người đi bên cạnh: “Thầy Cố?
Sao thầy lại tới đây?”.
“Bởi vì em không nghe lời”. Ánh mắt của anh nặng nề nhìn thẳng vào cô, “Rõ ràng tôi đã nói em phải về nhà, vì sao em không về?”.
“Em đã nói không muốn mẹ em phải lo lắng…..”.
Cô chột dạ cúi đầu giải thích, một lát sau nghĩ ra được chỗ nào không thích hợp, vì thế lại ngẩng đầu lên.
Nếu anh thật sự vì cô chưa về nhà nên mới không để ý xa xôi chạy tới — “Làm sao thầy biết em không về nhà?”.
Cố Chi dừng bước lại, sắc mặt không tốt nói: “Đây là thái độ mà một
người làm sai nên có sao? Tôi đang hỏi em, em lại chất vấn tôi hả?”.
“…..”. Không bình thường, thái độ nghiêm túc người lớn dạy dỗ trẻ con là chuyện gì xảy ra?
“Thư Tình”. Giọng nói của anh lại mềm xuống, nguyên nhân là anh nhìn
thấy hốc mắt sưng đỏ của cô, nghĩ đến những lời cô nói trong điện thoại, trong lòng người nào đó hơi dao động, nhưng mở miệng là anh nói: “Mặc
ít như vậy, quả nhiên là cảm thấy dưới da là lớp mỡ dày, tự có áo bông
mặc sao?”.
Đôi tai cô bị lạnh hồng hồng, trên người chỉ mặc một áo khoác nỉ, Cố Chi thở dài, lấy từ trên cổ xuống khăn quàng cổ màu lam, sau đó cẩn thận
quàng một vòng lại một vòng lên cổ cô.
Thư Tình chưa kịp buồn bực vì anh nói đến mỡ, thình lình thấy anh lại
gần cô, cúi đầu xuống, dịu dàng quàng khăn giúp cô, nhất thời cô kinh
ngạc đứng tại chỗ.
Ở sau lưng anh khoảng một mét có một cái đèn đường mờ mờ, mông lung mà
nhu hòa, ánh sáng màu cam chiếu lên người anh, khiến anh nhìn mơ hồ
không chân thực, như là người bước ra từ bức tranh sơn dầu.
Ánh mắt anh chăm chú nhìn khăn quàng cổ, ngón tay thon dài linh hoạt
chuyển động trên cần cổ, ngẫu nhiên chạm vào tóc cô, hoặc là đụng vào
cằm cô, bởi vì đầu ngón tay hơi lạnh, mang đến cho cô cảm giác kích
thích khó diễn tả bằng lời.
Nhưng Thư Tình ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, quên suy nghĩ.
Hàng mi của anh rất dài.
Bờ môi của anh rất mỏng.
Đôi mắt anh hẹp dài mà thâm thúy, hai mí mắt vừa đúng, con mắt tối đen
như mực, như đá quý nguyên chất mà sang trọng, đủ để hút mọi ánh sáng
xung quanh.
Cô không biết tại sao một người đàn ông lại có thể đẹp mắt đến như vậy,
càng không hiểu tại sao đêm nay anh càng đẹp hơn so với trước kia nhiều
lắm.
Mà lúc này, anh hơi lùi về sau một bước, “Tốt lắm”.
Đôi tay rời khỏi cổ cô, trên khăn quàng cổ vẫn còn vương lại chút hơi ấm từ tay anh, ấm áp mềm mại, trong buổi tối rét lạnh như vậy lại an ủi
cô.
Anh nói: “Đi thôi”. Sau đó dáng người cao ngất bước về phía trước.
“Đi đâu?”. Cô như người vừa trong mộng mới tỉnh, bước nhanh bám theo.
“Lạnh như thế này chẳng lẽ muốn tôi ở ngoài đường một đêm với em?”. Anh
hết cách, cười hai tiếng, “Thư Tình, em học cách đối nhân xử thế đó của
ai vậy?”.
“… Vậy em đưa thầy đến khách sạn là được”. Cô lựa chọn xem nhẹ câu nói
cuối cùng của anh, sau đó lại nhắc nhở với anh một câu, “Nhưng mà em nói trước, em không mang nhiều tiền như vậy để mời thầy ở khách sạn đâu!”.
Cố Chi rất muốn cười lớn ra tiếng, nhưng mà người trầm ổn như anh, đương nhiên không làm chuyện không có phong cách đó, vì thế anh chỉ mỉm cười
nói: “Không có việc gì, tôi có mang tiền, mặc dù tiền tôi mang không đủ
để ở hai phòng đơn, nhưng một phòng giường lớn là có thể”.
Chân sau của Thư Tình lảo đảo một cái, “Cái gì?”.
Giọng nói Cố Chi nghe qua thật bất đắc dĩ, “Cho nên tôi đành phải cố chen lấn cùng em, ngủ qua một đêm vậy”.
Ánh mắt Thư Tình lập tức thay đổi, “Thầy Cố, thật ra tinh thần em rất
tốt, không buồn ngủ, hay là chúng ta trở về quán net và tiếp tục lên
mạng đi. Con người của em rất kỳ lạ, xem phim mà không xem được kết cục
thì sẽ ngủ không yên, em sợ cả đêm lăn qua lộn lại sẽ ảnh hưởng đến thầy –”.
Rốt cuộc, Cố Chi không nhịn được nữa, phì cười ngắt lời của cô.
Thư Tình nhìn vẻ mặt mỉm cười của người đàn ông trước mặt, rốt cuộc cô
cũng ý thức được một chuyện: Dường như, đại khái là — cô bị đùa giỡn
rồi hả?
Cuối cùng hai người vẫn vào phòng đôi, khoảng cách giữa hai giường đơn rất an toàn.
Khi ở quầy đăng ký, ngời phục vụ nghi ngờ lặp lai câu nói “Phòng đôi”
trong miệng Cố Chi, sau đó lại tốt bụng giải thích một phen: “Xin lỗi,
phòng đôi là phòng hai giường đơn, có phải ngài muốn gọi phòng hai người nằm không?”.
Thư Tình đỏ mặt, vội vàng nói lớn: “Không không không, là phòng đôi”.
Cố Chi nhìn cô một cái, không nói gì, cho đến khi nhận chìa khóa, bước
vào trong thang máy sáng ngời, mới làm như không có việc gì nói một câu: “Vừa rồi em dọa người phục vụ rồi”.
“…. Có sao?”.
“Có, vẻ mặt đó của em, cho đến nay tôi chỉ thấy ở trên mặt của hai người”.
Trực giác nói cho cô biết, chờ đợi cô sẽ không phải cái gì hay ho, nhưng miệng cô vẫn hỏi một câu: “Hai người kia là?”.
“Đổng Tồn Thụy phá lô cốt địch, và Hoàng Kế Quang”.
(* Đổng Tồn Thụy là một vị anh hùng Trung Quốc, hy sinh thân mình gài mìn phá hủy lô – cốt địch.
** Hoàng Kế Quang sinh nằm 1931 sống ở huyện Trung Giang tỉnh Tứ Xuyên,
là thông tín viên của đoàn 9 sư 135, là lính tình nguyện của quân đội
Trung Hoa nhân dân. Ngày 19 tháng 10 năm 1952, ông hy sinh tại khu vực
núi Thượng Cam, cao 597.9 tại Triều Tiên. Ông được lãnh đạo cơ quan ghi
công hạng nhất, trao tặng danh hiệu “Đặc biệt dành cho anh hùng”)
“…..”.
“Vẻ mặt này….”. Anh dừng một chút, làm như hiểu ra, cuối cùng mỉm
cười, “Nếu lúc trước em tìm tôi muốn xin trọng tâm mà dùng vẻ mặt này,
nói không chừng tôi sẽ nghĩ rằng em thật sự ôm quyết tâm phải chết và
tin rằng cách mạng tất thắng, chuẩn bị tiến hành việc mổ bụng, có lẽ tôi cũng chắp tay đưa trọng tâm môn học rồi”.
Thư Tình yên lặng trầm tư một lát, “Bây giờ em làm một lần nữa còn kịp không?”.
Thang máy “dinh” một tiếng mở cửa ra, người đàn ông bên cạnh không vội
vàng đi ra ngoài, ngược lại quay đầu nở nụ cười điên đảo chúng sinh,
“Thư Tình, cô nam quả nữ sống chung một phòng, trong thời điểm này nếu
em liều mình vì nghĩa, vẻ mặt anh dũng không sợ, tôi sẽ cảm thấy em đang ám chỉ tôi làm một chút việc không đơn thuần với em”.
Việc….. không đơn thuần….
Chỉ trong nháy mắt đó, Thư Tình cảm thấy, dường như Cố Chi không lúc nào không thể vì một ngày quan sát cô mổ bụng mà dùng hết sức lực nói
chuyện thân thiết với cô.
*
Khi hai người vào được trong phòng thì cũng đã hơn một giờ sáng rồi.
Bởi vì có sự tồn tại của Cố Chi, ngay cả khách sạn Thư Tình cũng không
dám tùy tiện chọn bừa mà cẩn thận lựa chọn một nhà có hoàn cảnh khá tốt
bên sông —— dù sao Cố Chi nhìn không giống như người hiền lành đến nỗi
không so đo hoàn cảnh, về điểm này có thể nhìn rõ ràng từ điều kiện nhà
anh.
Cố Chi nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì đông lạnh của cô, vừa mở điều hòa, vừa nói: “Em đi tắm nước ấm, sau đó ngủ đi”.
Trong phòng tắm, nước nóng hổi, làm tan giá lạnh khi phải đi bộ bên ngoài khoảng mười phút.
Cố Chi đứng trước xe, quay đầu lại nhìn cô, “Về sau nên ở bên cạnh mẹ
nhiều hơn, cho dù về sau lại có cảm xúc không tốt, cũng không nên cả đêm không về”.
Thư Tình gật đầu.
“Dù sao cũng là con gái, một mình ở bên ngoài không an toàn, về sau đừng giống như đứa nhỏ làm những chuyện khiến người khác lo lắng”.
Nghiễm nhiên bày vẽ người lớn dạy dỗ.
Thư Tình không thích nghe những là loại thuyết giáo này, nhưng vào giờ
phút này cô vẫn phá lệ yên tĩnh nghe, cúi đầu không nói một lời, chỉ gật đầu.
“Lần sau gặp cô của em, không cần phải nói nhiều, người ta nói gọi chó không cắn người”.
Gật đầu.
“Nếu thật sự giận quá, em cũng không cần gọi, cắn lại là được rồi”.
Lúc gật đầu được một nửa… Hả? Cái gì?
Thư Tình đen mặt nhìn anh, lại còn kịp nhìn thấy ý cười thoáng chốc trên khóe môi anh.
Nhưng cho dù anh nói gì đó chọc cười, hốc mắt cô vẫn nóng lên.
Đúng lúc này, di động trong túi bỗng vang lên.
Cô bảo Cố Chi đợi chút, sau đó nhận điện thoại, “Sao?”.
Người ở đầu bên kia rất vội, dường như nói liên tục một đống, giọng nói
cũng sắc nhọn, Thư Tình biến sắc, cắt đứt lời của cô, “Bây giờ cậu ta
đang ở đâu?”.