– Mấy đây, mấy đây? – Nó lờ mờ nhìn thấy bóng ai đó đang giơ giơ ngón tay.
– Tỉnh rồi, tỉnh rồi. mọi người ơi nó tỉnh rồi này.
– Tránh xa xa nó ra. Cứ bâu hết vào nó thế này thì nó thở sao được. nào nào hai cái đứa kia – Lão răng vàng, một người anh em kết nghĩa với bố mẹ nó đang chửi bới hai đứa con.
Cảm giác nặng trịch như có một hòn đá tảng trên ngực, kèm theo đó, cũng tại vị trí ấy nó thấy như vẫn còn một chiếc đũa vẫn cắm xuyên qua ngực chưa được rút ra. Nó mở mắt nhìn dáo dác xung quanh phòng. Chưa bao giờ đông đế, lần gần đây nhất nó thấy cô dì chú bác anh chị em tập trung đầy đủ như thế này là khi bố nó mất. may mắn là nó nằm đây, giữa vòng vây của mọi người chứ không phải là đứng sau lưng tất cả rồi cố gào thét cho mọi người chú ý trong khi họ đang bận ôm lấy một đứa nào đó giống hệt nó nằm trên giường (?). nó khua khua bàn tay ra nghẹn ngào, bật khóc
– Mẹ… mẹ ơi… Con còn sống phải không?
– Cứ bình tĩnh – mẹ nó cũng khóc. Đã rất lâu bà không khóc rồi – Không có chuyện gì xảy ra đâu. Mọi người ở đây bên con cả.
Bàn tay gân guốc của bà nắm chặt lấy tay nó, nó không còn nhớ lần gần đây nhất nó được mẹ nắm tay đã bao lâu rồi,không giống những cảm giác ngày bé nó cầm tay mẹ chập chững bước đi, nhưng chắc chắn lúc ấy nó không hề cảm thấy bàn tay ấy gân guốc, gầy gầy nhưng ấm áp thế này.nó cố chống tay đu người để ngồi dậy nhưng bị ngăn lại. Dù sao nó cũng vẫn cố ngồi dậy để nhìn tất cả mọi người, mấy đứa em họ hiểu ý liền xốc vai nó dậy đựa vào thành giường. Cả căn phòng rộng, chắc là phòng tập thể với gần chục cái giường chỉ đặc người của nhà nó. Chiếc tivi trong góc được trưng dụng làm màn hình hiển thị camera đặc từ hành lang đến ngoài cổng, đều có người nhà nó cả. Nó không kìm được thêm nước mắt, tất cả cứ cay cay rồi tự chảy ra. Nó đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn khiến cho ngần này con người phải lo lắng. mẹ vẫn giữ lấy tay nó động viên
– Con cứ nghỉ ngơi. Đây là bệnh viện huyện nên không đông người qua lại. Đã có mọi người ở đây rồi. Sẽ không ai để con một mình cả.
– Con… ở đây bao lâu rồi.
– Gần một tuần, 5 ngày rồi.
– Vâng.
Nó nghĩ nên tạm dừng câu chuyện ở đó để tránh bị hỏi thêm nhiều điều, ngần kia người mỗi người hỏi một câu chắc nó cũng chết mệt vì bị xoay vần mất. Mẹ nào cũng hiểu con nhất thì phải, mẹ nó nháy nháy mọi người ra ngoài bàn chút chuyện riêng cho nó nằm nghỉ ngơi thêm. Mặc dù nó cảm thấy là 5,6 ngày chắc cũng quá đủ để nghỉ ngơi rồi. Nhưng có những chuyện chắc mẹ nó cũng không muốn nó nói ra giữa chốn đông người.
Lại thêm một tuần nữa trong viện, nó thấy người khá hơn hẳn, vết thương cũng không còn chảy nước mà đã bắt đầu khô miệng. Mọi người cũng đã dãn dần ra, mỗi nhà chỉ để lại một hai người túc trực bên nó. Cầm đống ảnh X quang lên nó vừa xem vừa sửng sốt vì cái sự may mắn của nó. Thấy nó cầm đống ảnh X quang nhìn trân trối. Lão Răng vàng cười
– Cái đấy gọi là phát súng cứu mạng. Cái này mấy đứa giang hồ vùng biên có lần đồn đoán là bên Trung Quốc có tuyệt chiêu ấy rất hay. Sống ngần này tuổi rồi tao mới được nhìn thấy.
– Là sao chú?
– Là sao nữa. Bên ấy chúng nó luật lá kinh lắm, không như mình. Bất kì thằng nào có tội đáng chết nếu biết đường hối cải, sẽ được… chết trong danh dự.
– Khác gì nhau đâu chú. Cháu tưởng là biết hối cải thì cho rút kinh nghiệm ấy chứ – Nó cố nén cười sằng sặng
– Sao không khác, cái đấy gọi là cứu mạng đấy cháu ạ. Giống như bên thi hành án tử hình, nó có phát súng ân huệ. Là sao biết không? Thường thì khi thi hành án tử, sẽ có một đội đứng dàn hàng ngang cầm súng trường ngắm vào con mồi. sau loạt súng trường đầu tiên, bất kể con mồi có chết hay không thì cũng sẽ có một thằng sĩ quan cầm súng lục dí thẳng vào đầu. Đấy là phát súng ân huệ kết thúc nhanh tránh đau đớn. Nếu sau phát súng ấy thằng tử tù không chết, nó sẽ lập tức được đi cấp cứu và cứu sống. Thường thì loạt đầu tiên bao giờ cũng bắn trượt, thứ giết thằng tử tù là phát súng ân huệ cơ.Nói chung là từ trước đến giờ gần như chẳng có ai sống sót sau khi lĩnh án tử hình cả.Nghe có vẻ rất vô lý, nhưng sống ở gần sat biên, nghe chúng nó kể rằng. Nhiều đứa ở bên kia luyện được công phu lạ, sau phát súng ấy vẫn còn thoi thóp hy vọng được cứu nhưng cuối cùng đều bị bỏ mặc cho đến chết.
– Có liên quan gì đến cháu đâu, cháu bị bắn vào tim cơ mà.
– Cái mà gọi là công phu lạ, thực ra chỉ là kĩ thuật và một ít tiền mua chuộc đứa thi hành án thôi – Lão răng vàng cười bí hiểm- Nhìn cái đống ảnh kia đi, trước giờ ai cũng nghĩ tim người nằm ở đâu? Trái hay phải nào? Đặt tay lên ngực mà sờ đi chứ, thấy bên trái đạp mạnh lắm phải không. Phim ảnh cũng thế, bi bắn chết toàn bắn vào ngực trái, hễ cứ ai bị bắn vào ngực phải là được cứu sống.Thực ra bắn vào hai bên có khác mẹ gì nhau đâu, đều dính vào phổi cả. Tim nó nằm ở chính giữa cơ mà, có điều lệch chút chút về bên trái thôi.
Nhìn nó gật gù và chăm chú nghe. Lão răng vàng nói tiếp
– Quay trở lại cái vụ chết trong danh dự. bên đấy chúng nó loằng ngoằng lắm, không như ta.Ngày xưa có Tam Bảo. Là gì?, thanh gươm-đâm vào tim hoặc cắt cổ, chén thuốc độc và dải lụa- thắt cổ cho người chết được toàn thây bảo toàn danh dự. Chết là coi như xóa hết tội lỗi, người nhà ấy coi vào cấp bậc thứ tự sẽ được nhận tiền tuất hoặc nuôi đến một thời gian nào đó. Giờ hiện đại hơn thay gươm bằng súng. Nghe có vẻ ghê gớm, nhưng thực ra, chính súng mới là cái thứ an toàn nhất trong đống ấy. Thuốc do chính tay Các chủ (người đứng đầu một bộ phận thấp nhất trong băng đảng) pha chế, chạy vào mắt. Dải lụa thì được dệt từ tơ tằm, dùng thay dây cáp để kéo xe cũng được, còn lâu mới đứt. Mấy đồ ấy đều được kiểm tra kĩ càng. Sau một tuần hương nếu người lãnh Tam Bảo vẫn còn sống thì sẽ được cứu. Vì đấy là ý trời, trời chưa muốn diệt người đó. Mà giang hồ thì trọng nghĩa khí, dù có là nghĩa khí rởm đi chăng nữa đã nói cứu nhất định sẽ cứu.
– Vẫn có người sống sót sao?
– Mày thử nhìn mày xem, rồi tự trả lời cho câu hỏi ấy. Có, nhưng rất ít. Nhiều đứa ba hoa là luyện được công phu lạ, được trời cứu. Nhưng thật ra là chúng nó có mánh cả. Nhìn này. Tim nằm chình ình ở đây cơ mà- lão chỉ tay vào chỗ trái tim trên hình- Chỗ các bố bắn thì lại ở điểm này (x1) thì bao giờ mới bắn đến tim. Lủng phổi như mày là cùng thôi. Thế nên tao cũng nghĩ là ở đầu khéo cũng có một điểm (Xn) nào đó như vậy, nếu không phải ai cũng có thì sẽ cũng có một vài đứa có nên chúng nó thoát chết “trong lúc ấy”. Thật ra luật ngầm như vậy, ai cũng biết có đứa lách luật. Nhưng về sau vẫn cứ ỉm đi, một là coi như đứa bắn cũng đã nhận được bài học cảnh cáo để dằn mặt, hai là cũng hy vọng sau này nhỡ chẳng may đến lượt cũng đã vẫn còn một con đường thoái lui. Còn với những đứa bị lĩnh án tử hình, nếu mua chuộc được đao phủ thì có thể còn một con đường sống khác. Chính là điểm này này.(X2) nhưng đấy không phải chỗ đạn vào, mà là chỗ đạn ra vì khi bị bắn, đứa lãnh án sẽ quỳ xuống quay mặt cho mọi người nhìn, còn đao phủ thì đứng sau lưng, bao giờ cũng thế. Tức là điểm đạn vào ở sau lưng, có thể là bất kì đâu, nhưng khi đạn chui ra, nó phải ở đây (X2). Xiên chéo người. Nhưng cái đó hiếm và may rủi nhiều. Nhưng dù là còn 1% sống vẫn hơn là 100% chết chắc.
Nó trầm ngâm mím môi mím lợi suy nghĩ. Lão răng vàng cầm chai lavie lên tu ừng ựng rồi lấy tay áo quệt môi khà một tiếng dài
– Nói nhiều rát cả họng, thế nên cái đấy gọi là phát súng cứu mạng, cứu mạng chứ không phải ân huệ gì cả. Nhưng tất cả chỉ là lý thuyết thôi, một buổi hành án bên ấy rất ít đứa được tham gia. Gần như chỉ là chuyện trà dư tửu hậu nơi bàn nhậu mà thôi. Súng nó còn có độ giật, độ xoắn của nòng, tay người còn có lúc run lúc vững. Có chăng cũng chỉ là may mắn rồi người ta thổi phồng lên cho nó có chuyện mà ngồi với nhau thôi – Lão vỗ vai nó bồm bộp cười cười – Nói chung, mày không chết là do cao số, số còn cao lắm.Thấy mày ngồi đần đần thì qua tán chuyện cho mày đỡ buồn thôi, đừng để ý làm gì.Thôi đi nghỉ đi.
– Chú, chú toàn chuyện hay. Lúc nào chú lại kể cháu nghe nữa nhé – Nó hớn hở.
– Tao chỉ sợ mày nghe chuyện của mấy lão già chúng tao rồi chán chết thôi.Được rồi, mày còn nằm đây lâu mà. Thế muốn nghe chuyện gì?
– Chuyện hồi xưa chú với bố cháu chạy xà lan buôn lậu. Thấy bảo gặp cả ma nước. Lúc nào chú kể cháu nghe nhé.
– Rồi rồi, cái chuyện ma nước, nó có cái thú lắm nhé – Bỗng tiếng ai đó loáng thoáng gọi lão ý bên ngoài, lão quay ra đáp lời rồi quay lại nói với nó- Thôi mày nghỉ đi, tao ra ngoài đi ăn với chúng nó đã. Chiều tao kể cho, à không, chuyện ma là cứ phải để tối nó mới hay. Thêm cút rượu nữa thì nhất. Thế nhé.
Rồi lão vội vội vàng vàng đi mất hút. Nó cầm đống ảnh nhét lại dưới đệm rồi thở dài. Liệu tất cả có phải là may mắn như lão nói không? Chán chết…
– Ngày mai là chị có thể thu xếp cho cháu nó xuất viện. Các anh các chị ở đây ồn ào quá. Bọn em bệnh viện tuyến dưới. Sợ cấp trên biết thì lại không hay.
– Không hay là không hay thế nào. Chúng tôi bao cả phòng 8 giường trả tiền đầy đủ. Mỗi giường một bệnh nhân và 2,3 người thăm nom. Đi đứng sinh hoạt không gây ồn ào náo nhiệt. Chị có thấy bệnh nhân nào tử tế như chúng tôi chưa – Một ông chú của nó sừng sộ.
– Thôi nào chú Nam – mẹ nó quay lại vỗ vỗ vai ông chú- Cô thông cảm, chúng tôi cũng vì sự an toàn của cháu. Hơn nữa cũng đã có bên công an (mấy ông công an huyện mẹ nó nhờ có mối quan hệ nên gọi về nhờ tác động) có lời. về thì cũng được thôi, nhà chúng tôi cũng có đủ điều kiện chăm sóc cháu nó. Nhưng tình hình cháu nó thế này liệu đã ổn chưa cô?
– Đến giờ phút này thì nói thật với chị là cháu nó chỉ còn đợi lành sẹo nữa thôi chị ạ. Tim phổi xương khớp thế là ổn cả rồi. Nếu chưa yên tâm chị có thể cho cháu lên 108 kiểm tra lại. Đừng đưa lên Việt Đức, trên ấy chỉ làm ca nặng thôi. Bọn em tuyến dưới cũng đã làm hết trách nhiệm rồi. Một là cũng vì cháu đã khỏe, hai là sang tháng có mấy ca đẻ. Họ đăng kí từ lâu lắm rồi, không có giường thì nguy.
– Thôi được rồi cô cứ ra ngoài đi, chúng tôi từ từ thu xếp. Sẽ báo lại cho cô ngay.
– Dạ vâng, chỗ người nhà có gì bọn em nói ấy, mong các anh các chị thông cảm.
– Tôi hiểu rồi, cũng mong cô thông cảm. Chúng tôi biết là làm phiền đến mọi người nhưng cũng vì con vì cháu.
Mẹ nó khéo léo nhét phong bì vào tay bà bác sĩ. Bà ấy giãy nảy lên toan từ chối như mẹ lừ mắt ra hiệu cầm. Nó nghĩ bà này cầm phần nhiều vì sợ hơn là vì tham.
– Con tính sao?
– Về được rồi mẹ ạ – Nó ngập ngừng- Con khỏe rồi, với lại cứ ở đây thế này phiền các bác, các chú, các thím với các anh chị em lắm.
– Dạo này thở có dễ không?
– Cũng dễ, thi thoảng bị ngưa ngứa thì ho sặc lên thôi mẹ ạ.
– Thôi được rồi, cứ về đã tính sau. Cũng hơn một tháng rồi. Ai cũng có việc riêng, không thể cứ để mọi người ở đây thế này được.
– Khoan đã, giờ nếu cháu nó khỏe rồi thì cả nhà ngồi đây bàn bạc thống nhất lại một chuyện – Cậu Trung, cậu ruột nó lên tiếng.
– Chuyện gì?
– Ai đã bắn nó? Nợ máu thì phải trả máu, nhà mình dẫu không có tên tuổi gì nhiều ở đất này nhưng chạm vào con cháu nhà họ Hoàng thì không thể cứ im ỉm thế mà bỏ qua được. Gặp cướp giết cướp, gặp thù thì phải trả thù.
Nó cúi đầu im lặng, không dám ngẩng lên nhìn mọi người. cảm giác như nín thở. Nó biết nhiều người ở đây vì tò mò hơn là muốn trả thù, nhưng không phải không có người muốn đâm cho cái đứa bắn cháu tao một nhát cho chết mẹ nó đi. Một dòng họ 3 đời làm dân xã hội, ít nhiều máu liều rất sẵn.
– Cháu nghĩ, chuyện này là chuyện riêng của cháu. Không nên để mọi người bận tâm. Dù sao cũng qua rồi. Cháu được sống để nhìn thấy mọi người như thế này, thật sự là rất may mắn rồi. Cháu muốn làm gì nữa. Giờ cháu chỉ muốn nghỉ ngơi và suy nghĩ một chút. Sau đó… về nhà. Cháu nghĩ là như thế đã quá đủ với một đứa chết đi sống lại như cháu rồi… Cháu chỉ muốn năm sau lại được về quê, ngồi chung mâm với các bác, các chú vào mỗi bữa giỗ, thế là quá tốt rồi… Cháu cảm ơn mọi người, từ bé đến lớn cháu chưa bao giờ cảm ơn cả nhà bao giờ. Rất là khó nói ra câu ấy. Bố mẹ cháu lên đây khởi nghiệp lâu rồi, cháu không có nhiều thời gian về quê,không có nhiều thời gian ở cạnh các chú các bác, cháu chẳng biết nói gì nữa. Cháu cảm ơn cả nhà nhiều lắm vì đã quan tâm đến cháu. Thật sự chưa bao giờ cháu được ở bên cả nhà nhiều thế… Cháu xin lỗi, cháu lại nói lòng vòng mất rồi… Ý cháu là, được chết đi sống lại, được biết cả nhà quan tâm đến gia đình cháu như thế này với cháu là đủ lắm rồi, cháu không cần gì hơn nữa…
Có tiếng sụt sùi của mấy bà thím yếu lòng. Chẳng ai bảo ai tự nhiên tản ra không nhắc lại chuyện
Hà Đông, vài ngày sau đó.
– Con chắc là sẽ ở đây chứ?
– Con đi lại được rồi mà mẹ. Con muốn ở đây một thời gian khi nào khỏe hẳn con sẽ về nhà.
– Có cần mẹ bảo bà giúp việc xuống đây không?
– Không cần đâu. Con lớn rồi chứ có bé bỏng gì nữa. Tự lo được mà. À mẹ ơi – nó lục tủ tìm cái thẻ atm trong túi áo rét – Đây là tài khoản của con, con chắc không dùng đến nó nữa. Mẹ cầm lấy, coi như bù vào chỗ kia giùm con. Con xin lỗi.
– Thôi không sao. Còn người là còn tất cả. Tiền bạc nhà mình cũng đâu có đến nỗi túng quẫn, hơn nữa đang mùa đông. Nhà hàng của chị Linh đang làm ăn được. Cứ để mẹ giữ giùm con. Sau này con cần mẹ sẽ đưa lại. Tạm thời những chuyện ấy con đừng nghĩ đến nữa. Cái gì cần qua thì cho nó qua đi.
– Dạ vâng – Nó hơi chạnh lòng khi mẹ nhắc đến tên chị nó, giờ quan hệ của hai mẹ con đã khá hơn. Nó định bụng vài hôm nữa sẽ hỏi mẹ về chị.
– Thôi, để mẹ đi chợ mua cho ít đồ ăn để vào tủ lạnh. Ăn ngoài ít thôi, nếu rảnh thì tự nấu lấy mà ăn. Đừng ăn rau muống với đồ nếp mà thành sẹo lồi đấy – Nói rồi mẹ nó đứng dậy cầm ví định bước đi.
– Dạ. À mẹ ơi.. – Nó nắm tay mẹ kéo lại
– Sao nữa?
– Con cảm ơn mẹ.
– Thằng hâm này – mẹ nó cười.
– Nhưng mà mỗi tháng mẹ phải cho con 5tr tiêu vặt đấy. Con ở nhà thế này không cạp đất ăn được đâu.
– Sư bố mày, tao biết ngay mà.
Mẹ nó cười cốc đầu nó một cái nhưng nó tránh được. Toàn bộ giấy tờ, tiền bạc, điện thoại chưa kể xe máy nó đã mất hết. Không ăn bám vào mẹ thì biết bấu vào đâu chứ. Nhưng chả sao hết, nó ăn bám mẹ từ bé chứ có phải mới tập tành ăn bám đâu mà sợ. Khi khỏe lại về cả thể xác và tâm thần, nó nhất định sẽ phụ mẹ một tay vun xén cái cơ ngơi của chị Linh. Nhất định thế. Hì.
Nghĩ là vậy, nhưng nỗi lo tiền bạc cũng chẳng đeo bám nó lâu. Hai tuần sau nó nhận được một tấm thẻ gửi xe của BicG được ném vào nhà xiên qua gầm cửa. Thoạt đầu nó chẳng để ý, tưởng chỉ là mấy bọn ném card quảng cáo. Đến khi đi qua đó, tò mò nó nhặt tấm thẻ lên thì mới giật mình sửng sốt. Một dòng chữ được ghi bằng bút dạ trên tấm thẻ, nét chữ vẫn còn rất mới ” Qua BicG the garden lấy xe và giấy tờ, toàn bộ tiền nằm trong bọc áo mưa dưới cốp xe. Mất không chịu trách nhiệm”
– Chị ơi, em muốn xem video.. – nó ngập ngừng- Chị có thể check hộ em. Em muốn biết ai đã gửi xe này vào đây được không chị? – Nó vội vàng nói như thể sợ bị ai cướp mất lời.
– Không được đâu anh. Cái đó thuộc về quyền riêng tư của khách. Có chuyện gì vậy anh? Xe này không phải xe của anh ạ? – Người soát vé nhìn nó tỏ vẻ khó hiểu.
– Không, xe của em. Của em mà chị. Đây này em có chứng minh thư này, giấy tờ xe đầy đủ hết – Nó lật đật xòe hết đống giấy tờ xe trong ví ra mặt bàn.
– Thế thì anh có khiếu nại gì không ạ? Nếu anh không phải người gửi xe ở đây thì anh có thể để xe lại và làm đơn khiếu nại. Bên em sẽ mời công an phường xuống làm các thủ tục để giải quyết cho trường hợp của anh.
– Dạ không… ý em không phải thế…
– Anh ơi. Anh xong chưa đứng gọn gọn cho mọi người đằng sau đi với – Một người đằng sau nhoài lên vỗ vỗ vào yên xe nó.
Nó ngoái đầu lại sau nhìn. Phía bên nó đang có 4,5 cái xe đang xếp hàng nhìn nó một cách cau có và bực bội. Nó vội vội vàng vàng dắt xe lên đứng gọn vào một phía xong đứng chờ cho mọi người đi hết.
– Vậy rốt cuộc anh muốn gì ạ
– Thế này chị ạ. Em bị mất xe cách đây một tháng. Xong rồi cách đây hai ba hôm có người đưa em cái thẻ gửi xe ở đây. Em muốn xem là ai đã trả lại ạ.
– Thế này anh nhé. Thường thì nếu không phải là đúng người gửi thì bọn em sẽ không cho lấy xe đâu. Vừa nãy em cũng chủ quan quá, check thẻ xong đã cho anh lấy xe rồi. giờ nếu anh muốn yêu cầu gì thì bàn giao xe lại cho bọn em. Bên em sẽ gọi công an xuống cùng giải quyết. Những cái này vượt quá khả năng của em. Anh đồng ý không ạ? Chứ bên em không có trách nhiệm hay nói đúng hơn là em cũng không có đủ quyền hạn để thực hiện yêu cầu kia cho anh.
– À..ừm… Thế thôi. Em xin lỗi. Làm phiền anh chị rồi.
– Vâng. Thế chào anh.
– Chào chị.
– À khoan anh ơi.
– Sao ạ.
– Anh chưa gửi tiền xe.
– À vâng.
Nó phi xe một mạch về đến nhà mà lòng không khỏi cảm thấy bức bối khó chịu. Bới tung cả cốp xe lên xách một bọc lớn nilon lên nhà. Thực ra nó đã kiểm tra qua loa cái bọc ấy. Chẳng có gì khác lắm so với lúc ban đầu nó nhét vào cốp xe. Một đống tiền đủ mệnh giá và vài cái dây nịt. Nó ném bịch bọc tiền xuống giường rồi nằm vắt tay lên trán thở dài. Nó cũng có thể lờ mờ đoán ra người ấy là ai, không thể khác cái người đã gọi điện báo tin chính xác địa điểm và việc nó bị bắn cho cả gia đình nó cách thời điểm xảy ra vụ việc những gần nửa tiếng đồng hồ. Có điều đến giờ phút này nghi ngờ dù có chắc chắn đến 90% cũng vẫn chỉ là nghi ngờ mà thôi. Nó đang thiếu niềm tin vào những người không cùng máu mủ ruột già với mình…
Rồi như cố tìm kiếm một thứ gì đó, nó lật tung cả chiếc túi ra. Hẳn phải có một cái gì đó ở đây chứ. Nó đinh ninh như thế. Tiền xòe ra từng nắm một tung tóe hết trên sàn và trên giườn. Chẳng có gì hết. Chán nản. Nó cầm đống tiền lên toan lật đệm nhét hết xuống dưới vì lười dọn thì thấy một chiếc phong bì to bản màu nâu của giấy xi măng, loại phong bì khổ lớn đựng hồ sơ bệnh án và phim X quang trong bệnh viện… Lai lịch cái này thì phải nhớ lại cách đây vài tháng…
– Khiếp. Anh ho như lao thế. Đừng có mà lây sang em đấy. Kinh quá đi – Hoa nhăn mặt đẩy nó ra xa sau khi nó vừa kết thúc một tràng ho dài tràng giang đại hải.
– Lao cái gì mà lao. Chắc viêm phổi thôi. Năm nào chả thế.
– Anh phải đi khám xem thế nào đi. Không phải tự dưng mà bị thế đâu. Lỗ bé thì dễ lấp.
– Tự dưng cái nỗi gì – Nó hằn học nhớ lại- Ngày xưa vào trường, không chịu chào buồng, bị chúng nó đánh cho úp người xuống sàn xi măng. Dính lạnh. Giờ phổi yếu, cứ thay đổi thời tiết thì thế thôi. Không có bệnh truyền nhiễm đâu mà em lo.
– Mai anh đi với em.
– Đi đâu. Đi khám chứ đi đâu. Ở với ai thì em không biết, nhưng ở với em thì không được phép ốm thế này.
– Không đi đâu. Trên đời anh ghét nhất là khám bênh.
– Nghe em không? – Hoa véo véo sườn nó – Có nghe không hả? Đêm anh ho sù sụ như cụ già thế thì ai mà ngủ được.
– A… đau… Buồn anh.. – nó cười sằng sặc ngã lăn cả xuống đất kéo theo cả đống chăn gối – thì đi. Anh không có bảo hiểm đâu đấy. Em bánh bao đấy nhé.
– Xời, chuyện nhỏ. Để bản cô nương lo. Tài xế riêng bị ốm bà chủ phải có trách nhiệm chứ – Hoa cũng cười rồi nắm lay lôi nó lên giường.
Ngày hôm sau…
– Ghê quá đi thôi, em thấy cái đống xương xẩu ấy hay lắm à mà nhìn – nó nhăn mặt khi thấy Hoa giơ giơ cái đống ảnh chụp X quang của nó nhìn có vẻ rất hào hứng.
– Có gì mà ghê, chỉ là cái ảnh thôi mà. Bác sĩ nói anh nên chú ý, giữ ấm phần ngực. Uống hết thuốc thì phải tái khám thường xuyên. Để lâu có thể có biến chứng đấy.
– Mẹ… Hồi bé bị ngã gãy tay. Lúc nhìn cái ảnh chụp X quang như bộ xương ghê thấy khiếp luôn. Mất ngủ mấy ngày trời.
– Anh phải tập làm quen dần với nỗi sợ đi. Em thấy anh sợ nhiều quá – Hoa bẹo má nó và cười.
– Ừ. Cũng có thể. Ngày bé chẳng sợ cái gì. Kể cả ma quỷ. Càng lớn càng sợ đủ thứ.. – Nó thở dài – Càng tin vào thánh thần nhân quả báo ứng.
Hoa nhìn nó khó hiểu rồi lẳng lặng bỏ đống ảnh X quang vào phong bì. Hai đứa cứ lững thững bước đi không nói gì hết.
Giờ chỉ còn mình nó đứng đây với một tấm ảnh. Nó không thấy sợ khi nhìn thấy những tấm xương âm bản của chính mình. Những tấm hình xanh lục, đen trắng được đánh dấu cẩn thận bằng bút dạ đỏ vào một điểm duy nhất. Nó lật nhanh từng tấm, từng tấm một. Ở các góc độ khác nhau, vị trí đánh dấu hoàn toàn trùng khớp ở một điểm. Nó run rẩy đặt bàn tay lên ngực trái của mình, nơi “cảm tưởng như” có một cái gì đó đang đập run rẩy… tất cả hoàn toàn trùng khớp với vị trí ấy. Nó xé toang phong bì và muốn hét lên như phát rồ phát dại. Chẳng biết vì điều gì… Một mảnh giấy nhỏ chầm chậm rơi, một tờ hóa đơn thuốc. nó loáng thoáng nhìn thấy trong lúc tờ giấy quay mòng mòng trên không phía mặt sau có ghi chữ gì đó. Vội vội vàng vàng nhặt tờ giấy lên. Mắt nó hau háu đọc ” nick face: 1112111122222412… @yahoo.com pass: 1989199219919990″
Nó vội vàng lao xuống dưới nhà tìm cái laptop và vội vàng bật máy tính lên một cách nóng nảy. Chưa bao giờ nó thấy căm hận cái máy tính cùi này của mình như vậy, cũng chưa bao giờ nó thấy phiền lòng ghê gớm vì cái dòng chứ welcome sao chạy hoài không dừng. Nó nhấp chuột lia lịa vào biểu tượng trình duyệt ngay sau khi nhạc nền window vừa mới kịp chấm dứt và buông một đống câu chửi thề vì sự chậm chạp này. Cũng may là nhà chưa bị cắt mạng nếu không nó dám chắc nó sẽ đập tan đập nát cái máy tính này ra trước khi kịp phi ra ngoài để tìm cho mình một chỗ nào đó có thể vào được face. Sau khi khổ sở tắt hàng đống trình duyệt, hậu quả của việc click chuột vô tội vạ vừa nãy, nó cũng đăng nhập thành công cái face. Hoàn toàn trống rỗng. Thất vọng. Nó tiu nghỉu như mèo bị căt râu xong lại chợt bừng lên hy vọng khi nhìn thấy một nick duy nhất trong list bạn bè. Dù rằng cái nick “sun flower” ấy đang offline. Nó run run mở box chat gõ vội dòng chữ
” Hoa phải không?”
Và chờ đợi. Dĩ nhiên nó biết là chờ đợi vô vọng. Hẳn là như thế. Nó chợp mắt lúc nào không hay.
Tiếng điện thoại đổ dồn dập đánh thức nó dậy. Nó nhoài người với tay cầm lấy chiếc điện thoại. Một dãy số dài ngoằng lạ hoắc bắt đầu bằng +49… Như có linh cảm từ trước nó vội vàng cầm máy alo. Đầu dây bên kia, một tiếng nói nhẹ nhàng quen thuộc vang lên ấm áp
– Anh đã khỏe rồi phải không?
– Hoa à? – Giọng nó run run.
– Em cũng nghĩ là anh sẽ không sao. Nhưng mà em không nghĩ là anh sẽ nghe điện thoại của em. Anh còn đau không? Anh nhớ đi khám thường xuyên nhé, trước đấy anh đã có bệnh phổi rồi, không cẩn thận sau này về già thì khổ lắm.
– Ừ. Anh biết.
Im lặng. Nó cảm thấy như tiếng thở của nó và cả của Hoa đang gấp gáp và khó nhọc hơn. Có chút gì đó ngượng nghịu trong nhịp thở của mỗi người.
– Anh không hận em sao?
– Không, anh không biết nói gì nữa. Mọi thứ quá bất ngờ đối với anh. Nhưng nếu không phải em mà là một người nào khác thì giờ chắc anh…
– Không đâu – Hoa khẽ nói- Nếu không phải anh mà là một người nào khác, em sẽ không làm thế…
Rồi hai đứa lại im lặng…
– Lạnh rồi, hình như còn mưa nữa – Em nghe thấy tiếng mưa rơi.
– Ừ, lạnh lắm.
– Anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Em có mua cho anh một cái áp len cổ cao nhưng chưa kịp đưa vẫn để trong tủ. Anh mặc nhé? Mặc bên trong áo khoác có xấu cũng không ai nhìn thấy đâu.
– Anh biết rồi.
– Anh nhớ ăn uống đầy đủ. Đừng bỏ bữa. Đừng ăn đêm nữa, béo bụng. Đừng có ăn lạp xường với xúc xích nữa. Nhất là đồ nguội. Không tốt đâu
– Anh biết rồi…
– Anh…
– Sao?
– Anh về nhà đi. Anh ở một mình thế. Em không yên tâm.
– À… Ừ… Anh sẽ về – Nó khẽ cười – Em đang ở đâu? Thế nào rồi?
– Em đang ở Đức. Tạm ổn. Em ở nhờ nhà người quen. Đang tìm việc nào đó ổn định để làm, còn giờ thì cũng có việc làm thêm ở chỗ mấy người Việt, không phải xin tiền ai cả. Bên này dễ sống, thị trấn em ở cũng nhiều người Việt, không cần thạo ngoại ngữ, nhưng em nhất định sẽ hoc.Ở đây toàn dân buôn bán nhỏ, trồng trọt và đi làm thuê trong thành phố. Sáng 5h dậy bắt tàu điện ngầm vào thành phố bưng bê phục vụ trong nhà hàng tối 9h đã có mặt ở nhà rồi. Em đang tập làm quen anh ạ. Hihi.
– Liệu con Thủy nó biết anh còn sống, có ảnh hưởng gì tới em ko?
– Không đâu, em không nghĩ là nó còn muốn quay lại Việt Nam nữa. Anh là lý do duy nhất khiến nó về, bố mẹ nó cũng đi nước ngoài lâu rồi. Nó cũng có nỗi khổ riêng, một đứa con gái ôm mối hận quá lâu và quá lớn. Em nghĩ là giờ nó đã được giải tỏa, giờ em cũng chỉ mong nó sống bên ấy yên ổn, không suy nghĩ gì nhiều, không dính dáng tới pháp luật. Nó cũng có ơn với em, lo mọi thủ tục cho con trai em được nhận con nuôi bên Đức, rồi cố gắng chạy chọt cho em sang Đông Âu. Rồi mấy ông anh của em có mấy mối quan hệ hồi còn làm đá ở Tiệp Khắc nhờ bọn mafia đưa em qua biên giới sang Đức. Giờ em cũng tạm yên ổn, được làm lại từ đầu dù tạm thời vẫn phải chui lủi một chút nhưng ược gần con, dù chỉ trông thấy nó từ xa thôi. Luật pháp bên này bảo hộ cho nó rất nhiều. Em sẽ làm lại, bên này không ai biết em là ai, em cũng sẽ làm lại từ đầu. Dù sống được 10 hay 20 năm nữa cũng là quá đủ để em cảm thấy mãn nguyện rồi…
– Ừ, thế là tốt rồi. Anh mừng cho em. Nhưng… anh sợ… bệnh của em…
– Không sao đâu, bình thường nếu có điều kiện chăm sóc y tế đầy đủ em sẽ còn sống được thêm. Đấy là nhân quả, em phải trả giá cho những chuyện đã làm. Anh đừng lo lắng quá, cuối cùng em cũng đã rút chân ra khỏi vũng bùn rồi, nhờ có anh. Nếu không gặp anh, biết đâu được đấy. Hỳ. Điều an ủi em lớn nhất là đã không truyền nó sang anh. Hỳ.
– Anh xin lỗi…
– Sao lại xin lỗi? Em đã lợi dụng anh, vậy mà em còn chẳng mở miệng nói được một câu xin lỗi với anh. Em phải cảm ơn anh chứ? Anh thấy không? Giờ con em được một chỗ ở yên ấm, được đi học. Em thì đang làm lại cuộc đời, dù ở bên này hơi xa. Đừng lo lắng, dù sao em cũng có người thân ruột thịt gì ở Việt Nam cả. Em chẳng nuối tiếc điều gì ở đó hết. Chỉ có một chút cắn rứt với anh thôi, nhưng giờ cũng nguôi ngoai phần nào rồi. Cuối cùng thì mọi chuyện với anh cũng đã chấm dứt, em là người chấm dứt nó cho anh, đấy là việc làm chuộc lỗi của em, vì nó mà em bớt day dứt nhiều.
– Em…
– Để em nói nốt, vì thế anh phải sống thật tốt. Anh hiểu không? Phần đời bị đánh mất của em, dù là do em tự đánh mất, anh cũng phải là người sống tốt cả ở phần đời ấy cho em. Anh hiểu không? Em sẽ không còn sống đủ lâu để nhìn thấy nhiều điều tốt đẹp còn lại của cuộc sống, nhưng anh có thể. Anh hứa với em đi. Hứa đi, đừng sống thế này nữa. Hãy về với gia đình đi, chị Linh lúc mở nhà hàng ấy, là để sau này dành cho anh. Cái Dương cũng là vì anh mà thay đổi quyết định.Cả em nữa… Vì thế anh phải sống khác. Anh hiểu em không? – Giọng của Hoa dường như thay đổi, nó cảm thấy ở đầu dây bên kia không chỉ có một bờ môi đang rung nhẹ mà còn cả một đôi mắt hoe đỏ đang nói chuyện với nó chứ không phải chỉ là âm thanh vọng lại qua đầu dây điện thoại.
– Anh hứa. Anh hứa. Nhất định anh sẽ cố gắng, rồi một ngày, anh sẽ sang thăm em.
– Điều ấy không cần thiết. Em là quá khứ, anh với em duyên chỉ có đến thế thôi. Nhiệm vụ của em chỉ là bước qua đời anh trong giây lát, và giờ cũng đã hết rồi. Quên em đi, anh còn nhiều thứ cần làm, cần suy nghĩ hơn. Anh sẽ không bao giờ tìm được em đâu.
– Em sao vậy, anh đã hứa sẽ thay đổi, sẽ sống tốt rồi mà.
– Không sao cả. Anh không hiểu tính em sao. Tính em đã quyết làm việc gì thì không bao giờ thay đổi. Em đã biết anh vẫn sống, đã có lời hứa của anh, thế là quá đủ rồi. Có người con gái tốt với anh hơn, xứng đáng với anh hơn. Không phải là em. Người có thể theo anh suốt cuộc đời. Không phải là em. Anh hiểu chứ. Em sắp phải vào làm rồi. Em đang ở bốt điện thoại công cộng, anh không định lấy nốt những đồng tiền mà em khó khăn lắm mới kiếm được bằng cách này đấy chứ? – Hoa cười, nó cũng nghe thấy một tiếng sụt sịt khe khẽ thoáng qua – Quên em đi, nhưng hãy nhớ những gì đã hứa. Thế là quá đủ rồi. Anh hiểu không
– Dù thế nào, anh cũng sẽ không quên em đâu.
– Tùy anh thôi, cảm ơn vì đã bước qua đời em trong giây lát, giờ em lại bước tiếp một mình đây. Nhưng em tin luôn có anh ở sau động viên em. Nhớ nhé. Em cũng thế. Vĩnh biệt.
– Tạm biệt thôi, nếu có thể nhất định anh sẽ tìm thấy em, như một người anh trai đi tìm em gái.. – Nó nghèn nghẹn.
– Vâng, goodbye.
Nó vẫn cầm máy và đợi chờ một tiếng dập khô khốc, nhưng không hề. Đầu dây bên kia cứ lặng lẽ mãi như vậy cho tới khi tiếng hú kéo dài rồi tiếng tút tút vô hồn vang lên. Có lẽ Hoa cũng đã không dập máy mà cũng đang đợi nó làm chăng? Nó đã hứa gì? Nó đã nói gì? Liệu nó có làm được không? Nhất định nó phải cố. Vì đằng sau nó không phải là niềm hy vọng của một người…
Bất giác, nó tiện tay mở facebook của mình lên. Nó vẫn không có thói quen dùng facebook nhưng ít ra nơi đây đã từng có một mối liên hệ giữa nó và ai đó. Vẫn hình nền ấy, vẫn ảnh bìa ầy. vẫn những tin nhắn, những comment ấy đã lâu nó không được thấy rồi. Như một thói quen, nó click vào nick của ai đó… Rồi như không tin vào mắt mình nữa, nó giật mình bởi những gì mới nhìn thấy. Nhìn lại thời gian của những dòng comment, những tấm ảnh cách đây chưa lâu. Nhưng là những gì cuối cùng còn lại của facebook em. Nó vội vàng ấn hiển thị thêm liên tục, rồi kiên nhẫn một cách khó chịu chờ vòng tròn xoay lòng vòng chậm chạp cuối cùng thì…
Ngày… tháng… năm…
” Muốn ôm anh nhưng không thể được nữa rồi, xa nhau nhé, để một ngày mai ta gặp nhau… ”
Ngày… tháng… năm
” Liêu có phải định mệnh không? Em có thể đã từng ôm anh, đã từng bên anh. Nhưng giờ đây em biết hai ta không thể đến được với nhau nữa… ”
Nhiều, rất nhiều stt nữa…
Ngày… tháng… năm
” Đấy là một quyết định đúng không? Liệu em làm thế có đúng không?”
Ngày… tháng… năm
” Dẫu sao, em cũng đã quyết định. Đấy là hạnh phúc của em. Em muốn giữ lấy”
Rất rất nhiều stt nữa. Cho đến stt cuối cùng
” Ngày mai. Em đi xa rồi, cảm ơn anh. Nếu anh có đọc được những dòng chữ này thì hãy nhớ rằng cảm ơn anh vì đã từng ở bên em, em sẽ không bao giờ quên cảm giác hạnh phúc ấy. Dù biết rằng nó chỉ là ẢO”
Kèm theo đó là rất rất nhiều hình, những tấm hình như được lấy trong một album ảnh cưới. Nó không đủ can đảm để xem hết những tấm ảnh, những comment, những lời chúc phúc của mọi người dành cho chủ của chúng, những lời nói đùa đầy ghen tỵ, những lời trêu đùa vui vẻ. Nó không đủ can đảm để nhìn hết những gương mặt trong ảnh, những nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc. Nhưng dù sao, nó cũng đã nhìn thấy. nó nhận thấy avatar của em đã không còn là hình trái tim đá xếp ở nơi nào như của nó nữa mà là hình một người con gái đẹp rạng rỡvà tinh khôi trong làn áo trắng, đưa tay hứng từng giọt sương ban mai trên chiếc lá kia như đang đón nhận hạnh phúc, không ai khác… chính là… em…
Ngày… tháng… năm
Comment của Thùy Dương : ” Cảm ơn lời chúc phúc của mọi người, em nhất định sẽ hạnh phúc”
Có một cái gì đó nóng hổi chầm chậm rơi từ khóe mắt nó lăn dài trên má và rơi xuống nền nhà. Một giọt nước trong veo bắn tung tóe vỡ vụng thành những vết nhỏ li ti…