“Tôi tới rồi, nhìn về phía đông.”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Vạn Thiếu Hạo. truyền đến, quả nhiên, Ngô Đồng nhìn về phía đông thì thấy cậu ta.
“Thiếu Hạo, họ đi xuống rồi.”
Ngô Đông chạy đến chỗ Vạn Thiếu Hạo gật đầu.
“Tôi biết rồi.”
Vạn Thiếu Hạo nhìn chãm chăm vào lối ra của tòa nhà hành chính.
Quả nhiên, không lâu sau, Lưu Quốc Đông đi cùng Chung Vân Hải và những người khác ra ngoài.
“Sao Lưu Quốc Đông lại ở đây?”
Vạn Thiếu Hạo cau mày.
“Tôi không biết, họ đã nói chuyện trong văn phòng hơn bốn tiếng, cũng không biết nói cái gì.”
Ngô Đông lắc đầu nói. “Đi thôi, chúng ta đi qua chào hỏi đi.” Vạn Thiếu Hạo nói rồi đi về phía họ.
Lưu Quốc Đông và mọi người đang vừa đi vừa nói chuyện Vui vẻ.
“Đây không phải là ông nội Chung sao? Không ngờ lại gặp ông ở trường.”
Vạn Thiếu Hạo mỉm cười, bước tới nhiệt tình chào hỏi.
Nhưng khi Chung Linh Hi nhìn thấy Vạn Thiếu Hạo và Ngô Đông, trên mặt cô lộ ra vẻ chán ghét.
Chung Linh Hi thậm chí còn chủ động nghiêng người về phía Diệp Thiên Bách, dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay Diệp Thiên Bách, đương nhiên Vạn Thiếu Hạo để ý đến động tác nhỏ này.
Cậu ta vô thức nghiến răng.
“Ừm, cậu là?”
Chung Vân Hải hơi bất ngờ, nhìn người trước mặt, ông có cảm giác khá quen thuộc nhưng mất một lúc lâu nhưng vẫn không nhớ người này là ai.
“Bạn học này, em có chuyện gì không? Đây là những vị khách quý của tôi, nếu có chuyện thì nhanh nói đi.”
Lưu Quốc Đông hơi không vui. “Ông nội Chung, cháu và cha cháu đã ăn tối với ông rất nhiều lần, ông đã quên rồi sao? Cha cháu là Vạn Đan Niên, tên cháu là Vạn Thiếu Hạo.”
Vạn Thiếu Hạo vẫn mỉm cười.
Chung Vân Hải nghe vậy, khẽ cau mày như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.
“Ừm, hình như tôi nhớ được chút gì đó, con trai của Vạn Đan Niên, tôi có rất nhiều hợp tác với gia đình cậu. Xin lỗi, già rồi nên trí nhớ không tốt lắm”
Chung Vân Hải suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng nhớ ra.
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đã ăn cơm với nhau vài lần, Tiểu Hi cũng ở đó, Tiểu Hi là một cô gái xuất sắc, thật sự
khiến cháu vừa gặp đã mến.”
Vạn Thiếu Hạo mỉm cười nói, ý nghĩa của những lời này rất rõ ràng.
Chung Linh Hi nghe vậy càng nảm lấy tay Diệp Thiên Bách chặt hơn, như thể sợ người khác không thấy được Diệp
Thiên Bách là bạn trai cô.
“Hahaha… Nghĩ đến đây, tôi vẫn nhớ cậu có ấn tượng rất tốt về Tiểu Hi của chúng tôi.”
Chung Vân Hải cười nói.
“Vâng, vâng, ông nội Chung, chọn ngày không bằng đụng ngày, hay là hôm nay cháu mời mọi người ăn tối nhé.”
Trong lòng Vạn Thiếu Hạo vui vẻ.
“Mời ăn cơm thì thôi. Tiểu Vạn, cậu là người tốt nhưng cậu và cháu gái tôi không thích hợp.”
Chung Vân Hải khoanh tay trước mặt, nói một cách bình tĩnh.
“Cái gì?”
Vạn Thiếu Hạo nghe xong, sững sờ một lát, cậu ta là người tốt nhưng lại không thích hợp? Ý Chung Vân Hải là gì? Cậu ta thế mà lại được phát thẻ người tốt?
“Vạn Thiếu Hạo, hôm nay hiệu trưởng cũng có mặt ở đây nói tôi nói rõ luôn. Sự dây dưa của cậu đối với tôi trong quá khứ đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống bình thường của tôi, xin tự giải quyết cho tốt.”
“Vạn Thiếu Hạo, hôm nay hiệu trưởng cũng có mặt ở đây nói tôi nói rõ luôn. Sự dây dưa của cậu đối với tôi trong quá khứ đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống bình thường của tôi, xin tự giải quyết cho tốt.”
“Bây giờ, tôi sẽ nói với cậu rằng tôi đã có bạn trai rồi, hy vọng cậu đừng miễn cưỡng nữa. Và như ông tôi vừa nói, chúng ta không phù hợp đâu.”
Vẻ mặt Chung Linh Hi lạnh lùng, cô là một người hiền lành nhưng tư thế lúc này rất mạnh mẽ, Vạn Thiếu Hạo nhìn
Chung Linh Hi, cậu ta lại cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Trong lúc nhất thời, cậu ta sững sờ, không kịp phản ứng.