Ánh mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, khóe môi kéo ra một đường cong hoàn mỹ.
Trương Tiểu Nặc, đáp án kia là gì? Tôi muốn em đứng trước mặt tôi nói, vì thế, xin em hãy quay về.
°°°
Bầu trời vừa sáng, Trương Tiểu Nặc đã thức giấc bắt xe đi đến một nơi mệnh danh là “Venice của Hà Lan “. Đó là một ” Ngôi làng không có đường đi “.
Giethoorn – ngôi làng cổ tích ở Hà Lan, nơi không có khói bụi và tiếng còi xe cộ như các nơi khác, phương tiện chính là các con thuyền trên biển nước mênh mông.
Tất cả khách đi du lịch đến đây đều phải thuê một chiếc thuyền. Trương Tiểu Nặc cũng không ngoại lệ, cô đi thuê một chiếc thuyền nhỏ xinh xắn để tham quan một ngôi làng kì diệu của Hà Lan.
Nơi này có không khí mát mẻ, xung quanh là nước, cây cỏ, các loài động vật nhỏ. Khác với thế giới ồn ào bên ngoài, Giethoorn là ngôi làng rất yên bình, âm thanh to nhất có thể nghe thấy chính là những tiếng vịt kêu.
Trương Tiểu Nặc ngồi trên thuyền nhìn xung quanh ngôi làng, khóe miệng vô thức nở nụ cười.
Ánh mắt dừng ở đôi nam nữ đang ôm nhau ở thuyền trên, người nam ôm cô gái vào lòng, thật lãng mạn biết bao.
” H&N forever love, mãi mãi một tình yêu. Mong những ai leo cặp nhẫn cưới này cũng sẽ mãi mãi bên nhau. ”
” Tôi không cần em phải làm gì cả, chỉ cần em ngoan ngoãn làm vợ tôi. ”
” Cho tôi một cơ hội, cho tôi một cơ hội làm một người chồng tốt, cho tôi một cơ hội để bảo vệ em, yêu em.”
” Tình yêu của tôi trở thành 1 trò đùa như thế ư? ”
” Trương Tiểu Nặc, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. ”
” Tôi là vật thay thế của cô, còn cô cũng chỉ là một trò đùa của tôi thôi. Trong lòng cô có người khác, chẳng lẽ tôi không được kim ốc tàng kiều* sao? Trương Tiểu Nặc, đừng mơ tưởng tôi sẽ yêu mình cô! ”
” Nhà sập rồi có thể xây lại, nhưng trái tim đã vỡ thì không thể chữa lành. Trái tim tôi đã chết rồi, chết rồi… Chính cô là người bóp nát nó đấy, Trương! Tiểu! Nặc! ”
” Cô gái xinh đẹp, chụp chung với tôi một tấm được chứ? ”
Lúc này một giọng nam trầm ấm vang lên, kéo cô trở về thực tại.
Trương Tiểu Nặc nhìn người đàn ông ngoại quốc thuyền kế bên, bất ngờ với ngũ quan không thể chê vào đâu, thân hình lại cực chuẩn, còn hơn Diệp Tử Hàn.
Nói quá hơn một chút là cực phẩm giai nhân!
Khi hai chiếc thuyền lại gần hơn một chút, người đàn ông trẻ kia đưa máy ảnh lên cao. Tích tắc liền chụp lại khoảng khắc vui vẻ này.
” Anh có thể chụp chung với tôi không? ”
Hắn ta gật đầu, mỉm cười rực rỡ, một nụ cười làm cô say mê.
Trương Tiểu Nặc cắn chặt môi dưới, không khỏi khen ngợi trong lòng. Cô để máy ảnh xuống lấy điện thoại từ trong túi ra, đưa lên cao chụp vài tấm.
” Cảm ơn. ”
Hai chiếc thuyền cùng đi theo một hướng nhưng khi đi tới phía trên xuất hiện có hướng khác chiều, người quẹo trái, người lại quẹo phải.
Trương Tiểu Nặc mỉm cười ngắm nhìn tấm hình trong điện thoại. Bàn tay di chuyển trên màn hình điện thoại, gửi đi một tin nhắn.
Trong quán coffee ít người, Đường Noãn ngồi ở ghế nhỏ trong quầy. Nhìn những bức ảnh của Trương Tiểu Nặc gửi tới mà tảng đá nè nặng trong lòng ngực cũng nhẹ hẳn đi.
Cô lướt xuống thì bất chợt thì thấy tấm ảnh mà cô nàng chụp chung với người ngoại quốc. Cảnh vật xung quanh là những dòng nước, cây cỏ, trong tấm ảnh là đôi nam nữ mỉm cười ngọt ngào, trông rất giống các cặp tình nhân mới yêu.
Đường Noãn bấm vào tấm ảnh phóng to ra hình ảnh của người đàn ông kia, thật sự rất đẹp a! Từ trong độ của Trương Tiểu Nặc chụp từ trên xuống, dưới chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt là một thân hình cường tráng và cơ ngực hoàn mỹ.
Dưới các tấm hình là một chữ nhỏ:” Tớ ổn rồi, nơi này rất tốt đừng lo lắng. ”
Đường Noãn cong cong khóe miệng, không trả lời mà chuyển tiếp tin nhắn. ” Trương Tiểu Nặc nói đây là chàng trai kế phòng tại một nhà nhỏ ở Hà Lan. ”
Tập đoàn Diệp thị.
” Lăng tổng. ”
Lăng Thiếu Phong gấp gáp chạy vào phòng làm việc của Diệp Tử Hàn, khóe miệng không nhịn được kéo ra một đường cong hoàn mỹ.
” Diệp Tử Hàn! ”
Diệp Tử Hàn ngẩng đầu lên nhìn, lời gọi vừa dứt chiếc cửa phòng làm việc đã mở toang ra.
” Chuyện gì? ”
Lăng Thiếu Phong ngồi xuống ghế thở hổn hển, cầm ly nước còn nguyên trên bàn làm việc lên uống một ngụm:” Chuyện trọng đại mà sắc mặt hôm nay tốt nhỉ? ”
Diệp Tử Hàn không nhìn lấy anh một lần, ánh mắt tập trung vào màn hình máy tính.
Lăng Thiếu Phong rút điện thoại từ trong túi áo, vào album mở ra một hình ảnh để lên bàn:” Hình ảnh này thật đẹp a. ”
Ấn đường Diệp Tử Hàn nhăn lại, đóng lại chiếc máy tính nhìn sang tấm hình mà Lăng Thiếu Phong để trên bàn.
” Nam thanh nữ tú, phong cảnh hữu tình. Đặc biệt là những lúc đang cô đơn, có chàng thiếu niên bảnh bao nào đó an ủi. Tuyệt vời! ”
Diệp Tử Hàn tắt đi trả lại cho Lăng Thiếu Phong, gương mặt điển trai hiện lên vài phần lạnh lùng, híp mắt nhìn anh mỉm cười.
” Chú hớn hở tới đây để nói những lời này? ”
Bị vạch trần đúng tim đen, nụ cười đó khiến anh lạnh cả sống lưng.
Đúng thế, tới để cười nhạo đó!
Vừa muốn thốt lên lại nuốt xuống, nụ cười ấy quá nguy hiểm rồi.
Diệp Tử Hàn tiếp tục công việc, giọng nói cứng ngắc:” Biết là ai không? ”
Lăng Thiếu Phong nén cười đến run cả người, ngồi lại nghiêm túc báo cáo lại sự việc.
” Đường Noãn nó đây là bạn phòng bên của Trương Tiểu Nặc. Hai người có vẻ thân thiết và cùng nhau đi tham quan Hà Lan. Vào tối qua Đường Noãn gọi cho chị dâu nghe thấp thoáng giọng nói người đàn ông nên cô ta biết. “