Người Chơi Bất Bại

Chương 2



Thang máy lên đều đều. Cậu thanh niên nhàn nhã dựa vào vách thang máy, đôi mắt bâng quơ ngắm con số trên bảng điều khiển đang liên tục nhảy lên từ từ, không có dấu hiệu nào là sẽ dừng lại.

Lát sau, cậu ta đưa mắt nhìn lại trang phục của mình một lần nữa rồi lắc đầu ngán ngẩm, đây là mình hả trời?

Bề ngoài của cậu thanh niên đã khá hơn rất nhiều so với khi còn ở trên xe. Mái tóc vốn cực kì thích hợp cho chim đẻ trứng giờ đã được cắt tỉa gọn gàng. Bộ quần áo giẻ rách kia cũng đã được thay bằng một bộ vest màu nâu nhạt. Dù sống chết cũng không chịu thắt cà vạt nhưng bộ dáng của cậu ta lúc này đã có thể coi là sạch sẽ, lịch sự.

Sự thay đổi hình tượng đến chóng mặt này là nhờ thái độ kiên quyết của người đàn ông: “Cậu không thể đến gặp sếp tôi với bộ dạng ăn mày như thế này được!”, anh ta nói, rồi lôi xềnh xệch cậu thanh niên đang cực lực phản đối đến tiệm cắt tóc thuộc khu nhà ở của nhân viên.

Những con số trên bảng điều khiển vẫn chưa dừng lại. 26, 27, 28,… Cậu thanh niên bắt đầu chán nản ngáp. Đoán chừng không chịu đựng nổi nữa, cậu ta quay sang nói với người đàn ông:

_ Chúng ta tới nơi chưa thế?

_ Chưa đâu. Văn phòng của sếp tôi ở gần tầng thượng. Mà chúng ta vào thang máy chưa được hai phút cơ mà! – Người đàn ông vừa thắt lại cà vạt vừa trả lời.

_ Thế à! Haizzz… – Cậu thanh niên thở dài thất vọng.

_ Mà này! – cậu ta đột nhiên quay sang người đàn ông – Anh nhất quyết bắt tôi đi cắt tóc tắm rửa như thế, sếp anh hẳn là rất khó tính?

_ Chỉ khi làm việc thôi. Bình thường thì ông ấy rất vui tính và hào phóng. Chỉ cần gặp ông ấy là cậu sẽ thích ngay – người đàn ông đáp, với nụ cười dí dỏm trên môi.

Cậu thanh niên không trả lời, mà chỉ quay đầu nhìn ra ngoài. Bên ngoài chiếc thang máy làm bằng kính, những đám mây màu xám đục vẫn liên tục thả vào trong không trung vô số bông tuyết mỏng manh và trắng tinh khôi. Trong đôi mắt trong trẻo của cậu thanh niên dường như cũng ẩn hiện một trận mưa tuyết. Giống như đêm đó…

_ Tôi… cũng muốn gặp ông ấy thử xem sao – cậu thanh niên vô thức nói.

***

Thang máy cuối cùng cũng dừng lại ở tầng 67. Hai người bước ra khỏi thang máy và rảo bước qua nhiều dãy hành lang cực kì hiện đại. Hệ thống bảo an dày đặc với đủ mọi “món ăn chơi”: tia laze, máy dò kim loại, nhận diện giọng nói, giác mạc,… khiến cậu thanh niên nhìn đến rớt tròng mắt ra ngoài rồi hỏi một câu khiến người đàn ông suýt nữa té dập mũi:

_ Này, bên trong mấy bức tường đó liệu có gắn súng máy không?

_ TẤT NHIÊN LÀ KHÔNG! Cậu nghĩ chỗ chúng tôi là gì? – người đàn ông vừa cười khổ vời chỉnh lại cặp kính sắp rơi mất.

_ Nơi người ta bị bắn thành tổ ong, dù chỉ đi sai một bước – cậu thanh niên đáp.

Người đàn ông chính thức tan vỡ.

***

Quanh co một hồi, hai người đã đứng trước một căn phòng lớn. Người đàn ông lấy từ túi áo ra một tấm thẻ rồi quẹt nó lên cái khe trên bảng điện tử, trong khi lịch sự xin phép:

_ Xin phép sếp, tôi vào đây! – anh ta nói, thông qua cái màn hình nhỏ trên bảng.

Cánh cửa chuyển động êm ru, mở lối cho hai người bước vào một căn phòng lớn, nhưng khá tối. Đập vào mắt họ là một cái màn hình cực lớn, ít nhất cũng khoảng 300 inch, phát ra ánh sáng màu lam êm dịu.

Ngồi trên chiếc ghế ngay dưới màn hình là một lão nhân tuổi khoảng lục tuần. Vóc người cao lớn, khuôn mặt nghiêm nghị. Trên má phải có một vết sẹo kéo dài từ tai xuống cổ. Đôi mắt tang thương phóng về phía hai người vừa bước vào phòng một cái nhìn đầy tính chấn nhiếp. Đôi mắt đó kết hợp với khí chất thiết huyết sa trường tỏa ra từ người lão làm cho người đàn ông khẽ run lên, không hề dám thở mạnh.

Không dám có một chút chậm trễ, người đàn ông nghiêm túc cúi chào lão nhân, anh nói:

_ Thưa sếp, tôi đã đưa cậu <> đến. Vì một vài lý do mà cậu ấy vẫn chưa đọc bản kế hoạch, nên xin ông hãy giải thích chi tiết cho cậu ấy!

Lão nhân không trả lời. Lão cảm nhận được đôi mắt của cậu thanh niên đứng trước mặt đang nhìn về phía mình. Đôi mắt vô cùng trong suốt với cái nhìn trực tiếp đó khiến cho lão nhân cảm thấy sống lưng mình có chút lạnh buốt. Bởi vì lão nhận ra rằng, thái độ của cậu thanh niên đó không phải là dũng cảm, cũng không phải cương trực không nhún nhường, mà là một sự thờ ơ tuyệt đối.

Là một người lính có hơn 30 năm sống trên chiến trường, lão đã từng nhìn qua ánh mắt đỏ đòng đọc hung tàn của địch nhân, ánh mắt chuyên chú uy nghiêm của cấp trên, và cả ánh mắt tuyệt vọng, không cam lòng của đồng đội lão khi họ ngã xuống,… Nhưng lão chưa nhìn thấy ánh mắt như thế này bao giờ.

Nó trong suốt, nhưng trống rỗng, giống như tất cả mọi hình ảnh, màu sắc, chuyển động,… của thế giới này đều nằm ngoài đôi mắt ấy. Ngay cả đôi mắt của người chết cũng còn sót lại một vài cảm xúc, hoặc tiếc nuối, hoặc hoảng loạn, hoặc tuyệt vọng,… chứ không phải là một hắc động không đáy như cậu thanh niên này. Ánh mắt này chỉ có thể hiện hữu ở những người sống thực vật hoặc những người đã hoàn toàn thất vọng với cuộc sống, với thế giới bên ngoài.

Cậu thanh niên này chắc chắn không thuộc nhóm thứ nhất. Vậy thì cái gì đã khiến cho một thanh niên mới được 20 tuổi – cái tuổi hăng say, nhiệt huyết, bừng bừng sức sống nhất – biến thành như thế?

_ Cậu… đã trải qua chuyện gì? – Lão hỏi.

Nghe câu hỏi đó, cậu thanh niên hơi giật mình một chút rồi khẽ mỉm cười. Một nụ cười khó hiểu. Cậu ta hỏi mà như không hỏi:

_ Xem ra ông đã nhìn ra điều gì rồi?

Lão nhân im lặng. Cậu thanh niên tiếp tục nói:

_ Đúng thế. Từ năm tôi 10 tuổi, cơ thể tôi bắt đầu “từ chối” tiếp xúc với thế giới này. Mắt tôi mờ dần. Thính lực của tôi cũng từ từ giảm đi. Tôi không còn cảm nhận được mùi thơm và vị ngon của món ăn nữa. Khi đói ,tôi chỉ đơn giản là bỏ chúng vào miệng, nhai và nuốt rồi thôi. Ngay cả xúc giác của tôi cũng biến mất. Nước sôi, tuyết lạnh, đau đớn,… tôi đều không cảm thấy gì. Không một thứ gì cả.

_ Vậy mà khi khám sức khỏe định kì bác sĩ nói các giác quan của tôi vẫn hoạt động bình thường. Đúng là buồn cười!

Cậu thanh niên nở một nụ cười tự giễu. Lão nhân lúc này mới chậm rãi lên tiếng:

_ Không phải cơ thể…

_ …mà là tâm hồn. Chính tâm hồn cậu mới là thứ từ chối tiếp xúc với thế giới xung quanh.

Ánh mắt trong suốt và trống rỗng của cậu thanh niên cuối cùng cũng lóe lên một tia thất thần. Kí ức vốn đã ngủ quên đang lũ lượt tràn về.

***

Ngày 7 tháng 1 năm 2068. Trên nền trời xám xịt, cơn mưa tuyết không ngừng rơi. Toàn thể y tá và bác sĩ của một bệnh viện vùng núi đã chào đón một sinh linh bé nhỏ đến với thế giới này. Đáng thương thay, đứa trẻ vừa ra đời đã mất đi bố mẹ. Người mẹ qua đời vì sinh khó. Còn người bố do háo hức được xem mặt con trai, đã phóng xe quá nhanh đến mức mất tay lái và lao thẳng xuống vách núi. Khi người ta tìm thấy xác của anh, nó đã đông cứng và tím ngắt.

Đứa trẻ ấy được gửi vào cô nhi viện. Hằng ngày nó trốn vào một góc nào đó, lặng lẽ gặm nhấm nỗi cô đơn khi nhìn thấy lũ bạn có cô chú hoặc ông bà đến thăm. Bố mẹ nó đều là con một, ông bà nội ngoại nó do không chịu nổi tin con trai và con gái qua đời nên cũng đã ra đi, bỏ lại đứa trẻ một mình trên thế giới này.

Năm đứa trẻ lên sáu, một vụ cháy kinh hoàng đã thiêu rụi cả cô nhi viện. Nó là người duy nhất sống sót và được một người đàn ông giàu có nhận nuôi. Dù được sống trong một căn nhà sang trọng, đầy ắp đồ chơi và thức ăn ngon, nhưng vết thương trong lòng đứa trẻ vẫn chưa được xóa bỏ. Nó vẫn bị ám ảnh bởi những tiếng kêu khóc tuyệt vọng của bạn bè ở cô nhi viện trong đêm xảy ra vụ cháy đó.

Khi đứa trẻ lên tám, nó lại khám phá ra một sự thật kinh hoàng. Bố nuôi của nó vốn là con rể duy nhất của một tập đoàn tài chính lớn. Bố vợ ông ta quyết định chỉ giao quyền thừa kế cho cháu ngoại mình, trong khi ông ta lại không có khả năng sinh con. Vì vậy, nó chỉ là một công cụ để “bố” đạt được quyền thừa kế tài sản. Lúc ông ngoại của nó qua đời cũng sẽ là lúc nó mất đi tác dụng và bị vứt bỏ.

Hai năm sau, đứa trẻ lên mười, cái gì đến đã đến. Không đợi “bố” tới đuổi đi, đứa trẻ lặng lẽ thu xếp đồ đạc, rồi mang theo số tiền nó bí mật dành dụm được, rời khỏi căn nhà đó rồi đổi nhiều chuyến xe buýt, đi thật xa. Nó đến một thị trấn nhỏ rồi nài nỉ thuê được căn nhà cũ kĩ của một cặp vợ chồng già chuẩn bị chuyển lên thành phố sống với con trai. Hai ông bà cảm động khi nghe câu chuyện của đứa trẻ và có ý nhận nuôi nó, nhưng đứa trẻ – vốn đã không còn niềm tin vào lòng tốt của con người – đã từ chối. Nó trả trước cho họ ba tháng tiền nhà rồi dùng gần như toàn bộ số tiền còn lại mua về một cái máy tính thực tế ảo (VRPC). Từ đó nó đắm chìm vào game online, vừa chăm chút cho acc chính, vừa cày thêm acc phụ và kiếm những món trang bị hiếm bán lấy tiền trả tiền nhà, Internet và điện nước. Điều đó đã trở thành niềm vui và mục đích tồn tại cuối cùng của đứa trẻ. Lý do rất đơn giản: Chỉ có làm một người chơi solo trong thế giới ảo, nó mới không bị phản bội, mới có thể sống vì chính bản thân mình.

Mười năm vun vút qua đi, người dân ở thị trấn nhỏ đó vẫn tiếp tục nhịp sống của mình. Họ không hề biết rằng đứa trẻ năm nào đã trở thành một thanh niên 20 tuổi. Hằng tháng nó chỉ ra ngoài một lần duy nhất để mua thực phẩm cho cả tháng rồi lầm lũi trở về nhà, đóng lại cánh cửa cũ nát để trở về thế giới riêng của nó.

Nhưng cũng trong 10 năm đó, cộng đồng game thủ thế giới gần như điên cuồng tìm kiếm một game thủ bí ẩn với những cái tên: <>, <>, <>,… Người đó được tôn vinh và ca ngợi như vị thần của thế giới ảo với việc đứng đầu trong bảng xếp hạng cao thủ ở mọi thể loại game từ VRMMORPG, VRFPS, VRMOBA cho đến những minigame trên Facebook. Trong đợt beta-test kéo dài 6 tháng của VRMMORPG <>, với cái tên <>, người đó lại tiếp tục khiến cho game thủ toàn thế giới tâm phục khẩu phục khi lên max level chỉ trong… 1 tháng, trong khi game thủ xếp hạng thứ 2 thế giới là <> phải mất gần 3 tháng.

Rồi vào một ngày mùa đông năm 2088, một chiếc limousine sang trọng dừng lại trước ngôi nhà cũ ở cuối thị trấn. Một người đàn ông mặc vest, trông có vẻ là công chức, bước ra khỏi xe và gõ cửa. Vài tiếng sau, chiếc limousine quay đầu rồi chạy ra khỏi thị trấn, mang theo đứa trẻ, không, lúc này đã là cậu thanh niên rời đi, bỏ lại sau lưng căn nhà cũ kĩ, những acc game vô đối và cả những hồi ức đau buồn, để cho cơn mưa tuyết dày đặc chôn vùi tất cả.

***

Thấy không khí giữa một già một trẻ có chút căng thẳng, người đàn ông vã mồ hôi hột, miễn cưỡng nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, anh lên tiếng điều hòa:

_ Cậu <>, để tôi giới thiệu cho cậu, đây là Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, tướng quân…

_ Không cần! – lão nhân vung tay cản người đàn ông, rồi quay sang nói với cậu thanh niên – Tôi và cậu không cần phải biết tên nhau, vì đây là lần đầu tiên, nhưng cũng có thể là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt. Ai mà biết sau khi bước vào cái vùng quái đản đó, cậu còn có thể trở ra hay không!

_ Ông nói đúng ý tôi đấy! Nếu đã không còn gì để nói nữa, thì mau dẫn tôi đi xem “cái vùng quái đản” đó đi. – cậu thanh niên lạnh nhạt đáp lời.

***

Một lát sau, ba người đã đứng trước vùng bán cầu phát sáng. Dường như nhớ ra chuyện gì quan trọng, lão nhân quay sang nói với cậu thanh niên:

_ Đúng rồi, cậu có cần tôi giải thích cặn kẽ lại kế hoạch hay không?

_ Khỏi đi! Tôi chỉ cần bước vào đó, và sống sót trở ra là được. – cậu thanh niên đáp, giọng điệu vẫn lạnh tanh. Cậu ta vẫn không ưa lão nhân kể từ sau màn hỏi tên lúc nãy.

_ Hừ! – lão nhân tức giận quay sang hướng khác.

Người đàn ông chỉ còn cách nhún vai lắc đầu bất lực. Anh nói với cậu thanh niên:

_ Cậu còn chuyện gì muốn chúng tôi làm hay không?

Cậu thanh niên cúi đầu trầm tư. Lão nhân ở một bên cũng nhướng tai lên lắng nghe. Sau vài phút, cậu ta ngẩn đầu lên, nói:

_ Thật ra thì cũng không có chuyện gì lớn lao lắm. Tôi không có thân nhân, gia đình nên cũng chẳng có gì lưu luyến. Chỉ là mấy cái acc game online kia vốn là do tôi dày công gây dựng nên, bỏ đi thì phí quá. Sau khi tôi đi, nhờ anh lấy tên đăng nhập và mật khẩu của chúng giao cho <>, nhờ cô ấy bảo quản giúp tôi. Trong game tôi chỉ có mình cô ấy là bạn. Với năng lực của Bộ Quốc phòng thì lấy vài cái acc game chắc không khó chứ?

_ Được thôi, cứ giao cho tôi! – người đàn ông tự tin nói.

Khi cậu thanh niên xoay người bước đi, lão nhân đột nhiên lên tiếng:

_ Cậu muốn chúng tôi giải thích thế nào về việc <> biến mất?

_ Thì… cứ nói với họ, <> đã chết. Đột quỵ trong khi chơi game hay gì đó cũng được – cậu thanh niên đáp, không quay đầu lại.

Cậu thanh niên lúc này đã đến gần vùng sáng. Lão nhân nói với theo:

_ Thượng lộ bình an, cậu <>!

_ Cám ơn ông. Nhưng <> đã chết rồi… – cậu thanh niên hét to đáp lại, trong khi thân thể dần chìm vào ánh sáng – …và nhớ cho kĩ. TÔI LÀ DRAIG!

Cậu thanh niên biến mất trong ánh sáng chói lòa. Cậu ta đến với thế giới này trong một đêm mưa tuyết, và cũng ra đi trong đêm mưa tuyết.

_ Cuộc đời… luôn là một vòng tròn hoàn hảo. – lão nhân khẽ lẩm bẩm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.