Chu Chính cúp điện thoại, hắn nhớ trong phong thẩm vấn không phải có điện thoại sao? Vì vậy nhanh chóng gọi đến.
Lưu Chính nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên mà tinh thần chấn động, một tên cảnh sát nói:
– Tiểu tử, đánh cảnh sát là biết tội gì không? Mau thả chúng tao ra.
– Câm mồm.
Hàn Đông trừng mắt nhìn đối phương, sau đó thuận tay tiếp điện thoại, nghe được âm thanh của Chu Chính thì nở nụ cười, tiểu tử này đến rất nhanh.
– Anh Đông, Lưu Chính kia cần ăn đòn, anh không sao chứ?
– Cậu muốn nói gì?
– Hì hì, với thủ đoạn của anh Đông, chắc chắn không có việc gì. Đúng rồi, Lưu Chính chính là em vợ của cục trưởng Trương, mà cục trưởng Trương chính là chiến hữu của chủ tịch Phương.
Ánh mắt Hàn Đông chợt sáng ngời, xem ra sự việc hôm nay không náo loạn không được, hắn cười nói:
– À, tôi biết rồi, xem ra cậu phát triển rất tốt đấy.
Chu Chính cười hì hì:
– Phát triển tốt cái gì, không phải là một chân chạy việc sao, anh Đông, có cần tôi điện thoại đi không?
– Không cần, tôi tự mình gọi điện.
Hàn Đông thản nhiên nói, Chu Chính chắc chắn có quan hệ, nếu không sẽ chẳng thể nào biết rõ sự việc nhanh như vậy, nhưng chuyện làn này Hàn Đông tin mình có thể phu phục được.
Hàn Đông cúp điện thoại rồi quét mắt nhìn Lưu Chính, sau đó móc sổ điện thoại ra, bấm số điện thoại nhà của Trương Trường Hà.
Ngay sau đó giọng điệu của Trương Trường Hà vang lên:
– Chào anh, tôi là Trương Trường Hà.
– Ha ha, trưởng khoa Trương, tôi là Hàn Đông.
– À, cục trưởng Hàn, anh có dặn dò gì sao?
Hàn Đông nghe thấy Trương Trường Hà nói vậy thì khẽ cười, gần đây quan hệ giữa hai bên là rất tốt, hai người đã cùng ăn cơm với nhau một lần.
– Trưởng khoa Trương, tôi nào đám chỉ thị gì cho anh, tôi chỉ muốn cầu cứu anh thôi.
– Có chuyện gì sao?
Trương Trường Hà thấy Hàn Đông liên tục xưng hô chức vị của mình, vi vậy mà hiểu ngay, có chuyện chính sự, vì thế cũng nghiêm túc hẳn lên, thầm nghĩ cơ hội ban ơn đã đến.
Đối với Hàn Đông thì Trương Trường Hà trước nay luôn dùng thái độ giao hảo để đối đãi, tuy hắn là thư ký của bí thư huyện ủy nhưng cũng không phải cả đời làm người hầu, một ngày nào đó hắn sẽ tiến lên, bây giờ chính là lúc tích lũy quan hệ.
Mặt khác Trương Trường Hà cũng cực kỳ xem trọng tiềm lực phát triển của Hàn Đông, vì người này được bí thư Hoàng tán thưởng, như vậy cũng đủ nói lên giá trị rồi.
– Trưởng khoa Trương, tôi và một người bạn đang ở trong phòng thẩm vấn của đồn công an phía Tây.
– Cái gì?
Trương Trường Hà chợt sững sờ, còn tưởng mình nghe lầm.
Hàn Đông cười nói:
– Đến tối tôi đi về đến cục lương thực thì bị một nhóm côn đồ tấn công, sau này đội trưởng Lưu bắt tôi về, lại để cho đám lưu manh kia chạy đi, hình như vị đội trưởng Lưu này có quan hệ với bọn lưu manh kia.
– Có việc này sao? Mà anh không sao chứ?
Trương Trường Hà có chút lo lắng, dù sao hắn cũng hiểu tình huống, vào phòng thẩm vấn rồi thì cũng không hay.
Hàn Đông nói:
– Tôi tạm thời không sao, nhưng đội trưởng Lưu dùng hình phạt riêng với tôi, tôi cũng chỉ phản kháng mà thôi. Tôi nghe nói vị đội trưởng Lưu này có quan hệ bên trên, vì vậy cũng không dám đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Lưu Chính nghe những lời của Hàn Đông mà như rơi vào trong sương mù, tên này rốt cuộc muốn làm gì, đã biết mình có quan hệ, còn dám lên tiếng, chẳng lẽ thật sự là cục trưởng gì đó?
– Cục trưởng Hàn, tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức báo cáo với bí thư Hoàng, anh cẩn thận một chút.
Trương Trường Hà nghiêm túc nói.
Trương Trường Hà làm thư ký thì tất nhiên sẽ là kẻ nhanh nhạy và thông minh, hắn đã thoáng nghe rõ ý nhắc nhở của Hàn Đông, thầm nghĩ đối phương đang muốn ném một lễ vật lớn cho bí thư Hoàng.
Cục trưởng cục công an Trương Diệu Dương là người của Phương Trung, Hoàng Văn Vận trước nay vẫn muốn đuổi cổ đi nhưng không thành công, lần này có thể mượn chuyện của Hàn Đông mà nắm cổ đối phương.
Trương Trường Hà cũng không vội vã báo cáo cho bí thư Hoàng Văn Vận, hắn trước tiên điện thoại đến số điện thoại nhà của chính trị viên đồng công an phía Tây là Tần Đại Lương, hắn cười nói:
– Anh Tần, tôi là Trương Trường Hà, anh đang làm gì vậy, sao tiếp điện thoại chậm như vậy?
– Ha ha, trưởng khoa Trương, vừa rồi có chút hoạt động.
– Ha ha, khó trách thở ồ ồ như vậy, tôi nói này, anh cũng phải biết tiết chế một chút.
– Yên tâm đi, sức khỏe của tôi rất tốt, trưởng khoa Trương có gì cần phân phó?
Trương Trường Hà cười cười:
– Phân phó thì không có, nhưng muốn hỏi thăm các anh một chuyện, vị đội trưởng Lưu ở đồn các anh có quan hệ thế nào?
– Đội trưởng Lưu…À, anh nói Lưu Chính sao? Hắn là em vợ của cục trưởng cục công an, sao vậy, hắn chọc giận anh sao?
– Hắn không chọc tôi, chỉ là bắt một người, không có gì, anh cứ vận động đi.
Trương Trường Hà lộ ra nụ cười vui mừng, Lưu Chính kia có mối quan hệ như vậy, xem ra đây là cơ hội tốt.
Trương Trường Hà hít vào một hơi thật sâu, sau đó bấm số điện thoại nhà của Hoàng Văn Vận:
– Bí thư Hoàng, tôi là Trường Hà, có chuyện cần báo cáo với anh, Hàn Đông bị công an đồn phía Tây bắt…
Hoàng Văn Vận vừa nghe thấy như vậy thì dùng giọng nghiêm khắc nói:
– Sao lại như vậy? Hàn Đông phạm vào chuyện gì, bọn họ dựa vào đâu để bắt người?
Trương Trường Hà nói:
– Bí thư Hoàng, vừa rồi Hàn Đông điện thoại cho tôi, nói bị một đám côn đồ tấn công, sau đó bị đội trưởng Lưu của đồn công an phía Tây bắt về, lại để cho côn đồ chạy đi, hơn nữa con dùng hình phạt riêng với anh ấy.
– Sao? Hàn Đông không việc gì chứ?
– Tạm thời thì không có gì, bây giờ anh ấy đang ở trong phòng thẩm vấn của đồn công an. Tôi đã hỏi thăm, vị đội trưởng Lưu kia chính là người thân của cục trưởng Trương, anh xem vụ này…
– À, tôi biết rồi.
Hai mắt Hoàng Văn Vận chợt rực sáng, hắn lập tức nhấc điện thoại gọi cho phó bí thư kiêm bí thư ủy ban tư pháp Tưởng Đức Quân, dùng giọng trầm trọng nói:
– Đức Quân, tôi là Hoàng Văn Vận, tôi thấy trong đội ngũ công an huyện có vấn đề rất lớn.
Tưởng Đức Quân ở đầu dây bên kia chợt sững sốt, có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ Hoàng Văn Vận muốn nhằm vào mình? Vì thế phải cẩn thận hỏi:
– Bí thư Hoàng có gì căn dặn?
Tưởng Đức Quân là một bí thư ủy ban tư pháp, căn bản không làm gì được Trương Diệu Dương, bình thường lại hay bị bí thư Hoàng hỏi tội, vì vậy làm hắn sinh ra cảm giác bị đè nén.
Hoàng Văn Vận nói:
– Thế này đi, anh đến đây một chuyến, chúng ta đến đồn công an phía Tây.
– Vâng, tôi đến ngay.
Tưởng Đức Quân cúp điện thoại, vừa mặc áo lông vừa suy xét, cuối cùng có gì xảy ra? Hình như bí thư Hoàng cũng không phải nhắm vào mình.
Tưởng Đức Quân vừa bước ra ngoài thì thấy trước mặt dừng lại chiếc xe số một huyện ủy, hắn nhanh chóng leo lên.
Lúc này ở đồn công an phía Tây đang rất rối loạn.
Sau khi Hàn Đông đánh ngã Lưu Chính và ba tên cảnh sát, hắn và Yến Lâm ngồi nơi đây chờ đợi. Cũng không lâu sau thì có người phát hiện tình huống bất thường, nhân viên đồn công an xem đó là chuyện lớn, mà lãnh đạo cục công an huyện cũng bị kinh động.
– Người bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây, tranh thủ thời gian thả con tin…
Phó cục trưởng Xa Tịnh Chương tự mình cầm loa nói lớn.
Lúc này chiếc xe số một cục công an huyện chạy đến, cục trưởng cục công an Trương Diệu Dương nhảy xuống xe đến bên cạnh Xa Tịnh Chương:
– Tình huống là thế nào? Thân phận kẻ bắt cóc là ai?