Bất ngờ gặp cô gái mắt xanh ở cửa hàng bán ngọc của Bantasas, Ichtyan cuống cuồng đến nỗi bỏ chạy ra bờ biển rồi nhảy xuống nước. Giờ đây anh lại muốn làm quen với cô ta nhưng không biết phải thế nào. Có lẽ cách đơn giản nhất là nhờ Christo giúp đỡ và cùng đi với ông ta. Nhưng Ichtyan không muốn gặp cô gái trước mặt Christo.
Một buổi chiều anh quyết định đến cửa hàng của Bantasas. Cửa mở, nhưng chỉ có Bantasas ngồi ở quầy, không thấy cô gái đâu, Ichtyan quay ra biển. Cô gái đang đứng đó. Cô mặc một bộ quần áo mỏng máu trắng và đội mũ rơm.
Ichtyan dừng bước. Anh không muốn đến gần. Hình như cô gái đang chờ ai. Cô vừa đi đi lại lại vẻ sốt ruột và thường đưa mắt nhìn ra đường. Cô không thấy Ichtyan đang đứng gần một mỏm đá. Nhưng kìa cô đang vẫy một người nào đó. Ichtyan nhìn ra và thấy một thanh niên cao to đang bước nhanh trên đường. Anh ta tới trước mặt cô gái, giơ tay ra và nói:
– Chào Guttieres!
– Chào anh Olsen!
Anh thanh niên lạ mặt siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của Guttieres.
– Cô có mang đến không? – Anh ta vừa hỏi vừa nhìn chuỗi hạt ngọc của Guttieres.
Cô gật đầu.
– Liệu ông ấy có biết được không?
– Không, đó là chuỗi ngọc của riêng em, em có toàn quyền sử dụng.
Guttieres và Olsen đã đi tới rìa ngoài cùng của bờ biển lởm chởm đá, vừa đi vừa thủ thỉ chuyện trò. Sau đó Guttieres tháo chuỗi ngọc ở cổ ra, rồi đưa lên ngắm nghía.
– Anh xem, những hạt ngọc này dưới ánh hoàng hôn mới đẹp làm sao? – Cô nói. Olsen cầm lấy…
Olsen đưa tay ra nhưng chuỗi ngọc bỗng tuột khỏi tay Guttieres và rơi xuống biển.
– Thôi chết rồi! – Cô kêu lên.
Hai người rất buồn rầu và vẫn đứng ở bờ biển. Olsen nói:
– May ra ta còn có thể mò được.
– Ở đây sâu lắm. Thật không may!
Ichtyan thấy cô gái buồn phiền, nên anh quên phắt ngay chuyện cô định tặng chàng thanh niên kia chuỗi ngọc. Anh không thể thờ ơ trước nỗi khổ của cô được, nên từ sau mỏm đá bước về phìa Guttieres.
Olsen cau mày, còn Guttieres thì nhìn anh một cách tò mò và ngạc nhiên. Cô nhận ra anh là người bữa trước đã đột ngột bỏ chạy khỏi nhà cô. Ichtyan hỏi:
– Hình như cô vừa đánh rơi chuỗi hạt xuống biển? Nếu cô muốn, tôi sẽ giúp cô.
Guttieres phản đối:
– Ngay cả cha tôi là thợ lặn giỏi nhất cũng không mò nổi nói chi là anh.
– Tôi sẽ cố thử xem. – Ichtyan trả lời.
Rồi anh cứ để nguyên quần áo mà nhảy từ bờ cao thẳng đứng xuống biển và mất hút trong những lớp sóng.
Olsen và Guttieres hết sức ngạc nhiên. Olsen bàng hoàng hỏi:
– Anh ta là ai? Ở đâu đến?
Hơn hai phút trôi qua, nhưng Ichtyan vẫn bặt tăm. Guttieres hoảng hốt:
– Anh ấy chết rồi.
Vì không muốn cho Guttieres biết là anh có thể sống dưới nước được, nên anh ngoi lên mặt nước và mỉm cười:
– Cô chịu khó chờ một chút nữa nhé! Đáy biển chỗ này có nhiều đá nên hơi khó tìm. Nhưng thế nào tôi cũng tìm được cho cô.
Rồi Ichtyan lại lặn xuống. Guttieres đã nhiều lần xem mò ngọc trai. Cô ngạc nhiên khi thấy Ichtyan lặn hơn hai phút mà vẫn thở bình thường, chẳng có vẻ gì mệt mỏi.
Hai phút sau, Ichtyan lại nhô đầu lên khỏi mặt nước. Anh giơ cao chuỗi ngọc lên và nói:
– Nó mắc vào một mỏm đá, – Ichtyan nói bằng một giọng bình thường, không chút mệt nhọc, tựa như vừa ở phòng bên cạnh bước ra. – Nếu nó rơi vào một hốc đá nào đó thì có lẽ còn mất công hơn.
Anh bám vào vách đá trèo lên rất nhanh và đưa chuỗi ngọc cho Guttieres. Nước từ quần áo anh chảy xuống ròng ròng nhưng anh chẳng hề để ý tới.
– Cô cầm lấy đi.
– Cảm ơn anh. – Guttieres nhìn anh ngạc nhiên hơn.
Cả ba người im lặng vì chẳng biết làm gì bây giờ. Guttieres không dám đưa chuỗi ngọc cho Olsen trước mặt Ichtyan.
– Hình như cô muốn trao chuỗi ngọc cho anh ấy phải không? – Ichtyan chỉ vào Olsen.
Olsen đỏ mặt, còn Guttieres lúng túng.
– Đúng. – Rồi cô đưa chuỗi ngọc cho Olsen.
Olsen lặng lẽ đón lấy bỏ vào túi.
Ichtyan hài lòng. Đối với anh, đó là một cuộc trả thù nhỏ. Anh chàng cao lớn này nhận tặng phẩm từ tay Guttieres, nhưng chính là từ tay anh.
Suốt ngày hôm sau Ichtyan ở lì dưới nước. Anh đeo kính nhưng tháo chân nhái và bò dưới đáy biển để tìm trai có ngọc. Tối đến, anh về gặp Christo. Hắn trách anh thậm tệ.
Hôm sau, Ichtyan ăn mặc chỉnh tề và tới chỗ gặp Guttieres và Olsen hôm trước.
Lúc trời gần tối, Guttieres đến. Ichtyan từ sau mỏm đá bước ra. Thấy anh, Guttieres gật đầu chào như một người quen biết và mỉm cười hỏi anh:
– Anh theo dõi tôi à?
– Phải từ khi tôi gặp cô lần đầu. – Ichtyan lúng túng nói tiếp: – Cô tặng Olsen chuỗi ngọc của cô. Nhưng cô đã ngắm nghía nó trước khi trao cho anh ấy. Cô thích ngọc trai lắm sao?
– Đúng vậy.
– Thế thì xin cô nhận chút quà của tôi. – Và Ichtyan đưa cho Guttieres một viên ngọc.
Guttieres rất am hiểu giá ngọc. Viên ngọc đang nằm trong lòng bàn tay Ichtyan vượt xa tất cả những hạt ngọc mà cô được thấy và được biết qua những cau chuyện của cha cô kể lại. Viên ngọc lớn này dáng rất đẹp, trong suốt và nặng tới 200 carat và giá trị ít nhất một triệu péso vàng. Guttieres sửng sốt, cô hết ngắm viên ngọc quý, lại nhìn anh chàng thanh niên tuấn tú đang đứng trước mặt. Anh ta khoẻ mạnh, lanh lợi nhưng hơi bẽn lẽn. Anh ta mặc bộ đồ trắng đã nhàu nát. Trông anh không giống những công tử nhà giàu ở Buenos Aires. Nhưng anh lại định tặng cho một người con gái chưa quen như cô một tặng phẩm quý giá như thế này.
– Cô cầm lấy đi. – Ichtyan khẩn khoản.
– Không. – Guttieres lắc đầu, nói. – Tôi không thể nhận một tặng phẩm quý giá như thế này được.
– Có gì mà quý giá hả cô? – Ichtyan phản đối – Dưới đáy biển có hàng ngàn viên ngọc như thế này.
Guttieres mỉm cười. Ichtyan đỏ mặt, bối rối, im lặng một lát rồi nói:
– Thôi, mong cô cứ nhận cho.
– Không anh ạ.
Ichtyan tự ái, anh cau mày:
– Nếu cô không muốn nhận món quà này cho mình thì cô cầm giùm cho Olsen. Anh ấy sẽ không từ chối đâu.
– Olsen lấy ngọc không phải cho mình đâu. Anh chẳng biết gì cả.
– Cô nhất định không nhận?
– Không.
Thế là Ichtyan ném viên ngọc xuống biển, lặng lẽ gật đầu chào tồi quay đi.
Hành động đó khiến Guttieres bàng hoàng và đứng sững như một khúc gỗ. Ai lại vứt xuống biển cả một triệu bạc như vứt một hòn sỏi. Cô ân hận vì đã làm cho anh thanh niên kỳ dị này đau khổ.
– Anh định đi đâu vậy? Hãy đứng lại một chút nào!
Nhưng Ichtyan cứ đi, đầu gục xuống. Guttieres đuổi kịp và nắm lấy tay anh, cô thấy hai dòng lệ chảy trên má anh. Trước kia chưa bao giờ anh khóc, giờ đây anh chẳng hiểu vì sao mọi vật bỗng mờ đi, nhoà đi, tựa như anh bơi mà không đeo kính vậy.
– Mong anh tha lỗi vì đã làm anh buồn. – Guttieres nói và cầm lấy hai tay anh.
Sau sự việc ấy, chiều nào Ichtyan cũng bơi tới quãng bờ biển gần thành phố, lấy bộ quần áo giấu trong hốc đá mặc vào rồi đến mỏm đá chờ Guttieres. Hai người vừa dạo bước dọc bờ biển vừa trò chuyện sôi nổi. Anh bạn mới này của Guttieres là người thế nào? Cô không thể hiểu được. Anh ta lanh lợi chứ không đần độn, biết nhiều điều hơn cô, nhưng lại không hiểu được cái đơn giản nhất mà chú bé nào ở thành phố thị cũng thông thạo. Làm sao giải thích được nhỉ? Ichtyan không thích nói về mình. Guttieres chỉ biết rằng anh là con của một bác sĩ giàu có. Bác sĩ đã nuôi con ở một nơi xa thành phố. Ông đã dạy dỗ Ichtyan một cách độc đáo và phiến diện
Đôi khi Guttieres và Ichtyan ngồi rất lâu trên bờ biển. Hai người đều im lặng. Ichtyan rất sung sướng.
– Đến giờ phải về rồi. – Guttieres nói.
Ichtyan miễn cưỡng đứng lên tiễn cô bạn đến tận ngoại ô rồi vội vã quay lại, cởi bỏ quần áo và bơi về nhà.
Buổi sáng nào ăn điểm tâm xong anh cũng mang một cái bánh mì lớn ra vịnh. Anh ngồi dưới đáy và bắt đầu cho lũ cá con ăn. Sau đó, anh nhặt ngọc trai và cất vào một hốc đá ngầm. Anh làm việc mê mải chẳng bao lâu đã thu được một đống ngọc quý. Anh không hề biết rằng mình đang trở thành người giàu có nhất Argentina và có lẽ giàu nhất châu Mỹ. Nếu anh muốn, anh có thể trở thành người giàu nhất thế giới. Nhưng anh chẳng màng đến tiền bạc, của cải.
Những ngày yên vui cứ trôi qua như vậy. Ichtyan chỉ tiếc rằng Guttieres phải sống ở một thành phố đầy bụi, ngột ngạt và quá ồn ào. Phải như cô có thể sống ở dưới nước thì hay biết mấy! Anh sẽ cho Guttieres xem một thế giới mới lạ. Nhưng Guttieres không sống được ở dưới nước. Còn anh thì lại không sống được ở trên cạn. Bấy lâu nay anh đã trên cạn quá nhiều nên khi ngồi chơi với Guttieres ở trên bờ biển, anh thấy hai bên sườn ngày càng đau hơn. Nhưng ngay khi đau nhức nhối, anh cũng không bao giờ bỏ đi trước Guttieres. Còn một điều nữa khiến Ichtyan băn khoăn là Guttieres đã nói gì với anh chàng cao lớn kia? Nhiều lần Ichtyan định hỏi thẳng Guttieres, nhưng anh sợ cô khó chịu nên lại thôi.
Một hôm cô nói với Ichtyan là mai cô không đến được.
– Vì sao? – Ichtyan cau mày hỏi.
– Tôi bận.
– Bận gì?
– Không nên tò mò như vậy. – Guttieres mỉm cười. – Anh đừng tìm tôi nhé. – Cô nói thêm rồi bỏ đi.
Ichtyan lặn xuống biển. Anh buồn bã nằm suốt đêm trên những tảng đá đầy rêu. Đến gần sáng, anh mới bơi về nhà.
Gần đến vịnh, anh thấy một đám dân chài đang đứng trên thuyền, bắn cá heo. Con đầu đàn bị trúng đạn, nhảy vọt lên khỏi mặt nước rồi nặng nề rơi xuống.
– Leading! – Ichtyan giật mình thốt lên.
Một người đánh cá nhảy xuống nước chờ cho con cá bị thương nổi lên. Nhưng nó lại ngoi lên cách đó một khoảng, thở có vẻ mệt nhọc rồi lặn xuống.
Người này bơi nhanh về phía con cá. Ichtyan cũng lao đến cứu bạn. Con Leading lại ngoi lên, đúng lúc đó nó bị nắm lấy vây và kéo về phía thuyền. Ichtyan đuổi kịp người đánh cá và cắn vào chân anh ta. Anh ta tưởng bị cá mập tấn công nên rút dao găm ra đâm bừa một nhát dao vào đối thủ. Chẳng may nhát dao lại trúng vào chỗ không có vảy che chở. Ichtyan buông chân anh ta ra. Người đánh cá bơi vội về thuyền.
Ichtyan và con cá bị thương bơi vào vịnh. Anh ra lệnh cho nó theo anh lặn xuống hang đá ngầm. Ichtyan xem xét vết thương của nó. Vết thương không nặng lắm. Viên đạn xuyên qua da và mắc ở lớp mỡ. Anh dùng ngón tay lôi viên đạn ra. Con cá heo cố chịu được tất cả.
Ichtyan âu yếm vỗ lưng nó và nói:
– Sẽ khỏi thôi!
Bây giờ phải nghĩ đến mình. Ichtyan bơi nhanh theo con đường ngầm lên vườn và vào ngôi nhà trắng
– Cậu sao thế? – Christo hoảng hốt khi thấy anh bị thương.
– Tôi bị thương khi cứu con cá heo thoát khỏi tay bọn dân chài.
– Cậu lại vào thành phố chứ gì? – Nhưng Christo không tin. Hắn vừa băng vết thương vừa hỏi một cách nghi ngờ.
Ichtyan im lặng.
– Cậu cởi bỏ bộ vảy này ra đi. – Christo miệng nói tay cởi chỗ che vai Ichtyan ra.
Christo bỗng thấy nơi vai Ichtyan có một vết đỏ. Hắn hỏi với vẻ lo lắng:
– Chúng lấy mái chèo phang cậu à? – Hắn nắn vai nhưng không thấy sưng. Chắc đây là một vết bẩm sinh.
– Không.
Ichtyan vào phòng nghỉ, còn Christo ngồi suy nghĩ một lúc lâu rồi đứng dậy ra ngoài. Hắn đi thật nhanh vào thành phố, đến nhà Bnatasas. Hắn đi vào phòng làm việc của Bantasas rồi đóng cửa lại. Bantasas đang ngồi rửa ngọc trai. Thấy Christo, bác ta càu nhàu:
– Juritas rất bực mình vì mãi cho tới nay vẫn chưa thấy anh đem Con quỷ biển đến; mà Guttieres thì cứ đi đâu suốt ngày, nó vẫn một mực không chịu làm đám cưới với Juritas. Còn Juritas thì đe doạ sẽ dùng vũ lực bắt nó đi. Ai thì không dám chứ Juritas thì sẵn sàng làm như vậy đấy.
Christo nghe Bantasas phàn nàn xong mới nói:
– Tôi không dẫn được Con quỷ biển đến là vì nó cũng đi suốt ngày. Nó không chịu vào thành phố và cũng chẳng nghe lời tôi nữa.
– Thế nghĩa là phải bắt ngay Ichtyan và chạy trốn trước khi Sanvator về và…
– Khoan đã, chú đừng ngắt lời tôi. Về việc Ichtyan ta chớ nên vội vã.
– Vì sao không nên vội?
Christo thở dài, hình như không muốn trình bày kế hoạch của mình ra.
– Chú biết không… – Hắn bắt đầu nói. Nhưng đúng lúc đó một người bước vào nhà và có tiếng Juritas nói oang oang.
Bantasas làu bàu:
– Hắn lại đến rồi đấy!
Juritas mở cửa kêu ken két rồi bước vào phòng Bantasas.
– Hai anh em ở đây cả. Các người định lừa tôi đến bao giờ? – Juritas đưa mắt nhìn Bantasas và Christo.
Christo đứng dậy, mỉm cười nhã nhặn nói:
– Tôi đã cố hết sức. Nhưng phải kiên nhẫn mới được. Nó đâu phải là tôm tép mà bắt được ngay. Có lần tôi đã bắt nó đến đây nhưng ông đi vắng, nó đã đi xem thành phố nhưng không thích và bây giờ thì không muốn vào thành phố nữa.
– Không muốn thì thôi. Tôi chờ đợi thế là đủ rồi. Trong tuần này ta quyết định làm hai việc. Bác sĩ Sanvator chưa về à?
– Thưa ông, sắp về?
– Vậy thì nhanh tay lên. Tôi đã tìm được một số người tin cẩn. Bác Christo hãy mở cửa cho họ vào. Còn những chuyện khác để tôi lo. Tôi sẽ báo cho Bantasas biết khi nào công việc được chuẩn bị xong.
Juritas quay về phía Bantasas :
– Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với bác. Nhưng hãy nhớ rằng đây là lần cuối cùng.
Hai anh em Christo lặng lẽ cúi đầu chào. Khi Juritas đã quay lưng lại thì những nụ cười đáng mến cũng mất biến trên khuôn mặt hai người. Bantasas khẽ chửi một câu, còn Christo thì hình như đang suy tính