Joe O’Hara đi vào nhà bếp khi Michael châm số rượu cuối cùng vào ly của Leigh. Giật mình liếc qua, anh nhìn thấy ánh đèn mờ và một cảnh tượng ấm cúng, và cố quay trở ra khỏi phòng. “Xin lỗi tôi…”
“Đợi đã, Joe – đừng đi.” Leigh nói, lo lắng chỉnh sửa ấn tượng của anh. “Tôi muốn giới thiệu với anh một cách chính thức với ông Valente…”
“Chúng tôi đã từng gặp nhau, thưa bà Manning. Bà không nhớ ư? Hôm thứ Sáu vừa rồi đấy?”
Mặc dù với tất cả những nỗi đau khổ của cô, Leigh cười với cách diễn đạt gây khó dễ của anh. “Dĩ nhiên là tôi nhớ. Những gì tôi đang cố nói là tôi đã không nhớ rằng tôi biết ông Valente khi tôi nhìn thấy anh ấy hôm thứ Sáu. Cách đây nhiều năm, khi tôi còn học đại học và sống ngay trung tâm thành phố, anh ấy đã làm việc trong tiệm tạp hoá của gia đình anh ấy ở góc đường, và tôi thường hay đi mua sắm ở đó. Anh ấy để râu và tôi không biết tên của anh ấy, nhưng dì của anh ấy – người mà tôi cứ nghĩ là mẹ anh cho đến tối nay – làm bánh pizza tôm chỉ cho tôi thôi!”
Tia nhìn của O’Hara đi từ chai rượu vang trống rỗng, sau đó chuyển thành cáo buộc tới Michael Valente. “Anh đã cho bà Manning uống bao nhiêu rượu vậy?”
“Tôi không có say, Joe. Tôi đang cố giải thích tại sao tôi không nhận ra Michael cho đến tối nay. Anh ấy đã cứu tôi khỏi bị trấn lột – và có lẽ nhiều điều tệ hại hơn – vào một đêm nọ.”
“Và tôi đoán là bà đã quên hỏi tên của anh ta sau đó?” Joe O’Hara ướm lời, nhưng thay vì có vẻ hoài nghi, người tài xế trung thành nghe có vẻ như anh đang cố tin một chuyện khó tin. Anh đi đến gần bàn, sẵn sàng chấp nhận sự giới thiệu trang trọng mà Leigh, trong tâm trạng hiện tại của cô, cảm thấy hoàn toàn là cần thiết.
“Lúc đó tôi biết tên của anh ấy chứ.” Leigh giải thích, “Nhưng vào những ngày đó, mọi người trong láng giềng của Michael đều có tục danh. Anh ấy đã được gọi là Hawk dạo đó – là Falco trong tiếng Ý – và Falco là tên duy nhất mà tôi biết về anh ấy, cho đến tối nay.”
O’Hara đưa tay ra bắt tay Michael Valente, nhưng thông báo của anh không thể nhầm lẫn là một lời cảnh báo đến người đàn ông kia: “Chúng tôi cũng có biệt danh trong xóm của tôi đấy.” anh nói một cách thẳng thừng. “Biệt danh của tôi là Bruiser (võ sĩ).”
Leigh nuốt tiếng cười ở sự hồi đáp nghiêm trọng của Michael. “Tôi sẽ nhớ nó trong đầu.”
Khi Hilda trở về từ buổi chiều được nghỉ của cô một lát sau, Joe O’Hara đem lại cùng thông tin về Valente cho cô trong khi Leigh và Michael đứng nhìn. Đó là sự nhẹ nhõm duy nhất thoát khỏi sự đau khổ và sự hồi hộp mà Leigh đã biết trong một tuần nay. Nó đột ngột chấm dứt khi điện thoại reo vang.
Hilda trả lời nó, nói vắn tắt với người gọi, sau đó cô từ từ quay lại bàn. “Thanh tra Littleton và Trung úy Thanh tra McCord đang trên đường lên đây.”
Leigh đứng bật dậy từ bàn và vội vàng đi vào phòng khách, tràn đầy hy vọng và nỗi sợ hãi.
Trong nhà bếp, Hilda lo lắng nhìn O’Hara và hạ thấp giọng của cô. “Thanh tra Littleton muốn chắc chắn là bà Manning không có ở một mình. Cô ấy muốn chắc chắn là có ai đó ở đây với bà ấy.”
“Nghe không có vẻ tốt.” O’Hara nói, tự động quay lại với Michael Valente để nghe ý kiến của anh. “Phải vậy không?”
“Không.” Valente nói chặt chẽ. “Nó không tốt.” Anh gật đầu phía ngưỡng cửa. “Cả hai người cần ra ngoài đó và ở với cô ấy.”
O’Hara đã không gợi ý cho Valente bước vào tầm nhìn cùng với họ. Anh đã nhìn thấy cách Leigh bị đối xử bởi đám cảnh sát khi cô ở bên cạnh anh ta. Thay vào đó, Joe nắm lấy cánh tay của Hilda và họ cùng nhau đi vào phòng khách.
Michael Valente tiếp tục khuất khỏi tầm nhìn, lắng nghe tiếng nói trong phòng khách, không thể bảo vệ cô – hoặc thậm chí đứng bên cạnh cô – trong khi cô nghe cái tin mà anh biết sẽ làm cô thương tổn nặng nề hơn bất cứ mũi dao nào của kẻ đột kích…
Leigh nhìn khuôn mặt của cả hai thanh tra, tâm trí của cô cố từ chối những gì họ vừa nói với cô. “Các người sai rồi! Anh ấy đã không có trong ca bin. Tôi đã ở đó. Các người đã tìm thấy một người khác!”
“Tôi xin lỗi, bà Manning.” Thanh tra Littleton nói. “Không có gì nghi ngờ cả. Cơ thể của ông ấy đã được khám phá ở trong xe của ông ấy, trong ga–ra ẩn sâu trong sườn đồi ở đằng sau nhà.”
Đôi mắt đầy nước của cô rực sáng với những lời buộc tội đau khổ. “Anh ấy đã chết cóng trong khi các người phí thời gian… ”
“Ông ấy đã không bị chết cóng.” người đàn ông tự xưng là Thanh tra McCord nói với cô một cách không cảm xúc. “Chồng bà đã chết vì một vết thương đạn bắn vào đầu. Vũ khí đang nằm trên sàn xe của ông ta.”
Leigh lắc đầu một cách dữ dội. “Anh bị điên à? Anh đang nói với tôi là anh tìm thấy một người đàn ông tự bắn vào đầu mình trong xe của anh ta và anh nghĩ người đó là chồng tôi hả? Logan sẽ không bao giờ làm điều đó! Anh ấy sẽ không bao giờ làm, không bao giờ, không bao giờ làm điều đó!”
Leigh không tin vào chuyện đó, không tin một chút nào… ngoại trừ chuyện Logan đã chết. Dù cô có đứng đó cố tranh cãi bao lâu đi nữa, cô biết anh đã chết. Anh sẽ về nhà với cô mấy ngày nay nếu anh còn sống. Anh sẽ bò hoặc đi nhờ xe hoặc tự lết về. Cô cảm thấy cánh tay của Hilda choàng quanh vai cô, và cô cuộn lai áo chiếc áo len của cô giống như một đứa trẻ điên cuồng cố gắng hiểu tại sao những người lớn đang trừng phạt nó. “Anh… anh ấy KHÔNG có tự tử, các người nghe tôi nói không?” cô khóc òa lên. “Các người đang nói dối. Tại sao các người lại nói dối chứ?”
“Chúng tôi không nghĩ là chồng bà tự sát.” McCord bảo cô một cách thẳng thừng. “Chúng tôi sẽ biết thêm vào ngày mai, nhưng cho đến lúc này, chúng tôi có lý do để tin rằng một người khác đã bóp cò khẩu súng ngắn của ông ta.”
Trí tưởng tượng sống động đã chọn ngay giây phút đó để hiển thị tình cảnh khủng khiếp – Logan, với khẩu súng giữ ở đầu của anh do một người khác. Một người khác bóp cò, kết thúc đời anh. Kết thúc đời cô. Căn phòng bắt đầu xoay tròn, và cô chộp lấy tay áo của Hilda. Mắt cô đầy nước mắt rát bỏng, cô nhìn người thanh tra tốt bụng, và cô gật đầu, như thể bằng cách gật đầu với Sam Littleton, cô có thể buộc người phụ nữ kia cũng phải gật đầu, và đồng ý với cô. “Anh ta nói sai, phải không? Anh ta sai. Nói là anh ta sai đi.” Cô chìa tay ra với cô ta. “Làm ơn đi. Nói là anh ta sai.”
Giọng nói mềm mại của Thanh tra Littleton đầy sự cảm thông nhưng quả quyết. “Không, bà Manning, anh ấy đã không nói sai. Tôi vô cùng xin lỗi…”
° ° °
Hilda đặt cô lên giường vào đêm đó. O’Hara làm hai ly rượu mạnh và buộc Hilda uống một trong hai ly đó. Anh uống hết phần của anh, và đưa người giúp việc đau khổ về phòng của cô, sau đó anh đi về phòng riêng của anh và uống thêm hai ly nữa, bỏ lại Michael Valente tự mình ra về.
Lúc mười một giờ, Joe đứng dậy để đảm bảo mọi cánh cửa đã được khóa. Anh băng qua được một phần căn phòng khách im ắng khi anh nhận biết là Valente còn chưa rời khỏi. Người đàn ông đang ngồi trên một cái ghế lưng thẳng đứng không được thoải mái, ở đầu kia của phòng khách, cạnh tiền sảnh dẫn đến phòng ngủ chính. Đầu của anh cúi xuống, cẳng tay của anh gác trên đùi, hai tay nắm lại lỏng lẻo ở phía trước anh. Anh đang lắng nghe tiếng khóc đau khổ của người phụ nữ ở dưới hành lang.
Anh đã đóng quân ở đó như một đại đội trưởng.
Khi Joe lặng lẽ di chuyển đến gần, cố quyết định sẽ nói gì, Valente mệt mỏi chà hai tay vào khuôn mặt của anh.
“Anh đang định ngồi ở đó suốt đêm à?” Joe khẽ hỏi.
Người đàn ông kia kéo tay của anh ra và nhìn lên. “Không.” anh nói.
Nếu Joe đã không uống những ly rượu đó, anh sẽ giữ kín nhận xét của anh về động cơ của người đàn ông khác, nhưng vì anh đã uống, vì thế anh đã không làm vậy. Thay vào đó, anh nói, “Anh cũng có thể về nhà và ngủ một chút, Hawk. Anh không thể làm bất cứ điều gì để giữ cho bà ấy tránh khỏi những gì mà bà ấy sẽ trải qua tối nay.”
Valente không xác nhận mà cũng không phủ nhận cách Joe hiểu về động cơ của anh khi ngồi ở đó. Thay vào đó, anh đứng lên và từ từ mặc áo khoác mà anh đã treo trên lưng ghế của anh. “Trong trường hợp đó, Bruiser, tôi sẽ giao cô ấy lại cho anh.”