Cả một ngày sau khi Điềm Điềm nói về vấn đề kia cô suy nghĩ không thôi. Tỏ tình xong bỏ đi ngay, không phải là xong sao?
Cô tỉ mẩn làm một cái thiệp nhỏ nhắn màu hồng, bên ngoài có đính hình trái tim xinh xắn. Bên trong ghi “Hàn Mặc Nham mình thích bạn!”
Cô còn nghịch ngợm vẽ hình phiên gia (*) lên tờ giấy, tượng trưng cho khuôn mặt mình khi đó.
(*) là cà chua đó nha các tỷ, chị Nhiễm Nhiễm ý bảo mặt mình đỏ như cà chua:’< Theo thường lệ, Hàn Mặc Nham ra khu rừng ở phía bắc trường, chọn đám cỏ giữa rừng khô mát ngồi đọc sách. Nhiễm Nhiễm lấy hết dũng khí bước nhẹ nhàng tới. Mặc Nham mặc một chiếc áo trắng càng làm lộ vẻ anh tuấn của anh. Cô đứng hình một lúc, sao mà anh tuấn quá vậy??! Cô bước một bước nhỏ nữa để tới gần hơn thì vô ý giẫm vào cành củi khô... “Cạch...” Cô tự thấy hối hận rồi. Mặc Nham ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm, mắt khẽ nhíu lại vẻ dò hỏi: “?” “A, phiền cậu rồi” “Ừm?” Cô cấp tốc thở gấp! “À chỉ là… Mình có thứ này muốn đưa cho cậu” Cô vội vàng đưa ra tấm thiệp hồng, lắp bắp nói: “Cậu... mở... ra đi...” Mặc Hàn tiêu sái đưa tay ra cầm lấy thiệp mở ra mặt không biến sắc, lúc sau khẽ nói: “Cậu là cà chua nhỏ hả?” “…” Mặc Nham cầm tấm thiệp lên cười rạng rỡ: “Xin lỗi cậu, mình đã yêu người khác rồi” Sự thật là vậy nhưng cô vẫn không kìm được mà đau lòng, mắt có một tầng nước. “À xin lỗi cậu, xin lỗi, tại mình vô ý quá, cậu có người yêu rồi mà...” Rồi bỗng có tiếng bước chân, cô ngẩng đầu, thấy Cát Lam đang đứng sau Mặc Nham vẻ mặt khó chịu, Mặc Nham nhu thuận hôn lên môi Cát Lam. Cô biết! Mình chính là không thắng nổi!!