Cơn ác mộng nhiều năm qua cuối cùng cùng thành sự thật sao?
Ác ma ngày ngày đêm đêm đè nặng cậu lại xuất hiện một lần nữa!
Theo một tiếng “bang”, Trần Hiểu Huy lập tức bắt bản thân phải bình tĩnh lại, Đỗ Lam và Diệp Mạn đều đang đứng dưới sân khấu để nhìn mình kìa. Cậu cúi người thật sâu, chân thành xin lỗi: “Em xin lỗi, vừa rồi em kích động quá nên không cầm chắc.”
MC điều giải: “Là Á quân của cuộc thi với tác phẩm được nhiều người công nhận nên tâm trạng khó tránh khỏi kích động, chúng tôi đều hiểu mà.” Lúc này, nhân viên công tác lại lấy chiếc cúp mới cho Lý Quốc Phong.
Khi Lý Quốc Phong trao cúp cho cậu lần nữa, ông nhìn thiếu niên thanh tú đĩnh bạt trước mặt, thiện ý cười: “Cố lên nhé.”
Trần Hiểu Huy lại khom lưng lần nữa, “Cảm ơn thầy, em sẽ nỗ lực.”
Phía dưới vỗ tay rào rào, trái tim của Đỗ Lam và Diệp Mạn cũng hạ xuống.
Sau khi trao giải kết thúc, Trần Hiểu Huy bình tĩnh nói chuyện phiếm với Diệp Mạn. Đúng lúc này, Lý Quốc Phong vừa trao giải cho cậu tìm tới.
Ba người lịch sự chào hỏi nhau.
Lý Quốc Phong trực tiếp hỏi Trần Hiểu Huy: “Có thể nói chuyện riêng một lát được không?”
Hai người đến một góc an tĩnh.
Lý Quốc Phong không lan man dài dòng mà nói thẳng ý đồ của mình, “Tôi rất thích tác phẩm của em, tôi muốn hỏi em có học điêu khắc từ thầy cô nào chưa?”
Trần Hiểu Huy lắc đầu, “Chưa ạ. Chỉ là từ nhỏ em đã thích điêu khắc.”
“Vậy nghĩa là em tự học?”
“Đúng vậy.”
“Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời.” Lý Quốc Phong hô to hai lần, giống hệt phỏng đoán trước đó của ông. Tiếp đó, ông nhìn chằm chằm Trần Hiểu Huy, “Vậy em có ý định bái sư không?” Tuy đây là câu hỏi nhưng trong mắt ông đã trực tiếp ‘viết’: bái tôi làm thầy đi, bái tôi làm thầy đi!
Trần Hiểu Huy quá kinh ngạc, đối phương là nghệ thuật gia khắc gỗ số một, số hai trong nước nên cậu không dám tin ông lại tung cành ô liu với Á quân của cuộc thi này, “Vì sao ngài không chọn Quán quân?”
“Chạm trổ có thể từ từ luyện tập nhưng thiên phú và linh tính thì không thể luyện. Tôi thích hàm nghĩa mà tác phẩm của em biểu đạt hơn nhiều.”
Đương nhiên Trần Hiểu Huy rất động tâm, từ nhỏ đến lớn chưa có người chuyên nghiệp chỉ dạy cậu, hiện tại đột nhiên có một người thầy tài giỏi nguyện ý khiến tâm tình của cậu vô cùng kích động. Nhưng, cậu lại nghĩ đến gã đàn ông vừa rồi, trong lòng có chút bất an, vì thế, sau khi suy nghĩ một hồi, cậu nói: “Đương nhiên em rất muốn đi theo ngài học tập, chỉ là gần đây em còn một số việc chưa xử lý xong nên tạm thời không thể cho thầy một đáp án chính xác.”
“Không sao cả, em cứ xử lý trước đi. Đây là danh thiếp của thầy, khi nào xong thì cứ trực tiếp liên hệ với thầy.”
Trần Hiểu Huy nhận bằng hai tay, “Cảm ơn thầy!”
Cậu quay về chỗ Diệp Mạn, nhìn vẻ nghi hoặc của chị bèn giải thích đơn giản.
Diệp Mạn vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá.” Lại nói tiếp: “Thế em nghĩ như nào?”
Trần Hiểu Huy hơi do dự nhìn chị: “Em muốn suy xét trước.”
Diệp Mạn không hỏi cậu lí do, cũng không thúc giục cậu, nói cơ hội này mà không nhanh nắm bắt thì sẽ bỏ lỡ. Em ấy đã sắp là người trưởng thành rồi, có thể có lựa chọn của riêng mình.
Diệp Mạn nói tiếp: “Buổi tối hôm nay chắc chị sẽ về muộn một chút, cơm chiều chị sẽ ăn với bạn ở bên ngoài luôn.”
“Dạ.”
Nhìn bóng dáng Diệp Mạn đi xa, Trần Hiểu Huy đi tìm Đỗ Lam.
Đỗ Lam thấy cậu tới, cười tươi rói: “Hôm nay cậu giỏi quá!”
Trần Hiểu Huy ngượng ngùng cười cười: “Cảm ơn cậu.”
“Vừa rồi người trao giải cho cậu gọi cậu đi nói gì thế?”
“Không có gì, chỉ là động viên mấy câu.”
“À…..Vậy hôm nay cậu định chúc mừng như thế nào?”
“Cậu muốn chúc mừng kiểu gì?”
“Tiền thưởng cậu định xài như thế nào?”
“Mua cho các em nhỏ ở viện phúc lợi vài món đồ.”
Đỗ Lam không bất ngờ, cô mỉm cười, “Vậy hiện tại tớ đi mua với cậu nhé.”
Trần Hiểu Huy ấm lòng, cậu nắm tay cô, khẽ ‘ừ’ một tiếng.
Hai người đi xem xe đạp trước, xem một vòng, Đỗ Lam kiến nghị cho Tiểu Minh đến đây tự chọn, nhưng cuối cùng Trần Hiểu Huy đặt một chiếc xe màu lam.
Lại mua một ít đồ dùng văn phòng phẩm, đặt một ít sách, cuối cùng cả hai dùng bữa tại một tiệm lẩu.
Đỗ Lam lấy món quà đã sớm chuẩn bị từ trong túi xách ra, tặng cho cậu.
Là một quyển notebook, bên ngoài làm bằng da, những trang giấy bên trong dùng dây thun nối lại.
Trần Hiểu Huy cẩn thận vuốt v e bìa notebook, xúc cảm mềm mại. Cậu biết chắc chắn quyển notebook này là cô tự tay làm. Cậu mỉm cười nhận lấy, nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn cậu, tớ rất thích.”
Đỗ Lam cười cười, mắt phượng rực rỡ lấp lánh.
Nồi lẩu sủi, Trần Hiểu Huy giúp cô lột vỏ từng con tôm rồi mới bắt đầu động đũa.
Trần Hiểu Huy nhìn Đỗ Lam bước vào cổng chung cư. Trước khi cô đi vào, có quay đầu nhìn cậu.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt không nhìn rõ sắc mặt của thiếu niên, cậu hơi cúi đầu, hàng mi dài tạo thành cái bóng rõ nét dưới quầng mi, Đỗ Lam đột nhiên cảm thấy cả người cậu lộ ra chút chua xót.
Hôm nay là ngày cậu đoạt giải, vì sao cậu lại thấy chua xót? Cô không thích thần sắc đó của cậu chút nào.
Trần Hiểu Huy thấy cô quay đầu nhìn mình, không biết cô nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên cong môi, đôi mắt hẹp dài toát lên tia sáng không biết tên, tiếp đó, cô lại bịch bịch chạy về phía mình.
Đỗ Lam nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý bên này bèn nhanh chóng ngửa đầu hôn ‘bẹp’ lên miệng cậu một cái, thấy mắt cậu mở to vì kinh ngạc thì che miệng cười tít mắt, lại không nói câu nào, xoay người chạy nhanh đến hàng hiên…..
Trần Hiểu Huy đứng sững người, ngón tay vuốt v e nơi vừa được hôn, trong mắt là ý cười không giấu nổi. Mãi đến khi thấy phòng cô sáng đèn thì cậu mới xoay người đi về.
Buổi tối hôm nay Trần Hiểu Huy thức trắng đêm, sáng sớm hôm sau, chờ Diệp Mạn đi đến cửa hàng thì cậu cũng lập tức ra cửa.
Cậu đứng ở một góc khuất cạnh cửa hàng tạp hóa, chỉ đứng nhìn từ xa. Mấy năm nay vẫn luôn là vợ gã ta kinh doanh và trông nom cửa hàng, sau khi xảy ra chuyện đó, bà ấy không ly hôn với gã.
Vì sao? Bởi vì trong mắt mọi người, gã là một người đàn ông tốt, một hàng xóm thân thiện và là một người chồng săn sóc!
Cậu đứng nhìn chằm chằm hơn hai tiếng, gã đàn ông kia vẫn không xuất hiện. Trong cửa hàng chỉ có bà chủ mập mạp ra ra vào vào mà thôi.
Rốt cuộc ngày hôm qua gã có ý gì? Địa điểm thi đấu cách nơi ở của gã rất xa, không có khả năng là vô tình đi ngang qua được. Gã đã ra tù mấy tháng, chắc hẳn đã nghe ngóng rất nhiều tin tức của mình, xem ra lần này, gã có chuẩn bị mà đến.
Nhưng mà gã chỉ muốn khiêu khích mình? Hay là trả thù? Hay là…..không muốn mình được sống yên bình?
Mặc kệ gã có mục đích gì, cậu tuyệt đối không cho phép “cậu” năm đó xuất hiện lần thứ hai.
Sắp 11 giờ trưa, cậu lặng lẽ về nhà. Từ nơi này về đến nhà cần ngồi xe 30 phút, cậu còn phải nấu cơm trước khi Diệp Mạn về nhà.
Xuống xe bus, cậu lập tức đến chợ bán thức ăn, lúc mua cà tím, người bán hàng tìm hai tệ rưỡi để trả lại cậu nhưng cậu không chú ý mà trực tiếp xoay người đi, mãi đến khi đối phương gọi cậu mấy tiếng thì cậu mới phản ứng lại.
12 giờ tròn làm cơm xong, Diệp Mạn cũng bước chân vào cửa, nhìn thấy bữa cơm trên bàn, chị cười cười: “Đã nói để chị làm là được mà.”
“Dù sao nghỉ hè em cũng không bận rộn. Chị mau rửa tay ăn cơm thôi.”
Lúc ăn cơm, Diệp Mạn tựa như lơ đãng hỏi: “Lời đề nghị của thầy Lý Quốc Phong em suy xét đến đâu rồi?”
“Em còn chưa chắc chắn.”
“Ừ, tất cả đều vì em, không cần miễn cưỡng.”
Trần Hiểu Huy biết có lẽ Diệp Mạn cho rằng cậu không muốn tiếp xúc quá nhiều với đàn ông trung niên nên còn do dự, nếu đã thế thì tạm thời cứ để chị ấy hiểu lầm đi!
2 giờ 30 phút chiều, Diệp Mạn vừa ra khỏi cửa, cậu lại tiếp tục ra ngoài. Cậu tiếp tục đứng ngốc tại góc khuất cách cửa hàng tạp hóa không xa để quan sát, tên kia vẫn không xuất hiện.
Buổi tối, cậu hẹn Đỗ Lam đi ăn cơm.
5 giờ 30 phút, cậu bắt đầu đến chỗ hẹn.
Vẫn là công viên kia.
Cậu đi đến nỗi đầu rỉ một lớp mồ hôi mỏng, tới nơi vừa tròn 6 giờ.
Từ xa cậu đã thấy Đỗ Lam đứng ở đó, cô mặc một chiếc váy liền thân màu lam, túi xách nhỏ màu trắng, đôi giày vải bạt màu trắng và mái tóc dài buông xuống. Dưới bóng cây loang lổ ánh nắng chiếu lên người cổ, giống như tô điểm mấy bông hoa trên chiếc váy đơn sắc.
Thời điểm này nhiều quán ở chợ đêm đã bày ra, tiếng người bán hàng hét to, tiếng loa của xe kéo, tiếng nói chuyện của người đi đường đều rất rõ ràng, lọt vào tai cô.
Mà cô, cứ lẳng lặng đứng dưới bóng cây, an tĩnh nhìn sang bên phải, đấy là hướng từ nhà cậu ấy tới công viên này.
Cậu đi tới từng bước một, càng ngày càng gần, nhưng cô vẫn chỉ tập chung nhìn bên phải, không phát hiện ra cậu.
Cậu bật cười, vừa giơ tay định vỗ vai cô thì đột nhiên khóe mắt liếc thấy một bóng hình—–
Toàn thân của cậu như bị dội một chậu nước đá, lạnh thấu tim.
Cậu thấy gã kia, đứng từ xa, cười nhìn mình và Đỗ Lam.
Cậu máy móc quay đầu nhìn qua thì lại không thấy gã đâu nữa.
Đúng lúc này, Đỗ Lam cũng quay đầu, thấy Trần Hiểu Huy đang giơ tay, sắc mặt lạnh lẽo nhìn về một hướng. Cô nhìn theo tầm mắt của cậu, ngoài mấy người bán quần áo đang hét to thì không phát hiện gì khác.
“Hiểu Huy.”
Trần Hiểu Huy thu cái nhìn về, hơi ngẩn người một lát rồi lại cười rộ lên, “Đợi lâu chưa?”
Đỗ Lam lắc đầu, “Sao cậu lại đi từ phía này?”
“Xe bus chật quá.”
“Hôm nay muốn làm gì?”
“Không phải cậu muốn ăn xiên cay sao, chúng ta đi ăn nó.”
“OK!”
Đỗ Lam kéo tay cậu, “Sao tay cậu lạnh thế?”
“…..Chắc do trên đường tới đây tớ ăn một que kem.”
“Vậy à, đi thôi!” Cô kéo cậu đi về phía trước, ngửi hương bạc hà đậm hơn mọi ngày của cậu, khóe miệng bất giác mỉm cười.
Hai người chậm rãi hòa vào chợ đêm. Trần Hiểu Huy luôn nhìn trái nhìn phải theo bản năng, nhưng cuối cùng cậu không thấy tên kia nữa.
Ăn cơm chiều xong, hai người đến công viên tản bộ.
Đỗ Lam thấy cậu mất tập chung bèn tìm một cái ghế, kéo cậu ngồi xuống.
“Hiểu Huy.”
“Hả?”
Đỗ Lam ôm lấy cậu, mùi hương bạc hà thoang thoảng và xúc cảm mềm mại của áo thun mang đến cho cô cảm giác sạch sẽ và ấm áp, cô khẽ nói: “Bất kể xảy ra chuyện gì, tớ đều ở bên cạnh cậu.”
Cậu ôm chặt cô, không nói lời nào.
Gió nhẹ thổi tóc dài của cô lên mặt cậu, vị cam nhàn nhạt xộc vào mũi giống hệt hương vị của chiếc kẹo ngọt ngào lần đầu tiên cậu ăn lúc 5 tuổi. Khi đó cậu ngậm nó trong miệng, không nỡ làm nó tan đi, nhưng mặc kệ cậu cố gắng thế nào thì nó vẫn tan.
Nhưng mà, sự ngọt ngào ấy đã đủ để cậu dư vị thật lâu….