“Hahahaha”. Thằng Đính cười lớn, có chút sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt đen, hắn chùn mắt xuống.
“Hay là anh em mình đi nhậu bữa đi, chứ dây vào đám con gái với tụi nhỏ thì phiền lắm”. Vũ Thịnh ra vẻ thõa thuận.
Thằng Đính trợn ngược mắt ngạc nhiên. “Mày nói đây là con gái sao? Hahahahaha.”.
Vũ Thịnh có chút thắc mắc. “Chẳng lẽ đực rựa?”.
“Hừ, chị Chảo vốn ai cũng biết đến với tài đánh nhau không ai bằng, đánh một lúc mười mấy thằng, đến một vết xước nhẹ còn chẳng thể làm hại chị đây, thì có chắc giới tính là con gái không?”. Hắn kiêu ngạo nhìn tên Vũ Thịnh rồi nhìn sang Bạch Quỳnh.
Vũ Thịnh có chút hoang mang. Vốn đã nghe Chảo rất nổi tiếng đánh nhau, nhưng không ngờ lại “huy hoàng” đến thế. Đột nhiên trong lòng dấy lên nỗi tò mò, chắc phải một lần chứng kiến cảnh đánh nhau của Chảo huyền thoại mới được. Cậu ta thôi nói, quay mặt đi chỗ khác.
“Tao nói rồi, tao không thích đánh nhau, chỉ là do bọn mày mà thôi”. Bạch Quỳnh buông lời không cảm xúc, bước chân tiến vào trong căn nhà tìm kiếm bọn nhỏ.
“Chặn nó lại”. Thằng Đính hét lên, gần hai mấy thằng đầu vàng đầu đỏ hùng hổ dàn thành một hàng. Một vài thằng không dám nhìn thẳng mắt Bạch Quỳnh.
Cô nhìn lần lượt từng thằng một, lên giọng trầm bỗng.
“Thằng này con dì bán cháo lòng đầu phố, thằng này má đang bị bệnh nằm viện, còn thằng này… bà nội mày nhắn với tao bà đang ngồi ở nhà chờ mày đấy…”. Bạch Quỳnh buông lời khó hiểu, tay chỉ từng thằng một.
“Bà mẹ nó hay cái đéo gì thì liên quan đến mày sao”. Thằng Đính nhếch môi.
“Tao chỉ đánh với thằng đàn anh của tụi mày thôi, còn tụi mày, về hết đi”.
Sau câu nói của Bạch Quỳnh, Vũ Thịnh như hiểu ra, đôi môi thoáng qua nụ cười khuyết.
“ĐẬP NÓ”. Tiếng hét thằng Đính vang lên, tất cả đám đang dàn hàng đằng kia bay lên với vài cái đùi gỗ.
“Tao đã không muốn ba mẹ tụi mày phải tốn tiền thuốc than, nhưng vẫn ngoan cố thì tao không nương tay”.
Dứt lời Bạch Quỳnh nhún nhẹ cơ thể, lấy đà phóc lên cao và một chiếc giày Conver bên phải đạp thằng vào một
thằng đang giơ cao cái đùi gỗ. Vũ Thịnh, Diễm Trinh và tên đàn em cũng bay vào xông xáo. Tuy Diễm Trinh có chút ẻo lả, nhưng ít ra cũng đánh được vài thằng ốm ốm. Còn Vũ Thịnh khỏi phải nói, đánh nhau thôi mà hăng máu còn hơn đi cứu Tổ Quốc.
Bạch Quỳnh hướng đôi mắt đen qua đám thú điên trước mắt. Bước chân dặm mạnh lên bức tường, cơ thể bay lên không trung một đoạn rồi tiếp đất bằng một cú đá ngay bộ hạ thằng xỏ khuyên mũi, đồng thời nắm đấm nốc vào cằm một đứa đang có ý định đánh lén đằng sau. Quay một vòng, đôi chân dài phóng một cước làm xịt máu mũi tên oắt con định đập cây đùi gỗ vào Diễm Trinh.
“Cẩn thận”. Diễm Trinh hốt hoảng thét lên khi thằng Đính giương cao cây gậy sắt.
“CỐP”. Nguyên cây gậy sắt đánh mạnh vào đầu Bạch Quỳnh. Nhưng, chẳng có điều gì cả ngoài những khuôn mặt trợn ngược ngạc nhiên. Cả đám dường như ngừng đánh, thằng nào cũng giương ánh mắt khủng khiếp nhìn cô. Bạch Quỳnh như hiểu ra, đúng thật. Cây gậy sắt đã cong ngay chỗ va đập. Chết tiệt thật, mọi chuyện mà lộ thì có toi đời.
Bạch Quỳnh xoẹt tia nhìn đầy tức giận vào thằng Đính. Bây giờ tâm trạng thằng kia phải nói là quá hoảng loạn. Hắn nhìn cây gậy sắt cong, rồi lại nhìn cái đầu Chảo, cứ nhìn lui nhìn tới như không thể tin đây là sự thật.
Đương nhiên, làm sao mà tin cho được. Ngay lúc đấy Bạch Quỳnh ngã huỵch xuống đất, chẳng biết từ đâu máu chảy bê bết khắp mái tóc tím. Bạch Quỳnh ngất dưới sàn nhà bẩn, cả đám nhao nhao sợ hãi. Máu chảy nhiều quá, nhuộm đỏ cả mái tóc ngắn.
“Chết rồi, đại ca, không chừng con nhỏ đó chết thì mình toi”. Một thằng oắt run sợ chạy lên. Thằng Đính nghe vậy còn rối hơn, cả đám mà vào tù vì tội giết người thì chắc ba mạ hắn ở nhà cũng đột quỵ mà chết.
Thế là lần lượt đùi gỗ đùi sắt cứ thế bị bọn chúng quăng lại, rồi thằng nào thằng nấy co giò chạy thục mạng.
Diễm Trinh hốt hoảng chạy lại đỡ Bạch Quỳnh. Máu me dính đầy cả tay. Con mụ khóc ré như cháy nhà. Vũ Thịnh thấy vậy vội vàng bế nó đưa về nhà thay vì đến bệnh viện. Diễm Trinh đã nói Bạch Quỳnh không thích ngửi mùi sát trùng trong đấy.
Đặt nhẹ cô nằm xuống giường, Diễm Trinh quay sang nhìn Vũ Thịnh.
“Cậu xuống nhà đi, để tớ chăm sóc cho Chảo, có con trai ở đây ngại lắm”.
Vũ Thịnh nghe vậy có chút lo lắng nhưng rồi cũng lặng lẽ bỏ xuống nhà. Khi Vũ Thịnh đã khuất sau cánh cửa, Diễm Trinh đóng cửa rồi đập bốp vào cái đầu đầy máu của Bạch Quỳnh.
“Dậy đi mẹ, diễn sâu vãi ra”. Cái bép khiến Bạch Quỳnh đang “bất tỉnh” giật mình. Cô ngồi dậy, gãi gãi đầu.
“Cái lũ khốn kiếp kia… tao mới gội đầu lúc sáng giờ phải gội lại, mệt mõi vãi”. Bạch Quỳnh vươn vai hít thở, khuôn mặt rất tỉnh, như chưa hề có vết thương nào cả.
“Mà sao lúc đấy mày bôi thuốc đỏ vào hay thế, rõ ràng tao đâu thấy gì bất thường?”.
Diễm Trinh thắc mắc, con mụ vốn biết thân thế và cả sức mạnh không ai bằng của Bạch Quỳnh. Tuy biết hết, nhưng đương nhiên cũng chỉ có mỗi con mụ biết.
“Tao ngưng động thời gian”. Bạch Quỳnh thản nhiên nói.
“CÁI GÌ?”. Diễm Trinh đột nhiên thét lên, như nhận ra giọng quá lớn, con mụ hạ giọng the thé. “Vậy lỡ như tháng sáu tới đây lại phát sinh ra điều bất thường nữa thì sao”.
Con mụ hét cũng có cái lí của mụ. Lẽ khi mà Bạch Quỳnh sử dụng đến các thuật cấm của tiên giới, thì hình phạt đương nhiên không tránh khỏi vào lúc ngày sinh thần đến. Nhưng chỉ là thuật cấm nhẹ, nên hình phạt chắc cũng tầm… đau đớn suốt vài ngày là hết.
“Vậy nếu để tụi kia biết thì cả thế giới này biết mất. Lúc đấy còn hơn là lấy kim đồng hồ mà đâm chết tao”. Bạch Quỳnh ngúng nguẩy đáp, cô bước vào nhà vệ sinh gội đầu mặc cho Diễm Trinh vẫn còn ngồi trách móc.
…
Những chiếc lá già cỗi rơi lả tả trên nền đất gạch. Cũng tầm giữa đêm, Bạch Quỳnh đang ngủ ngon lành đột nhiên giật mình.
“ĐOÀNH”.
Tiếng nổ rất to khiến hồn cô xém may là văng ra khỏi xác. Rồi cùng lúc đó, ánh đèn điền bật sáng lên.
“Chúc mừng sinh nhật mày, Chảo ơi”. Diễm Trinh nhe răng cười nhìn Bạch Quỳnh, trên tay cầm cái bánh kem hình… cái chảo cắm cùng cây nến dài.
Nhìn lại đúng là đã hai mươi mốt giờ, từng khóm hoa quỳnh trắng nở rộ.
“Không ngờ cái tên Bạch Quỳnh lại nhiều ẩn ý đến thế, đã được ăn bánh kem còn được ngắm hoa quỳnh nở còn gì bằng”. Vũ Thịnh từ đâu bê hộp quà to bự đặt lên chăn của Bạch Quỳnh.
“Này nhé, hoa quỳnh là loài hoa chỉ nở duy nhất một năm một lần, vào tháng sáu đúng hai mươi mốt giờ nhé”. Diễm Trinh ra sức giảng giải.
“Không ngờ lại trung hợp đến vậy”. Vũ Thịnh tặc lưỡi có phần ngạc nhiên.
“Đương nhiên rồi, Chảo ta là người vô cũng đặc biệt đấy”. Con mụ nhấn mạnh cữ “đặc biệt”, nhưng khi bị Bạch Quỳnh liếc xéo mụ im bặt.
Có chút bối rối vì năm nay không còn đón sinh nhật mà có mỗi Diễm Trinh nữa, Vũ Thịnh khiến cô đỏ bừng mặc. Cô đang vận bộ đồ ngủ tay dài lòe loẹt hoa hè, nhưng thôi kệ. Bạch Quỳnh thổi ngọn nến, thầm ước điều gì đó rồi cám ơn Vũ Thịnh, đương nhiên con mụ Diễm Trinh khỏi phải cảm ơn gì, con mụ lầy lắm luôn rồi.
Khi tiệc tàn sau… mười mấy phút. Bạch Quỳnh đặt lưng nằm xuống nệm, mắt hướng đến từng bông quỳnh trắng nở rộ ngoài kia. Cứ độ tháng sáu đến, nỗi nhớ nhung về người mẹ lại trào dâng.
Đã mười bảy tuổi rồi, chỉ còn một năm nữa là cô có thể cứu bà ra khỏi ngục đày. Cõ lẽ bà đã quá đau đớn, hàng vạn cây kim đồng hồ đâm xuyên qua cơ thể thì làm sao người phụ nữ ấy chịu cho được. Giọt nước mắt rơi nhẹ trên gò má, giá như cô không có thứ sức mạnh mà bao kẻ muốn có, giá như cô chỉ là người bình thường.
Nghĩ đến cái tuổi mười tám kia sao mà lâu đến thế không biết. Bạch Quỳnh luôn trông ngóng, nhưng sao hôm nay cô không hề thấy vui chút nào.
Liệu hình phạt khi cô đã ngưng đọng thời gian là gì? Bạch Quỳnh nhăn mặt không biết, cô nhắm mắt chìm sâu vào giấc ngủ đang dang dở, hy vọng sẽ không có điều gì quá đau đớn vào ngày mai.
Gần sáng, Bạch Quỳnh choàng tỉnh giấc khi có tiếng động vang lên. Ánh mắt tím quét qua bóng tối quanh căn phòng, như cảm nhận được mùi nguy hiểm, cô lấy chiếc kính áp tròng đeo vào một cách thuần thục.
“Là ai?”. Tiếng nói đầy lạnh lùng của cô vang lên giữa sự cô tịch. Làn gió lạnh lùa vào khiến cơ thể nổi da gà.
Bàn tay cô quờ quạng trong không trung, nhưng đột nhiên, một ai đó tiến đến như một tia chớp. Nắm chặt tay cô bằng một lực mạnh. Bạch Quỳnh gồng mình hất tên đó ra. Với sức mạnh của cô thì chắc chắn không có ai địch lại. Có vẻ bóng đen bị đẩy ngã rất mạnh, cô còn nghe tiếng rên khe khẽ của hắn, với chiếc mũi rất thính, Bạch Quỳnh cảm nhận được mùi máu tanh nồng. Có lẽ khi ngã bóng đen đã va phải cái gì đó.
Như một điều giò đó chớp nhoáng, bóng đen vồ đến nắm chặt lấy hai cổ tay cô, hơi thở ấm phả vào mặt.
“Là… là ai?”.
Ánh bình minh từ từ nhấp nhô, chiếu rọi vào căn phòng tối. Khuôn mặt bóng đen dần xuất hiện. Dưới ánh sáng mờ ảo, đôi mắt màu hổ phách đang nhìn cô đầy mê hoặc, mái tóc đen rũ xuống, hắn nhếch miệng cười.
“Xin chào em, tôi nay tôi để hụt con mồi mất rồi. Nhưng bắt đầu từ ngày mai, tôi nhất định sẽ làm mọi cách… để giết em”.