Sau bữa trưa, trong sân sau đã xây bếp lò xong, chiếc nồi lớn với đường kính gần một mét rưỡi đã được đặt lên, bên cạnh đặt hai thùng gỗ lớn.
“An Bình, cái này là sao đây?”
Mặc dù liên tục bị người cha già quát mắng, mắng chửi, Khương Thượng Khôn vẫn không nhịn được hỏi thăm.
Tình hình thật đáng sợ.
Mọi người đều biết cảnh giết lợn ở nông thôn chứ, đúng, cũng khá giống với cảnh đó, điểm khác biệt chính là, thứ nấu trong nồi không phải nước, mà là thuốc.
“Không phải chú Khương không tin cậu, nhưng nhưng cái kiểu nấu này cực kì đáng sợ”.
Khương Thượng Khôn vừa nói xong, Khương Văn Sinh cũng đưa mắt nhìn sang, mang theo ý muốn hỏi.
Tuy rằng Khương Văn Sinh đã nói trước là tin tưởng Trần An Bình vô điều kiện, ủng hộ Trần An Bình vô điều kiện, nhưng khi đến các bước thực hành thực. tế trong lòng vẫn bồn chồn như cũ.
Đây là muốn hầm cách thuỷ đứa cháu trai cưng của mình sao?
“Rửa thùng gỗ lại cho sạch sẽ, sau đó phun cồn khử trùng, đốt một mồi lửa hong khô”.
Trần An Bình chỉ đạo người làm rửa thùng gỗ sạch sẽ, khử trùng trước, sau đó khi nhúng tay vào nồi nước thuốc đang đun trên bếp để thử nhiệt độ, sau đó mới từ từ mở miệng.
“Hai người không cần kinh ngạc hay lo lắng, thật ra đây chính là nước thuốc. dùng để ngâm, nước nóng có thể khiến cho dược tính thấm vào da tốt hơn, đổi một cách thức khác để người bệnh dùng thuốc mà thôi”.
Trần An Bình không hề mất kiên nhẫn. “Cách dùng thuốc khác? Cái này… ngâm như vậy cũng có tác dụng?”
Khương Thượng Khôn đi lên nhìn, nước thuốc đen nhánh trong nồi đang sôi ùng uc, mùi thuốc rất nồng.
“Nếu không có tác dụng thì tại sao mỗi ngày con còn đi ngâm chân? Gòn nói cái gì mà có lợi đối với cơ thể, tại sao mỗi lần đi thì cơ thể lại yếu đi một chút?”
Khương Văn Sinh trừng mắt nhìn Khương Thượng Khôn, đối với những gì mà đứa con trai này làm, Khương Văn Sinh rất không hài lòng.
Sau khi đóng cửa, tạm thời không đề cập tới chuyện chưa từng vuốt v e súng ống, sau khi làm ăn, mỗi lần vì yêu cầu của việc kinh doanh thì cứ không ngừng ra vào mấy nơi không đàng hoàng.
Khương Thượng Khôn đỏ mặt, không lên tiếng. “Hừ!”
Hung hăng liếc Khương Thượng Khôn một cái rồi Khương Văn Sinh gật đầu với Trần An Bình, ý bảo Trần An Bình nói tiếp.
“Trạng thái cơ thể hiện tại của bệnh nhân không hề tốt, tuy có dưỡng khí để duy trì mạng sống, nhưng chức năng của các bộ phận trên cơ thể đang bị héo mòn, nhưng anh ta lại không thể dùng bất kì loại thuốc nào, chỉ có thể áp dụng cách “hấp ngâm cách thuỷ” này, đánh thức chức năng của da trước, sau đó truyền các công dụng của thuốc từ da, từ lỗ chân lông vào trong cơ thể”.
“Thật ra, nếu như ở thời điểm mà bệnh nhân vừa mới mắc bệnh chọn dùng cách sương mù hóa, đưa chất lỏng vào trong cơ thể người bệnh thì hiệu quả sẽ tốt hơn, nhưng mà đã năm năm rồi, giờ mà sử dụng cách sương mù hóa để điều trị thì hiệu quả không lớn, thậm chí có thể sẽ dẫn đến việc tắc nghẽn đường hô hấp đường”.
Ngừng một lát, Trần An Bình giải thích tiếp: “Phương pháp trị liệu “hấp cách thủy” nhìn như hơi vô nghĩa nhưng thật ra là có căn cứ khoa học, giống như lỗ chân lông người một khi gặp nhiệt độ nóng sẽ tự động mở ra, gặp lạnh thì tự động khép lại”.
“Ví dụ như mấy người thích vận động mạnh mà trật tay trật chân, trong vòng 24 tiếng nên dùng cách trị liệu là chườm đá lạnh, sau 24 tiếng thì khuyến nghị dùng cách chườm nóng, điều khác nhau chính là chườm đá lạnh sẽ tạm hoãn lưu thông máu, giảm bớt vết thương, chườm nóng thì lại là chữa bệnh”.
Khương Văn Sinh gật đầu liên tục, sau khi nghe giải thích như vậy, dù ông ấy không có chút kiến thức gì về y học thì cũng hiểu về nguyên lý mà Trần An Bình dùng để điều trị.
“Nhiệt độ được rồi, đổ nước thuốc vào thùng đi!”
Thấy hai cha con không có vấn đề gì nữa, Trần An Bình bèn kêu người đổ nước thuốc vào trong thùng gõ, sau đó, lại để cho người khiêng bệnh nhân ra, từ từ bỏ vào thùng gỗ.