Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc

Chương 70: Giấc mộng của thiếu niên (Ngoại truyện)



Hắn không nhớ rõ mình luyện tập bao nhiêu ma pháp, hắn cũng không nhớ mình đọc qua bao nhiêu quyển sách cổ, hắn lại càng không nhớ mình đã đi qua bao nhiêu quốc gia.

Nhưng mà, hắn vẫn nhớ, khoảng cách rời khỏi tỷ tỷ, qua bao nhiêu năm, bao nhiêu tháng, bao nhiêu ngày, bao nhiêu phút, bao nhiêu giây.

Lúc nửa đêm, dưới sự thúc giục vô cùng vô tận của Kirsten, Jarrett rốt cuộc khép quyển sách đã lật tới tờ cuối cùng lại, không chút lưu luyến ném nó vào bên trong Tinh Vân châu, quả nhiên. . . . . . vẫn không có biện pháp nào sao?

Không sao, chỉ cần tiếp tục tìm, nhất định có, nhất định sẽ có.

Hắn thở dài, nằm vật xuống giường, nhớ tới thì tỷ tỷ cũng rất thích loại không khí mềm mại này, nàng nói như sau —

“Vừa nằm xuống, giống như cả người cũng bị bao phủ bởi sự mềm mại, đây là phần thưởng tốt nhất cho người bận rộn cả một ngày đó!”

Phần thưởng. . . . . . Sao?

Jarrett mở mắt ra, nhìn chăm chú vào tấm rèm khẽ đong đưa theo gió đêm bên cửa sổ, ánh trăng rằm trong trẻo nhưng lạnh lùng trải rộng trên mặt đất.

Nhưng phần thưởng hắn mong muốn rõ ràng không phải cái này. . . . . .

Hắn nhớ tới viên kẹo mà khi còn nhỏ từng được tiện tay nhét vào trong miệng.

Đã nhiều năm rồi không còn được thưởng thức vị ngọt ngào như thế nữa.

Suy nghĩ hoài niệm, thiếu niên mới vừa tròn mười năm tuổi cứ như vậy rơi vào giất ngủ mê, dù sao, hắn thật quá mệt mỏi rồi.

Khi màn đêm kéo bức màn đen nhánh lên, giấc mộng mặc một chiếc váy lộng lẫy bước lên sân khấu, rồi chính thức biễu diễn một vở kịch buồn hay vở kịch vui đầy hạnh phúc nào đó.

Như vậy, thiếu niên đã được theo dõi vở kịch như thế nào đây?

Lúc mới bắt đầu, nó giống y hệt với trước đây.

Người mà nhiều năm qua hắn luôn mong nhớ lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt, mái tóc đen không dài lắm nhưng lại đặc biệt mềm mại thoải mái, cùng màu mắt rạng rỡ lấp lánh, khuôn mặt thay vì của người trưởng thành lại có vẻ nghiêng về thiếu nữ, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn lại tràn đầy sức sống đến khó tin.

Lần này, nàng vẫn giống lúc trước mặc bộ váy ngắn xanh trắng có chút kỳ quái lại vô cùng đáng yêu, mỉm cười đi về phía hắn — trên thực tế, hắn hầu như chưa từng thấy nàng mỉm cười, nhưng theo bản năng lại cảm thấy, nếu đối phương cười lên hẵn là nên như vậy.

Jarrett đứng tại chỗ đột nhiên cảm thấy nụ cười của đối phương có chút không giống với những giấc mộng trước đây, hình như xen lẫn một chút ý vị khác.

Ý tứ này làm trong đầu của hắn dâng lên chút cảm giác kỳ quái, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không nói được cảm giác này rốt cuộc là tốt, hay là xấu, càng không biếtgiờ phút này mình là đang e ngại, hay là mong chờ.

“Jarrett, tỷ đã trở về.” Cô gái lại nói những lời giống như trong quá khứ, bởi đây là thứ hắn muốn nghe nhất.

“Tỷ tỷ.” Jarrett chậm rãi nhếch miệng, “Dọc đường cực khổ rồi.”

“Không, chỉ cần có thể trở lại bên cạnh đệ, khổ cực như thế nào đều là đáng giá.”

Cô gái vừa nói, vừa chậm lấy cái mũ trên đầu, ném xuống bên chân.

Động tác này khiến Jarrett có chút cảm thấy hưng phấn, nhưng đồng thời lại có chút khủng hoảng không rõ: “. . . . . . Tỷ tỷ?”

“Đệ đang sợ sao?” Cô gái vừa tiến một bước về phía hắn, vừa lộ ra một nụ cười tràn đầy sắc thái quyến rũ, “Không, rõ ràng nên mong đợi mới đúng.”

“. . . . . .”

“Đệ không phải yêu thích tỷ sao? Jarrett.”

“. . . . . .”

Nên phủ nhận sao?

Vậy mà, lời phủ nhận, cũng không cách nào nói ra miệng.

Có lẽ chỉ có ở trong mộng cảnh, con người mới có thể chân chân thực thực đối diện với tâm trí của mình.

Đang lúc sững sờ,thân thể cô gái đã dán vào, chẳng biết lúc nào, nàng đã không một mảnh vải, da thịt săn chắc mà trơn nhẵn có thể chạm tay đến.

Cùng lúc đó, nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt chậm rãi kề sát vào.

Đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc.

Một cái chớp mắt, Jarrett hô hấp có chút dồn dập.

Trong lòng có một âm thanh lớn đang không ngừng kêu gào –“Tiếp nhận đi tiếp nhận đi! Đây chẳng phải là ngươi kỳ vọng sao? !” .

“Tiếp nhận đi tiếp nhận đi! Như vậy có cái gì không tốt?”

“Tiếp nhận. . . . . .”

“Câm miệng!” Jarrett hít một hơi thật sâu, một tay che khuôn mặt cô gái đang ghé sát lại gần, dùng sức đẩy ra.

Cô gái khoả thân cứ như vậy ngã nhào ở cạnh chân hắn, sắc mặt chưa thay đổi, ngược lại càng thêm quyến rũ quấn lấy chân của hắn: “Tại sao không chấp nhận tỷ chứ? Rõ ràng đệ rất động lòng không phải sao?”

Hô hấp Jarrett chậm rãi bình ổn lại, nhịp tim mới vừa rồi mất tự chủ cũng khôi phục lại bình thường.

Hắn rũ mắt xuống, con ngươi xanh thẳm ngưng tụ băng giá: “Không được dùng khuôn mặt của nàng.”

“Jerry ~~”

“Không được dùng giọng nói của nàng nói chuyện với ta.”

“Ngươi. . . . . .”

Ngọn lửa mãnh liệt từ thân thể của thiếu niên phun ra bốn phía, giống như đoá hoa sen đỏ rực nở rộ cắn nuốt tất cả mọi thứ quanh mình, cô gái bị vây bên trong ngọn lửa ác liệt phát ra kêu thảm thiết thê lương.

“Không nên Jarrett, tỷ là tỷ tỷ của đệ!”

“Đệ mà làm như thế tuyệt đối sẽ hối hận!”

“A a a! Ta sai rồi! Bỏ qua cho ta đi! ! !”

Jarrett giống như không nghe thấy, nhìn chăm chú vào thân hình bị đoá hoa sen rực lửa bao vây, trong con ngươi xanh thẳm cũng tỏa ra ngọn lửa lập loè: “Là quyển sách cổ vừa đọc xong phải không? Thì ra là chính ngươi đang tác quái.”

“Ta chỉ là khiến người đọc của ta vui vẻ mà thôi, tại sao ngươi không tiếp nhận ta!”

“Ta rõ ràng bày ra là thứ ngươi muốn làm, không phải sao?”

“Nhân loại dối trá! Ngươi dám đối mặt với tâm ma chân thật của mình sao?”

“Tâm ma. . . . . .” Jarrett thở dài ra tiếng, “Đây chính làtâm ma của ta sao?”

Kèm theo tiếng thở dài, ngọn lửa kia khẽ yếu đi, ác mộng bị cháy sạch không còn hình người lại giống như đánh hơi được mùi vị của đồ ngon, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhào tới trước mặt hắn, ngửa đầu vui mừng nói: “Đúng vậy, đây chính là tâm ma của ngươi, rất tuyệt vời không phải sao?” Trong lúc nói chuyện, dung nhan nó lần nữa hóa thành bộ dáng mà Jarrett quen thuộc, cô gáinở ra một nụ cười tràn đầy sức dụ dỗ duy mỹ, “Tiếp nhận ta đi, ta sẽ giúp ngươi nếm thử sự vui sướng tột cùng.”

“Vui sướng tột cùng?” Jarrett trầm mặc một lát, bỗng nhiên bật ra tiếng cười nhạo, “Vui sướng tột cùng mà ngươi nói là chỉ thứ gì?”

“. . . . . .”

“Đối với ta mà nói, nếu như lần sau nàng không xuất hiện ở trong giất mộng nữa, chính là vui vẻ tột cùng, nhưng mà, ngươi làm được sao?”

“. . . . . .”

“Hơn nữa”, Jarrett rũ mắt, hết sức chăm chú nhìn vào khuôn mặt giống như nàng nhưng lại hoàn toàn không giống nàng này, “Ở trong lòng ta, nàng vẫn áp đảo hơn tâm ma nhiều.”

“Cho nên. . . . . .”

Dường như ý thức được nguy hiểm, ác mộng hoảng hốt lui về phía sau, nhưng đã là không kịp tránh nữa, bị kéo bật trở lại, bị ngọn lửa ùn ùn kéo đến cắn nuốt sạch sẽ, không để lại một chút dấu vết nào.

Jarrett nhếch miệng, mỉm cười mở miệng: “Dùng cái chết của ngươi, vì nó làm lu mờ giá trị của tỷ tỷ.”

Đột nhiên, tỉnh mộng.

Thiếu niên chậm rãi mở mắt ra, một lúc sau, hắn đưa tay phải ra che khuôn mặt, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua khe hở chiếu xuống đôi mắt sáng ngời lại hoang mang của hắn.

Sợ hãi, mong đợi, hưng phấn, khủng hoảng.

Đây là cảm giác mà hắn thể nghiệm trong cõi mộng.

Sợ hãi điều gì, lại mong đợi cái chi.

Vì đâu mà hưng phấn, vì cái gì mà khủng hoảng.

Cũng không phải là vì khuôn mặt mỹ lệ quen thuộc kia, cũng không phải là vì những thứ mà chưa bao giờ trải qua, mà là. . . . . . Thiếu niên rốt cuộc phát hiện tâm ma ngọt ngào và nguy hiểm ẩn sâu trong nội tâm.

Cánh tay che khuôn mặt chậm rãi trượt xuống, cuối cùng dừng lại bên trái trên trái tim.

Cách quần áo mềm mại và da thịt, từng cái lại từng cái, nhịp tim trầm ổn có tiết tấu truyền đến.

Trong tiếng nhạc đệm như thế, thiếu niên trầm mặc hồi lâu.

Một lúc lâu sau, hắn rốt cuộc thở dài lên tiếng: “Tỷ tỷ. . . . .”

— —— —— —— ——-

Tác giả có lời muốn nói: vốn là hôm nay nghĩ up chính văn, chỉ là ngày hôm qua thấy tin nhắn nói có người muốn xem giất mộng của Jarrett, vì vậy ta liền úp cái ngoại truyện này ha ha, ngày mai sẽ tiếp tục chánh văn đi XD

Đây là giấc mộng sắc đầu tiên của Jarrett 【 này 】, nhìn xa một chút, hắn dù sao cũng là thanh thiếu niên phát dục bình thường . . . . . . Thỉnh thoảng làm một chút mộng [ bíp –] cũng thật bình thường mà? 【 Ê

Đối với hắn mà nói tỷ tỷ rất quan trọng, ha ha ha, coi như muốn chiếm được, nhưng so với chiếm được, có thể để cho đối phương ở lại bên cạnh mình, hắn cũng rất thỏa mãn, theo một ý nghĩa nào đó. . . . . . Hắn rất không có cảm giác an toàn, cho nên các ngươi mong đợi hắn ‘cường [ bíp –]’ … Chuyện này trừ phi là tình huống đặc biệt nếu không là không thể nào, Tom ca ‘cường’ hắn thì ngược lại có thể 【 Đợi chút 】!

Vì vậy, ta tự do đi tìm Âu Dương lão bản chơi đây, nhe răng cười!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.