“Đau đau đau!!!”
Thang Mộ kêu rên ra tiếng, cả người giống như vừa đi ra từ trong sương mù, toàn thân sảng khoái — nhưng nàng sâu sắc cảm thấy cái tinh thần sảng khoái này là do bị đau tạo ra. Mặc dù vừa xuống nước mấy giây thì nàng liền thành công thoát ra khỏi cơ thể, nhưng vẫn bị đám ma thú ăn thịt người như ong vỡ tổ xông lên gặm rất nhiều. Nàng khẽ khụ mấy tiếng, chuẩn bị tra xét vết thương trên người, rồi sau đó, sợ ngây người.
“Cái… cái tình huống gì đây?!”
Xuyên qua người chết, rồi thân thể của đàn ông còn chưa tính, xuyên tới trong quan tài luôn là chuyện quái gì đây?
Sao biết được?. . . . . . Thân thể nàng ở trong cái khung cảnh hẹp dài này, thấy thế nào đều là trong quan tài mà? Không có cái nhà nào mà lại để nắp che trên giường được chứ. . . . . . Hơn nữa, thủy tinh?
Thang Mộ đưa tay gõ gõ trên nắp quan tài trong suốt. Chẳng lẽ lúc này nàng xuyên thành công chúa Bạch Tuyết?! Emma, rất không biết xấu hổ . . . . . . Mới là lạ á! Công chúa Bạch Tuyết và Jarrett căn bản không phải cùng một thế giới được không?
Nhưng trừ công chúa Bạch Tuyết ra, còn có cô em nào lại ngủ ở trong quan tài thuỷ tinh đầy hoa tươi quan chứ. Đợi chút, hoa này nhìn hơi quen quen nha. Thang Mộ thu bàn tay gõ nắp quan tài về, rút một đóa hoa từ đống hoa tươi đưa tới trước mặt. Vẻ ngoài đỏ rực như ánh lửa này rõ ràng là. . . . . . hoa Kinh? Nhưng mà, hoàn toàn không có gai. Nàng lại lấy thêm mấy đóa hoa nhìn một chút, rồi sau đó,phát hiện một vết máu khô trên phiến lá của một đoá hoa nào đấy. Rất dễ nhận thấy, có người đã tự tay tỉ mỉ bỏ đi từng cái gai sắc nhọn trên mỗi bông hoa, cho dù ngón tay có bị huỷ hoại cũng không dừng lại.
“. . . . . . Jarrett. . . . . .” Thang Mộ buông đóa hoa trong tay ra, chậm rãi đưa hai tay tới trước mặt. Không sai, đây là thân thể vốn có của nàng, nhưng vì sao Jarrrett lại đặt nàng vào trong quan tài? Chẳng lẽ. . . . . . tốc độ thời gian bên này cùng bên kia là như nhau? Nàng biến mất bao lâu thì bên này cũng đã trôi qua bấy lâu? Cho nên Jarrett cho là nàng đã chết?!
Không. . . . . . Không thể nào?
Nếu như vậy. . . . . . Nếu như vậy. . . . . .
Dùng trạng thái hồn phách làm bạn với hắn một năm, lại lấy thân thể Rhea làm bạn với hắn ba năm. Hồn phách của nàng đã rời thân thể suốt bốn năm?
“Đúng là như thế!”
“. . . . . . Tại sao phải làm như vậy?”
“Vì hoàn thành khế ước với cô đó.”
“. . . . . . Có ý gì?”
Vô luận nàng hỏi thế nào, đối phương cũng không hề trả lời nữa. Và đồng thời, quan tài thuỷ tinh được đóng kín đột nhiên phát ra một tiếng vang “Ken két” nhỏ. Một điểm nứt nhỏ hiện ra, rồi nhanh chóng kéo dài thành một đường trắng toát. Thang Mộ thử đẩy nắp quan tài, lại rất dễ dàng đẩy nó xuống đất. Nàng vội vã ngồi dậy, thở phào một cái thật dài. Mặc dù trong quan tài cũng có thể hô hấp, nhưng rốt cuộc như bây giờ mới là thư thái.
Ngay sau đó, một màn kỳ dị xảy ra.
Thảm hoa đỏ rực như lửa phủ bên dưới người nàng nhanh chóng phai màu, khô vàng, mục nát, cuối cùng biến thành bụi đất.
“Cái này là. . . . . .” Thang Mộ đưa tay nắm lên một nắm bụi hoa. Jarrett đã phóng ra ma pháp đông cứng thời gian ở bên trong quan tài thuỷ tinh sao? Cho nên ngay khi nắp quan mở ra thì toàn bộ những đóa hoa này thành cát bụi hết.
“Jarrett, đệ ở đâu?”
“Jarrett?”
Thang Mộ kêu hai tiếng, phát hiện trong phòng không có một bóng người. Cho tới tận lúc này, nàng mới phát hiện ra mình ở trong một gian phòng trống rỗng, chỉ bày mỗi một cổ quan tài này thôi. Mặc dù nhân vật chính là mình . . . . . . Vẫn có chút rờn rợn.
Nghĩ như thế nên nàng vội vã chống lên rìa quan tài nhảy ra ngoài. Lúc đang chuẩn bị dùng hệ thống trò chuyện pt gọi cho Jarrett thì đột nhiên nhìn thấy khắp người mình toàn bụi đất. Nghĩ tới chính mình đã bốn năm chưa tắm giặc, Thang Mộ liền kìm lòng không được muốn rơi lệ. Nàng cũng không muốn cho Jarrett nhìn thấy tạo hình lúc này của bản thân đâu. Sau khi tìm kiếm trong toà nhà này một lúc, nàng rốt cuộc tìm được phòng tắm ở một phòng ngủ khác. Chà chà rửa rửa thật lâu, Thang Mộ mới hài lòng đi ra.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm giác trong phòng truyền đến một trận lắc lư kịch liệt.
“Cái này là. . . . . .” Nàng vội vã mở hệ thống, phát hiện trung tâm chấn động chính là gian phòng mà trước đó nàng đã đi ra, mà ở người ở bên trong là. . . . . . Jarrett?
Không còn kịp nghĩ gì nữa, Thang Mộ vội vàng chạy tới căn phòng kia. Mới vừa tới cửa liền bị ngọn lửa cháy hừng hực cản trở bước chân. Ngăn cách bởi ngọn lửarực rỡ như hoa sen nở rộ này, nàng nhìn thấy một Ma Pháp Sư trẻ tuổi, thân mặc hắc bào, đứng lặng lặng ở trước quan tài mở nắp đó. Bụi đất từ bàn tay giơ lên của hắn chậm rãi chảy xuống. Hắn giống như chưa tỉnh, chỉ là yên tĩnh không tiếng động đứng ở nơi đó, giống như tất cả thời gian đều ngừng trệ. Căn phòng lại chấn động càng dữ dội.
Hắn là cho là nàng đã hóa thành tro bụi rồi sao?
Thang Mộ vỗ đầu một cái, nếu Jarrett phong ấn quan tài thuỷ tinh, vậy khi nó bị mở ra thì hắn nhất định có thể cảm ứng được. Nàng thật là ngu xuẩn!
Nhưng mà bây giờ không phải thời điểm rối rắm cái này, Thang Mộ giơ chân lên rồi trực tiếp vọt vào trong phòng. Đồng thời cũng mở trạng thái tổ đội để khi đồng đội phóng ra đại chiêu thì sẽ không tổn hại đến nàng. Bất quá, coi như sẽ bị thương nàng cũng không bận tậm. Nàng chỉ lớn hô một tiếng “Jarrett” rồi sau đó giang hai tay ra, hung hăng đụng ngã Ma Pháp Sư đứng tĩnh lặng ở căn phòng. Ngay sau đó, hai người cùng nhau ngã xuống trong quan tài thuỷ tinh, bụi đất văng lên đầy trời.
“Khụ khụ khụ. . . . . .” Thang Mộ liên tục ho khan vài tiếng. Bất đắc dĩ phát hiện khắp người mình lại đầy bụi đất. Tắm. . . . . . uổng công tắm rồi.
“. . . . . . Tỷ tỷ?”
“Khụ khụ khụ. . . . . . đệ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Tại sao chỉ có tỷ bị. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Bị sặc chứ. . . . . .” Trong lòng Thang Mộ lệ rơi đầy mặt. Cái này cũng có quan hệ với nhân phẩm nữa à?
“Tỷ tỷ?”
Chấn động chẳng biết lúc nào đã dừng lại, ngọn lửa bốn phía lại càng nở rộ dữ dội. Trên mặt Ma Pháp Sư tuấn mỹ lộ vẻ khó tin, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt của cô gái trong ngực.
“Là nóng. . . . . .”
“. . . . . . Đương nhiên là nóng, người chết mới lạnh chứ?”
“Tỷ tỷ là ấm áp.” Ma Pháp Sư giống như không có nghe được lời của cô gái, chỉôm nàng ở trong lòng, lẩm bẩm thì thầm, “Không giống lúc trước, tỷ tỷ là ấm áp. . . . . .”
Trong lòng Thang Mộ đau xót. Nhớ đến quá khứ mà nàng và Jarrett cùng trải qua, lại nghĩ tới bọn họ cùng nhau nhiều năm như vậy, hình như nàng luôn luôn khi dễ hắn, từ đầu tới đuôi đều không cho hắn sống tốt. Nhưng dù như thế, dù như thế hắn vẫn. . . . . .
Nàng hít mũi một cái, đột nhiên rống to trong kênh trò chuyện tổ đội.
【 Ngu ngốc! Tỷ đương nhiên là sống tốt! 】
【. . . . . . 】
Jarrett hơi ngẩn ra, cảm giác được điểm này nên Thang Mộ chống hai tay lên ngực của hắn, chậm rãi đẩy ra: “Đừng động, để cho tỷ xem thật kỹ đệ bây giờ một chút.” Nàng vừa nói, vừa như giống với Jarrett vừa rồi, chậm rãi lấy tay xoa mặt của đối phương.
Quả nhiên. . . . . . Thời gian trôi qua.
Đây là cảm giác đầu tiên của Thang Mộ .
Cảm giác khác biệt với quá khứ, khi còn ở giữa thiếu niên và thanh niên, Jarrett bây giờ, Jarrett hai mươi ba tuổi đã hoàn toàn là một chàng thanh niên.
Mặc dù mặt mũi hầu như không có thay đổi gì, nhưng khí chất lại thành thục rất nhiều. Mái tóc dài đen nhánh như tơ lụa đã không tiếp tục buộc lên như quá khứ mà là xõa xuống, ở gần cuối luồng tóc bên phải được giữ bằng một vòng bạc bí ẩn, bên trên điêu khắc phù văn thần bí mà hoa lệ.
“Đệ trở nên càng đẹp trai hơn rồi, Jarrett.”
“. . . . . .”
“Phốc. . . . . . Đệ lại còn đỏ mặt?”
“. . . . . . Tỷ tỷ!”
Một lời mang đầy ý tứ xấu hổ như vậy nói ra miệng, trong lòng Jarrett giật mình. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy thời gian giống như chảy ngược trở về bốn năm trước. Tựa như. . . . . . Nàng chưa từng biến mất. Luôn là như vậy, vô luận rời đi bao lâu cũng có thể dễ dàng đem tất cả cự ly xoa phẳng lại. Dù là chỉ giống như bây giờ, lẳng lặng đợi ở bên người nàng, hắn đã cảm thấy tất cả khổ sở khó khăn đều chưa bao giờ xuất hiện.
Hắn há miệng, đang chuẩn bị nói thêm gì đó thì căn phòng lại đột nhiên rung động kịch liệt lần nữa .
“Đệ..?” Thang Mộ mới phát ra được một từ liền ngậm miệng lại. Thực hiển nhiên,chấn động này không phải do Jarrett tạo thành. Như vậy. . . . . . Nàng vội vã mở hệ thống ra, quả nhiên phát hiện ở chung quanh phòng đột nhiên xuất hiện rất nhiều điểm đỏ.
“Rầm! ! !”
Kèm theo một tiếng vang thật lớn như vậy, căn phòng đột nhiên toàn bộ sụp xuống.
Thang Mộ theo bản năng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy một cánh tay ôm nàng vào trong lòng. Jarrett lập tức mở ra một lá chắn phòng ngự, lạnh lùng nhìn chăm chú vào kẻ quấy rối.
“Như thế nào? Hài lòng không?”
Đúng lúc này, trong đầu lại vang lên âm thanh.
Thang Mộ cau mày hỏi ngược lại: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
“Đệ đệ mất đi tỷ tỷ yêu quý, một lòng muốn cho người chết sống lại. Mặc dù ta cảm thấy cái này chẳng có gì, nhưng ở thế giới này thì cách làm của hắn được gọi là ‘bước vào cấm khu của thần thánh’. Một khi bị phát hiện, sẽ trở thành kẻ thù chung của thế giới nha.”
“. . . . . . Ngươi không phải là đã đồng ý với ta sẽ. . . . . .”
“Ta là đã đồng ý mà. Sẽ không để cho hắn đi lên con đường đã định. Cách làm rất đơn giản, hắn hôm nay chết ở chỗ này là được rồi.”
“. . . . . .” Thang Mộ chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, rồi sau đó nghe được âm thanh mang theo tràn đầy ý cười đùa của đối phương lần nữa truyền đến.
“Nam chủ chết ở chỗ này, không phải là thay đổi tương lai của hắn sao? Ta đãhoàn thành một cách hoàn hảo lời hứa của ta, cho nên ngươi cứ an tâm đi. Phía dưới căn phòng này đã bị bày Ma Pháp Trận, một khi khởi động bất kỳ ma pháp nào thì không cách gì hồi lại. Cho nên hôm nay hắn chết chắc. Nếu cô không muốn cùng chết chung thì nhanh chóng cầm ma tinh mà ta cho cô đi về nhà đi. Ai nha, A Loại, đã lâu không gặp, ngươi cũng tới rồi sao?”
“Ngươi đã làm gì thế?!”
“Cũng không làm cái gì. Chỉ là thế giới này hình như cũng sắp hủy diệt rồi. Ta thấylần này ngươi lại thua rồi nhé.”
“Ta. . . . . .”
Những đối thoại lộn xộn lung tung này, Thang Mộ đã không có ý định nghe nữa. Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào chàng thanh niên đã bị nàng huỷ hoại hơn hai mươi năm, nay hình như còn phải bị nàng hại chết, đột nhiên bật cười lên.
Mặt không biểu cảm mà lại cười không thể nghi ngờ là rất đáng sợ. Nhưng loại thời điểm này, ai lại để ý đây?
Không, vẫn phải có, là những người quan tâm đến mình.
Rõ ràng lá chắn phòng ngự trong tay hắn đã sắp chống đỡ không nổi nữa nhưng hắn vẫn mỉm cười mà cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, đừng sợ, cho dù đệ chết, cũng sẽ không để tỷ chết đi.”
Thang Mộ chỉ là im lặng lắc đầu một cái. Lặng lẽ mở túi ảo ra, sử dụng vật phẩm “Ma tinh duy nhất có thể mở ra thông đạo trở về thế giới hiện đại” cùng với một đạo cụ khác “Khiến thời gian dừng lại ba mươi giây”.
Tất cả trong trời đất, lập tức yên tĩnh lại.
Bất kể là đám kẻ địch đang hò hét hay ném ma pháp vào chỗ bọn họ, hoặc là Jarrett đang vững vàng chắn ở trước người của nàng. Tất cả tất cả, đều ngừng lại.
Thang Mộ vươn tay, nâng hai má của Jarrett. Trong nháy mắt khi tay nàng chạm đến đối phương, thời gian trên người Jarrett bắt đầu đột nhiên lưu động, hắn kinh ngạc nhìn bốn phía: “Cái này là. . . . . .”
“Vốn đang muốn yên tĩnh. . . . . . Nhưng mà bây giờ cũng tốt.” Nàng một bên nói, một bên đột nhiên kéo khuôn mặt hắn xuống, “Sớm nên làm như vậy.”
Khi Jarrett trợn to đôi mắt, một nụ hôn lặng lẽ tới.
Lúc ban đầu chỉ là cánh môi dán chặt cánh môi, êm ái mà đơn giản vuốt ve, rồi sau đó giống như bản năng, răng môi hé mở, đầu lưỡi dây dưa. Trong nháy mắt khi tiếp xúc, tất cả giống như pháo hoa rực rỡ nở rộ trong trời đêm. Không có thời gian dư thừa, chỉ có một cái chớp mắt ngắn ngủn, Thang Mộ lui về phía sau, thoát khỏi trận chiến ngọt ngào hạnh phúc này. Nàng liếm liếm môi, nghiêm túc nhìn chăm chú vào trong đôi mắt tràn ngập cảm xúc đến gần như muốn tràn ra của Ma Pháp Sư tuấn mỹ, nói: “Còn nhớ rõ chứ? Trước khi đến Thần điện, tỷ đã nói sẽ cho một cái đáp án với tình cảm của đệ.”
“. . . . . .” Đôi mắt Jarrett lập tức sáng rực lên.
“Tỷ sẽ không nói mình thích đệ hoặc là yêu đệ. . . . . .” Thang Mộ lặng lẽ nới lỏng vòng tay của đối phương, nhỏ giọng nói: “Tỷ chỉ muốn nói, nếu như trong chúng ta chỉ có một người có thể sống sót, tỷ hi vọng là đệ.” Dứt lời, nàng không hề báo trước mà mạnh mẽ đẩy ra, Jarrett không kịp phản ứng . . . . . . Cứ như vậy biến mất ở trước mắt nàng.
Mới vừa rồi, khi tâm thần chàng trai vẫn mông lung, nàng đã bỏ viên ma tinh kiavào trong ngực của hắn.
Trước đây đều là hắn trơ mắt nhìn nàng rời đi, lần này, rốt cuộc đến phiên nàng nhìn hắn rời đi.
Cái này rất công bằng.
Thời gian ngưng đọng rốt cuộc bắt đầu lưu chuyển. Nhìn chăm chú vào trời đất tràn ngập ma pháp chứa khí tức hủy diệt đang đánh tới, Thang Mộ chậm rãi nhắm lại hai mắt.
Mặc dù mới vừa chia ly, nhưng nếu như có thể, thật muốn gặp lại đệ một lần, một lần là tốt rồi. . . . . .