Shinji nói, càng lúc càng nhanh.
“Cứ tiếp tục thế này cũng không phải với bố mẹ. Anh là con một trong nhà, bố mẹ thường vui vẻ kể với anh chuyện con cháu của người khác, nào là bên hàng xóm mới sinh con, hoặc đứa trẻ nào đó vừa đi mẫu giáo. Tuy bố mẹ không có ý thúc giục, nhưng thấy họ như vậy anh rất xót xa. Những chuyện đó Tsugumi không hiểu được…”
Shinji chợt khựng lại.
“…Xin lỗi, anh lỡ lời.”
“Không sao.”
Tsugumi rũ mắt xuống. Anh không có bố mẹ. Mẹ đã qua đời ngay sau khi sinh anh, bố cũng mất do bệnh tật khi anh đang học đại học. Họ hàng hai bên không còn liên lạc từ lâu, cho nên dù nói thế nào anh cũng không thể hiểu được cảm giác bị người thân gây sức ép. Biết vậy nhưng anh chẳng thấy dễ chịu hơn.
“Hãy hiểu cho anh.”
“Em không hiểu. Em cũng có cảm xúc riêng của mình chứ.”
“Đây không phải chuyện tình cảm.”
“Gì cơ?”
Tsugumi nghiêng đầu.
“Nếu chia tay không phải vì vấn đề tình cảm thì vì cái gì?”
“Vì chuyện con cái… Anh muốn nhanh chóng giải quyết ổn thỏa vì anh có tuổi rồi.”
“Tóm lại là chuyện kết hôn rồi sinh con phải không?”
Shinji không đáp. Cơn giận trong lòng Tsugumi dần lan ra như vết ố không ngừng loang lổ.
Đây là những lời nên nói khi chia tay với người yêu đã sống chung chục năm trời sao? Nhưng vì chung sống quá lâu nên anh hiểu, chuyện đã đến nước này, Shinji sẽ không nhượng bộ. Giống như chuyện mua ghế sofa, anh ta muốn là phải vác về bằng được. Shinji giống một đứa trẻ ngạo mạn, lúc còn ham thích thì dồn hết tình cảm cho nó, nhưng khi tìm thấy thứ tốt hơn sẽ lập tức chạy theo cái mới ngay. Mệt mỏi và tức giận, tiếng thở dài của Tsugumi trở nên nặng nề hơn .
“Trẻ con không phải đồ vật. Nửa chừng có chán thì anh cũng không thể vứt bỏ được đâu.”
“Anh hiểu.”
“Anh chẳng hiểu gì hết.”
“Nhưng anh đã quyết định rồi.”
Shinji đứng vụt dậy rồi bước thẳng về phòng ngủ, chẳng đoái hoài gì đến Tsugumi. Khi anh thấp thỏm đuổi theo thì thấy Shinji đang lôi va li ra khỏi tủ, bắt đầu thu dọn hành lý.
“Anh làm gì thế?”
“Chúng ta không thể sống chung trong tình trạng này được nữa.”
“Em… vẫn chưa đồng ý mà.”
“Nhưng anh không thể chờ được nữa.”
“Gì chứ, vừa mới nói đến chuyện này tối nay thôi chứ đâu.”
Trong lúc đáp trả, Shinji vẫn luôn tay thu dọn hành lý, rồi bước ra cửa.
“Tiền nhà anh vẫn thanh toán nên Tsugumi không cần lo lắng, nhưng em cũng nên nhanh chóng tìm nơi ở mới. Chọn được ngày dọn nhà thì báo cho anh biết.”
Ngụ ý chính là ngoài chuyện nhà cửa ra thì miễn liên lạc phải không?
“Shinji.”
“Chuyện gì?”
Shinji quay đầu lại, nhưng Tsugumi chẳng thể thốt nên lời.
Tiền nhà gì chứ, đây là lúc để ý đến mấy chuyện thực dụng đó sao? À, đây là điều kiện để chia tay chứ gì? Shinji còn có thời gian cân nhắc chứ Tsugumi lấy đâu ra dư dả thời gian như thế. Dùng những lập luận ích kỷ, dồn ép một người còn chưa kịp trấn tĩnh, chẳng phải quá xảo quyệt hay sao?
Lời anh muốn nói thì có đấy, nhưng nhiều đến mức không thể cất nên lời. Tsugumi cho rằng tình hình sẽ không thể xấu hơn được nữa, nhưng lại sợ lỡ lời thì mọi việc sẽ càng thêm tồi tệ.
“Vậy, anh đi nhé.”
Như không chịu được không khí trầm mặc, Shinji sải bước ra đi.