Tsugumi thử suy nghĩ nguyên nhân, nhưng chợt thấy thế này lại thoải mái hơn nên cũng chẳng thắc mắc nhiều. Hơn nữa, khi thấy ở đây tập trung toàn những người thuộc nhiều ngành nghề khác nhau, Tsugumi lại càng yên tâm. Nếu chỉ toàn những người có công việc ổn định thì loại bèo dạt mây trôi như anh sẽ cảm thấy khó sống lắm. Đặc biệt là ở một khu nhà trọ nửa vời như vậy.
Hôm ăn mừng phải chào đón họ đàng hoàng mới được.
Tsugumi thật sự không giỏi tiếp xúc với đám đông, nhưng muốn tạo lập quan hệ thì khởi đầu rất quan trọng.
“Trong mỗi phòng đều có một căn bếp mini cùng nhà vệ sinh, nhưng chỉ có hai phòng tắm, một cái dưới tầng một và một cái tầng hai. Khi nào thấy trống thì anh cứ dùng. Năm ngoái chúng tôi mới sửa sang lại nân vẫn còn mới lắm.”
Mở cửa ra là một dãy hành lang thênh thang thẳng tắp. Bên phải có hai cánh cửa. Phòng chủ nhà của ông Areno là một căn phòng hai gian thông nhau, giờ đang để Sakutaro sử dụng. Bên cạnh đó là phòng của Kudo. Bên trái có hai gian phòng nữa và khu rửa tay với ba vòi nước bằng đồng xếp kề nhau. Nền gạch men màu xanh da trời được xếp thành hoa văn theo phong cách Hồi giáo.
Ở cuối hành lang là phòng tắm, và trước đó là cầu thang dẫn lên tầng hai. Hành lang trên tầng hai hẹp hơn hẳn, có ba phòng ở, một phòng tắm và một ban công rộng rãi đủ cho giặt giũ. Quả thật mội thứ đều cũ kĩ, nhưng những tia nắng xuyên qua đôi cánh cửa ban công bằng kính, rọi vào hành lang thì thật đẹp. Ông của Sakutaro rất có gu thẩm mỹ.
“Đây là phong cách giả cổ thời Showa phải không? Tôi nghĩ con gái phải thích những chỗ như thế này chứ?”
“Phụ nữ không thích dùng chung phòng tắm đâu. Lại còn là phòng trải chiếu nữa.”
Ra vậy. Giờ Tsugumi đã hiểu lí do vì sao khách trọ toàn là nam rồi.
Hành lý không nhiều quá nên quá trình chuyển đồ đã xong xuôi nhanh chóng, còn công đoạn dọn dẹp sau đó anh quyết định tự làm một mình.
Tsugumi khá khắt khe trong việc sắp xếp giá sách.
“Tôi hiểu rồi, vậy tạm thời thế này đã nhé. Cột người bảo lãnh anh cứ để trống cũng được.”
Tsugumi cười nhìn tờ hợp đồng thuê nhà được trao lúc dọn vào.
“Cảm ơn cậu. Từ nay về sau mong được cậu giúp đỡ.”
“Tôi cũng vậy. Nếu có chuyện gì anh cứ gọi tôi nhé.”
Chờ Sakutaro ra khỏi phòng, Tsugumi cúi chào rồi đóng cửa.
Anh vẫn chưa quen vởi cảm giác khi chạm tay vào cánh cửa bằng đồng, đắn đo không biết có nên khóa cửa không, rồi cuối cùng quyết định cứ khóa lại. Một tiếng tạch nho nhỏ vang lên, chọc thủng không gian tĩnh lặng. Tsugumi quay đầu quan sát một lượt những thứ trong phòng.
Thứ đầu tiên nhìn thấy khi bước vào là căn bếp nhỏ ở ngay phía bên phải, chỉ được ngăn phía trước bằng một tấm ván. Trong gian phòng tám chiếu có một bậu cửa sổ cao nagng eo, bên ngoài quây rào sắt màu đen để bảo vệ người ta khỏi ngã ra ngoài. Tsugumi định bày một chậu cảnh lên đó. Hoa màu trắng là đẹp nhất, nhìn từ bên ngoài sẽ không phá vỡ cảnh quan chung của tòa nhà.
Trong một góc phòng có một bàn làm việc, một giá sách trống cùng đống thùng bìa chưa dỡ đang chất đống trên sàn.
Từ giờ anh sẽ sống một mình ở đây.
Tsugumi ngồi xuống giữa phòng. Căn phòng lạ lẫm lại chan chứa cảm giác hoài niệm. Ánh sáng tốt, trần nhà lại cao, chẳng phải tốt lắm sao? Rất ổn mà. Cũng đâu phải anh cố tình ép bản thân nghĩ vậy, thế mà chẳng hiểu sao lại thấy buồn ghê gớm.
Tsugumi đang ngồi ngẩn ngơ thì chợt một tia nắng rực rỡ sắc màu buông xuống. Dường như nó len vào từ ô cửa nhỏ hình bán nguyệt sát trần nhà.
Ô cửa tranh kính kia đã được gắn cố định, những tia màu dịu dàng rọi xuống từ trên cao khiến người ta có cảm giác đang đứng trong nhà thờ. Đẹp thật! Chỉ cần ngắm nhì những thứ đẹp đẽ, tâm trạng anh cũng thoải mái dễ chịu hơn. Tsugumi ngả lưng xuống chiếu, ngước nhìn lớp tranh kính màu.
Mong sao nhanh chóng thoát khỏi tình trạng uể oai này
Mong sao thật khỏe mạnh, không bệnh tật ốm đau gì.
Trong lúc anh đang cầu nguyện vu vơ trong phòng chiếc di động đặt bên cạnh rung lên. Là shinji gọi đến. Từ sau đêm nói chuyện chia tay, anh ta không buồn nhấc máy, chỉ liên lạc với Tsugumi qua mail. Mặc dù anh rất muốn nghe giọng nói ấy, nhưng lại sợ, vì đã lâu quá rồi.