” Tinh Tinh.” Quan Hỏa Nhi vừa ăn đồ ăn Tinh Tinh mang đến vừa hỏi nàng ấy: “Ngươi có thể nói
cho ta biết được không, tại sao các ngươi lại gọi Quan Hân Vân là Đương
gia trang chủ, mà gọi Quan Phú Dân là trang chủ?” Nàng đã tò mò lâu rồi.
Tiểu nha đầu Tinh Tinh khó hiểu: “Hỏa Nhi tiểu thư không biết sao?”
Quan Hỏa Nhi lắc đầu, nàng rất hi vọng Tinh Tinh có thể giải đáp thắc mắc của nàng.
Sau khi tiểu nha đầu Tinh Tinh nhìn nàng chăm chú hồi lâu, mới chậm rãi trả lời: “Thật ra thì Đương gia trang chủ là con của thiếp thất, là do Nhị
phu nhân sau khi bị đoạt đi sự trong sạch mà sinh ra. Từ nhỏ ngài ấy
không được đại lão gia Quan Trường Tiếu thương yêu đã đành, còn bị đưa
đến ngoại viện sinh sống, luôn bị người ta ức hiếp.”
“Cuộc
sống cứ tiếp diễn như thế cho đến khi Đương gia trang chủ không phụ sự
kì vọng của Nhị phu nhân, thành lập được sự nghiệp của mình ở bên ngoài. Còn tài sản của đại lão gia thì dần dần bị suy đồi, khi đó đại lão gia
mới tới ngoại viện muốn Nhị phu nhân khuyên Đương gia trang chủ trở về
tạm thời trông coi sản nghiệp. Nhưng không nghĩ tới nhờ vậy mà cứu vớt
được sự nghiệp dần dần suy sụp của Quan gia trang, mà còn khiến nó lớn
mạnh hơn tới hai, ba lần.”
“Tất nhiên đối với chuyện này thì
đại lão gia cười đến toét miệng, cũng càng thêm không muốn để Đương gia
trang chủ rời đi, cho nên mới phải hạ vị trí của trang chủ xuống, lập
ngài ấy là Đương gia trang chủ.”
“Nhưng mà, chỉ cần là người
của Quan gia trang thì đều hiểu được, thật ra thì Quan gia trang vẫn là
của trang chủ, Đương gia trang chủ chẳng qua là người quản sự bên ngoài, sớm muộn gì cũng có một ngày, Quan gia trang sẽ trở lại trong tay trang chủ, rồi lại tiếp tục bại hoại thêm nữa. . . . .”
“Cho nên
chúng ta đã có một ít hạ nhân quyết định, nếu có một ngày Đương gia
trang chủ phải rời khỏi Quan gia trang, cũng muốn theo ngài ấy tới nông
trường. Mà ta và Bạch Quốc Hành bọn họ chính là như thế, chẳng qua
chuyện này trang chủ và đại lão gia không biết mà thôi.”
Quan Hỏa Nhi nghe Tinh Tinh thuật lại xong, không hiểu sau tâm tình trở nên buồn bã.
Nàng thật không ngờ, nam nhân tự đại lãnh khốc này lại có thân thế như vậy, thật sự là không thể ngờ !
Lát nữa, nàng và Tinh Tinh cùng đi xuống lầu, thay một bộ y phục xanh thẫm
càng lộ ra nét diễm lệ, ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của nam nhân và nữ
nhân dưới lầu, có người kinh diễm, cũng có người ghen tị.
Quan Hân Vân ngồi ở một bàn cách đó không xa, nhìn lên thấy nàng đẹp như
tiên đang nhanh nhẹn bước tới, hắn liền kiêu ngạo đứng dậy, bước nhanh
về phía trước cầm lấy tay nàng, khiến gò má nàng lộ ra một đám mây hồng.
Bởi vì, nàng đột nhiên nhớ tới một câu chuyện xưa, hoàng tử đứng dậy mời
công chúa khiêu vũ. Chỉ tiếc bọn họ không phải hoàng tử và công chúa,
cũng sẽ không khiêu vũ, nếu không, nàng thật sự sẽ có cái loại ảo giác
giống như thật ấy.
“Hỏa Nhi, nàng đang nghĩ gì vậy?”
Thanh âm của Quan Hân Vân đánh gãy suy tưởng của nàng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng thêm đỏ bừng.
“Không. . . . . không có.” Nàng quay đầu sang chỗ khác.
Sao nàng dám nói suy nghĩ này ra cho hắn biết chứ.
Cặp mắt đen của Quan Hân Vân như nhìn thấu lòng người cứ thế nhìn chằm chằm Quan Hỏa Nhi, lúc lâu sau mới đưa miệng đến vành tai nàng thổi khí,
nói: “Sẽ không phải là nàng đang suy nghĩ về ta chứ?”
“Ta. . . . . ta không có, ngươi đừng có nói bậy bạ.” Nàng không nhịn được trách cứ hắn.
Nhìn hắn cố tình thân mật như vậy, hơn một nửa nam nhân trong khách điếm đều hết hi vọng, rút lui giữa đường, mà những nam nhân còn lại thì bị “một
nửa kia” của mình nhéo lỗ tai, ngậm miệng không dám khóc thét.
Vu Chiêu Đường ngồi cùng bàn, lạnh lùng nhìn một màn này, lại hung hăng ực một hớp rượu lớn, ngay lập tức bị Bạch Quốc Hành ngăn lại.
“Chiêu Đường, tí nữa chúng ta còn phải lên đường đấy.” Hắn thấp giọng nói, không muốn để Quan Hân Vân phát hiện.
Thật ra thì sự thống khổ của Vu Chiêu Đường hắn hoàn toàn nhìn thấy, chính
bản thân hắn cũng từng thầm thích Quan Hỏa Nhi, nhưng sau này lại thấy
Quan Hân Vân càng thích hợp với Quan Hỏa Nhi hơn nên mới dứt khoát buông tay.
Nhưng là, hình như Vu Chiêu Đường không buông được, khiến Bạch Quốc Hành không thể không lo lắng cho hắn.
“Ta không sao.” Hắn đẩy tay Bạch Quốc Hành ra, đi về phía Quan Hân Vân đang ôm eo Quan Hỏa Nhi.
“Quốc Hành, Chiêu Đường, dắt ngựa của mình ra, chúng ta đi.”
Rời khách điếm, Quan Hân Vân ngay lập tức ôm Quan Hỏa Nhi nhảy lên ngựa Hắc Toàn Phong của hắn, khiến Quan Hỏa Nhi hoảng sợ hô lên: “Nó sẽ không
đưa chúng ta quay vè Quan gia trang chứ?”
“Không! Sẽ không, chẳng lẽ nàng hi vọng nó chở nàng về Quan gia trang?”
Tất nhiên là Quan Hỏa Nhi ngay lập tức lắc đầu.
“Ai muốn trở về đó chứ?” Nàng đáp.
Quan Hân Vân cười to vài tiếng mới huých con ngựa: “Không muốn là được rồi,
có ta ở đây, nó sẽ không chở nàng đi dạo khắp nơi đâu.”
“Nếu như vậy, lần trước là kiệt tác của ngươi à?” Quan Hỏa Nhi trừng mắt nhìn hắn.
Quan Hân Vân khoát khoát tay. “Tất nhiên là không phải, nhưng mà đó là do ta huấn luyện riêng cho nó, là chuyên dùng để đối phó với trộm.” hơn nữa,
lại là tên trộm nhỏ trong lòng hắn này.
“Đây không phải là một dạng.” Quan Hỏa Nhi đỏ mặt phản bác.
Quan Hân Vân vẫn cười to không ngừng, giục ngựa nhanh chóng phi nhanh, khiến Quan Hỏa Nhi không thể không ôm chặt thắt lưng hắn, không còn để ý tức
giận gì nữa.
***
“Cái gì? Các ngươi không đuổi kịp?”
Ở Quan gia trang, Quan Trường Tiếu vỗ mạnh xuống bàn, mắng mấy tên mà hắn đã phái đi đuổi theo Quan Hân Vân.
“Thật xin lỗi, chúng ta mất dấu bọn họ trong tuyết.” Nam nhân đầu lĩnh quỳ xuống nói.
“Các ngươi. . . . . Không phải ta đã nói rồi sao, nếu không bắt được bọn họ
thì đừng có vác mặt về đây.” Quan Trường Tiếu mắng không chút lưu tình,
làm tên cầm đầu kia mắt trầm xuống.
“Thật xin lỗi, nhưng chúng ta đã dốc toàn lực, hơn nữa lệnh lang cũng không phải người dễ bắt, công phu của hắn. . . . . ”
Nói còn chưa hết câu, đã bị Quan Trường Tiếu cắt đứt: “Đủ rồi! từ khi hắn
bước ra khỏi Quan gia trang, hắn đã không còn là nhi tử của ta, không
cần phải gọi lệnh lang, nghe thật chướng tai.”
Trong lời nói, Quan Trường Tiếu không giấu diếm oán hận đối với Quan Hân Vân chút nào, giống như Quan Hân Vân không phải là con cũa hắn.
Buổi chiều hôm Quan Hân Vân rời đi Quan gia trang, Quan Trường Tiếu đã tháo hết
mấy tấm biển Phù Vân, Hà Vân xuống thay bằng một tấm biển duy nhất
“Trường Tiếu”.
Điều này chứng tỏ phụ tử bọn họ ngầm đấu đá nhau, tính cách trái ngược.
Sau một lúc lâu, đang lúc Quan Trường Tiếu còn muốn mắng bọn hắn làm việc
bất lực, thì ở phòng bên cạnh, một tên nam tử đẩy một chiếc xe lăn đến.
Trên xe lăn là một nam tử có bộ mặt bị tổn thương nghiêm trọng.
“Phú Dân, sao con lại ra đây? Không phải ta đã dặn con phải nghỉ ngơi cho
thật tốt sao? Ngươi chính là bảo bối phụ thân thương nhất, không nghỉ
ngơi cho tốt thì sao được?” (mèo: thực buồn nôn a~)
Nói xong, Quan Trường Tiếu lại phất tay muốn nam tử phía sau đẩy hắn về phòng nghỉ ngơi, nhưng Quan Phú Dân lại không đồng ý.
“Phụ thân, người đã bắt được hỏa yêu nữ kia chưa?”
“Phú Dân, tha thứ cho phụ thân, phụ thân thuê mấy tên ngu ngốc này thế nhưng để bọn chúng chạy thoát, nhưng mà phụ thân nhất định phái người ra
ngoài bắt bọn chúng về,lúc đó mặc con xử lý, con thấy vậy được chưa?”
Quan Trường Tiếu an ủi.
“Phụ thân, vậy bao giờ người mới bắt
được hỏa yêu nữ cho con?” Trên mặt Quan Phú Dân tràn ngập hận ý, vì hắn
đã kể cho Quan Trường Tiếu nghe, Quan Hỏa Nhi đã đốt hắn giống như cây
đuốc như thế nào. Nàng ta đốt cháy thân thể của hắn, cho nên mỗi khi nói chuyện với người ta, hắn sẽ không gọi tên của Quan Hỏa Nhi, mà gọi nàng là “Hỏa yêu nữ”.
Quan Trường Tiếu nghe vậy liền nói: “Ngoan, Phú Dân, chờ lát nữa phụ thân sẽ sai người đi tìm vị trí nông trường
của Quan Hân Vân, bắt hỏa yêu nữ về. Cho nên bây giờ con phải ngoan
ngoãn dưỡng thương, hiểu chưa?”
“Phú Dân hiểu được.”