Thế nhưng nếu lửa này tiếp tục đốt nữa, sẽ đốt luôn cái mạng nhỏ của hắn mất.
Quan Hân Vân không rảnh đi trông nom sống chết của Quan Phú Dân, hắn lập tức vòng qua hành lang dài, chạy vào phòng trong, vẻ mặt sợ hãi hỏi những
hạ nhân đi ngang.
“Hỏa Nhi. . . Hỏa Nhi đâu rồi? Các ngươi có thấy nàng không? Bây giờ nàng ở đâu?” Lòng hắn nóng như lửa đốt.
“Thật. . . thật xin lỗi, tiểu. . tiểu nhân không biết.”
Cổ áo tên hạ nhân bị nâng lên, lại đột nhiên bị hất xuống làm hắn thiếu chút nữa không giữ được trọng tâm mà ngã gục.
Hỏa Nhi, nàng nhất định không được xảy ra chuyện gì. . .
Nàng có biết không, khi ta biết nàng có khả năng sẽ bị đại ca hại. . . ta
rất lo lắng. Hỏa Nhi, đối với ta mà nói, nàng càng lúc càng quan trọng,
nàng có hiểu hay không?
Quan Hân Vân và đám người Bạch Quốc
Hành đi vào phòng Quan Hỏa Nhi, đương nhiên cũng phát hiện tiểu nha đầu
Tinh Tinh ngủ say bất tỉnh.
” Đương gia trang chủ, nàng bị ngửi phải khói mê.” Sau khi kiểm tra mạch của nàng, Bạch Quốc Hành báo cáo.
“Cứu tỉnh nàng.” Quan Hân Vân chỉ bỏ lại câu này rồi bước tiếp vào.
Trong nội thất là một mảnh yên tĩnh, khác biệt hoàn toàn với tình huống hỗn loạn bên ngoài.
“Hỏa Nhi? Nàng ở trong này sao?”
Không có tiếng ai trả lời hắn, điều này làm tim của hắn lại treo cao hơn.
Không! Tỉnh táo một chút, nàng nhất định ở chỗ này, nàng biết hậu quả bị bắt
trở lại khi thoát khỏi hắn, cho nên nàng sẽ không làm thế.
Thật vất vả khiến cho chính mình tỉnh táo lại, Quan Hân Vân loáng thoáng nghe được tiếng khóc.
Đó là. . . . . “Hỏa Nhi! Hỏa Nhi!” Hắn lên tiếng gọi to.
Cuối cùng hắn tìm được nàng trong một góc tối, cả người cuộn lại giống như
trẻ sơ sinh còn trong bụng mẹ. Quan Hân Vân lập tức tiến lại gần.
“Hỏa Nhi!” Hắn vươn tay ra ôm nàng, nhưng khi Quan Hỏa Nhi nâng mặt lên thì hắn lại bị màu đỏ kia dọa sợ.
Ánh mắt của nàng màu đỏ?
Quan Hỏa Nhi chỉ là khóc, tựa như thật nhiều năm trước kia, nàng ngoài ý muốn đốt cháy tên nam nhân kia.
Sau đó, ánh mắt của nàng mới nhìn thấy Quan Hân Vân, nàng muốn giải thích
với hắn, giống như trước kia nàng thấy các xác chết bên người nàng.
“Hắn. . . . . hắn muốn chạm vào ta, ta không chịu. . . . . cho nên mới phải. . . . . ta không phải cố ý, thật mà. . . . . ta thật sự không phải cố ý. . . . . ngươi phải tin tưởng ta. . . . . ta thật sự không cố ý.”
Âm thanh của Quan Hỏa Nhi làm lòng hắn hết sức đau nhức, giống như vết thương bị phá tan, khiến tâm hắn vô cùng đau đớn.
“Ta tin tưởng nàng không cố ý, ta tin tưởng nàng.” Quan Hân Vân khó có được nhu tình ôm chặt lấy thân mình run rẩy không ngừng của Quan Hỏa Nhi,
nói thầm bên tai nàng.
Chết tiệt! Cái tên súc sinh Quan Phú Dân kia đã làm gì nàng?
Hắn càng ôm chặt Quan Hỏa Nhi, đồng thời cũng nhìn thấy y phục của nàng đã
bị cởi ra hơn phân nửa, đai lưng cũng bị rút ra. . . . . Nếu Quan Phú
Dân không phải ca ca cùng cha khác mẹ của hắn, mới vừa rồi hắn nhất định không gọi người dập lửa cứu hắn.
Quan Hỏa Nhi dưới sự an ủi của hắn, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Ngoài cửa Bạch Quốc Hành và Vu Chiêu Đường tiến vào báo cáo: “Đương gia trang chủ, trang chủ bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng, vừa rồi đại phu có
khám qua, tình hình không quá lạc quan.”
Tiểu nha đầu Tinh
Tinh cũng được dời sang phòng khác an toàn, tiếp tục say sưa ngủ, nàng
có thể ngay cả xảy ra chuyện gì cũng không biết.
Sau khi tìm
hiểu tình huống, mắt hổ Quan Hân Vân trầm xuống, không nói câu nào mà
đem Quan Hỏa Nhi dời sang phòng hắn, canh giữ bên người nàng.
“Hỏa Nhi, lần này ta sẽ không rời nàng, tin tưởng ta, ta tuyệt đối sẽ không
để nàng chịu bất cứ tổn thương nào nữa.” Đây là hắn cam kết, đồng thời
cũng là lời thề của hắn.
Sau đó vai hắn nâng lên, lại nói nhỏ: “Mặc kệ nàng là cái gì. . . những lời này đều tính.”
Bên ngoài, Vu Chiêu Đường con mắt tối sầm, nhìn cửa phòng, vẻ mặt tiều tụy rời đi, không một ai biết.
**
“Ngươi. . . ngươi là đứa con bất hiếu, ngươi muốn ta tức chết sao?”
Quan Trường Tiếu ngồi ở đại sảnh, vì hai chân của Quan Phú Dân đã tàn phế,
muốn hắn giao ra đầu sỏ gây nên là Quan Hỏa Nhi, lại bị hắn lạnh giọng
cự tuyệt mà phát hỏa.
“Đúng vậy, phụ thân đại nhân, Hân Vân
bất hiếu, cho nên Hân Vân muốn trở lại nông trường chiếu cố nương, phụ
thân đại nhân chắc sẽ không ngăn cản chứ?” Hắn thần nhàn khí định, uống
một hớp trà rồi nói, khiến Quan Trường Tiếu tức giận đến sắc mặt đều
xanh tím.
Kì thật hắn vốn có chuyện phải rời khỏi đây, chỉ
là, tối hôm qua Quan Hỏa Nhi xảy ra chuyện mới khiến hắn đem việc này
làm trước.
Cho nên mặc kệ Quan Trường Tiếu mắng chửi, dù sao từ nhỏ tới giờ cũng nghe nhiều rồi, căn bản là không thương tổn được
hắn. Mà nương cũng được hắn đón đến nông trường dưỡng bệnh rồi, hiện tại hắn không phải cố kỵ cái gì nữa.
Quan Trường Tiếu nghe được
Quan Hân Vân quyết ý rời đi, trong lòng cũng nhịn không được giật mình.
Hơn nữa chân Quan Phú Dân đã tàn phế, hắn càng thêm cần Quan Hân Vân ở
lại giúp hắn xử lý công việc ở Quan gia trang, cho nên hắn nhất quyết
không để Quan Hân Vân đi.
Thế là mặc dù hắn tức giận muốn điên, nhưng vẫn phải nở nụ cười.
“Hân Vân à, ngươi cũng không phải không biết chân đại ca ngươi đã tàn phế,
lúc nào đi cũng được, nhưng mà không thể là lúc này a! chẳng lẽ ngươi
không sợ đến lúc đó lời đồn đãi bên ngoài sẽ vô cùng khó nghe sao? Này. . . . . Phụ thân cũng là vì ngươi suy nghĩ, cho nên ngươi hãy lưu lại
giúp phụ thân xử lý chút việc đi!” Sắc mặt Quan Trường Tiếu nói thay đổi liền thay đổi ngay, ngay lập tức sắm một bộ dáng vô cùng hòa ái.
Quan Hân Vân cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, chung sống với Quan
Trường Tiếu hai mấy năm, sao hắn lại không biết Quan Trường Tiếu đang
chơi cái trò hề rách nát gì.
Bởi vậy hắn thẳng thắn cười to
vài tiếng, nói: “Phụ thân, người biết rõ ta từ trước tới nay đâu thèm để ý người ta nói cái gì, cho nên lúc nào ta rời đi, cũng không ảnh hưởng
gì.”
Nụ cười của hắn càng lúc càng trào phúng.
Một kẻ mà lúc trước Quan Trường Tiếu coi là cặn bã, mỗi ngày đánh chửi, lúc đó hắn có để ý như vậy không? Quan Hân Vân cười nhạt, lại càng khinh
thường hắn ta.
Quan Trường Tiếu nghe Quan Hân Vân nói vậy, trong lòng lại càng tức giận ngút trời.
Vì thế hắn quyết định lấy ra uy nghiêm của người cha, vỗ mạnh xuống ghế
quát: “Tốt! Nếu ngươi đã không thức thời mà còn muốn đi, như vậy thì cút ngay đi.” Cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật của hắn.
Nhưng
Quan Hân Vân vẫn lạnh lùng nhìn hắn cười nhẹ, Quan Trường Tiếu nhìn hắn không vừa, khó trách trước kia hắn ta thích nhất là đánh chửi trút giận lên hắn, một thân cứng cỏi này của hắn cũng sinh ra hận.
“Chỉ là, trước khi đi ngươi phải để Quan Hỏa Nhi ở lại, nàng chính là người
hại Quan Phú Dân tàn phế hai chân, cũng là hung thủ phóng hỏa đốt phòng, ta quyết định mang nàng lên quan phủ xử lý nghiêm khắc, này. . . . .
chẳng lẽ ngươi không nghe lệnh?” Quan Trường Tiếu nhìn hắn chằm chằm
nói.
“Phụ thân đại nhân, ngươi đã không phản đối ta rời đi, ta đây cũng không nhiều lời, lập tức lên đường đi trước.”
Đột nhiên hắn đi đến trước mặt Quan Trường Tiếu, tà khí nhìn hắn.
“Còn về Quan Hỏa Nhi. . . Phụ thân đại nhân, người nên biết nàng là nữ nhân
của ta chứ? Mà nếu nàng là nữ nhân của ta, đương nhiên sẽ theo ta trở về nông trại, có phải không?”
Bình thường, khi hắn dùng vẻ mặt
này ra lệnh sẽ khiến người khác kinh sợ, mà Quan Trường Tiếu lần đầu
tiên nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ này của hắn, thì ngay cả động cũng không
dám động nữa.
Hắn. . . . . tên Quan Hân Vân này nhất định là ma quỷ tái thế !
Nhất thời trong đầu Quan Trường Tiếu chỉ có ý nghĩ này mà thôi, nhưng mà hắn không cam lòng, nhất là việc Quan Hân Vân đe dọa hắn như vậy càng làm
cho hắn lửa giận ngùn ngụt.
“Đi thôi.” Quan Hân Vân gọi Bạch
Quốc Hành và Vu Chiêu Đương bên cạnh, chuẩn bị đi tìm Quan Hỏa Nhi rời
trang, nhưng Quan Trường Tiếu lại giận dữ gọi hắn lại.
“Chờ một chút! Thằng con bất hiếu này!”
Quan Trường Tiếu gọi vài tên vũ phu vừa thuê tới, mạnh mẽ vây quanh bọn họ lại.
Thật ra thì hắn đã sớm đoán được sẽ có một ngày này. Vì tránh cho Quan Hân
Vân tạo phản không nghe lời, mỗi ngày hắn đều mang theo vài tên vũ phu
để phòng ngừa vạn nhất.
Quan Hân Vân khẽ nâng cằm, xoay người lại nhìn người phụ thân chưa bao giờ làm tròn bổn phận. Có lúc, hắn cảm thấy Quan Trường Tiếu thật đáng buồn.
Chỉ là, nếu hắn nói như thế, Quan Trường Tiếu nhất định sẽ nổi điên đi?
“Phụ thân đại nhân lại muốn làm gì? Không phải người muốn cho thằng con bất
hiếu này rời trang sao? Không cần phải thịnh tình giữ lại thế chứ?”
“Ta cũng đã nói qua, phải để Quan Hỏa Nhi lại, nếu không ngay cả ngươi cũng đừng hòng rời đi.”
Hắn nghĩ sẽ thống khoái mà hành hạ Quan Hân Vân, tất nhiên, mỹ nhân Quan Hỏa Nhi này sẽ đưa cho Quan Phú Dân nếm thử một chút!
“Như vậy nếu ta kiên trì muốn dẫn Quan Hỏa Nhi đi, ý của phụ thân đại nhân là. . . . . ”
“Vậy ta đây phải bắt ngươi lại.”
Quan Trường Tiếu ngoắc tay, những tên vũ phu đang bao vây Quan Hân Vân bỗng cầm đao xông tới, chuẩn bị bắt hắn.
Bạch Quốc Hành và Vu Chiêu Đường thấy bọn họ xông về phía trước cũng ngay
lập tức chắn ở trước mặt Quan Hân Vân, chống đỡ kẻ địch.
Quan Hân Vân vẫn là vẻ mặt tự đắc, giao phó với Bạch Quốc Hành: “Nơi này
liền giao cho các ngươi, ta đi tìm Hỏa Nhi trước, lát sau gặp lại.” Sau
đó liền thi triển khinh công thượng thừa bay đi. (mèo: giờ mới biết anh
có võ công)
Đương nhiên Quan Trường Tiếu sẽ không bỏ qua Quan Hân Vân, liền hét lớn: “Mặc kệ bọn hắn, các ngươi mau đuổi theo đi,
không bắt được Quan Hân Vân thì các ngươi cũng đừng trở lại.”
***
Quan Hân Vân nhảy lên nóc nhà, phi diêu tẩu bích, nhanh chóng tiến vào trong phòng ngủ của mình.
Bởi vì hôm qua Quan Hân Vân bồi Quan Hỏa Nhi cả đêm, cho nên giờ nàng vẫn còn ngủ yên trong phòng hắn.
“A. . . . . Đương gia trang chủ, ngài làm ta hết hồn.” Tinh Tinh không nghĩ đến hắn sẽ lấy phương thức này vào phòng.
“Hỏa Nhi đâu?” Hắn vẩn lộ ra nụ cười gàn dở.
“Ở nội thất, Đương gia trang chủ. . .” Tinh Tinh thấy hắn tiến lên, vốn
muốn ngăn cản, nhưng nói được một nửa thì bị chặn lại. “Tinh Tinh, chúng ta phải trở về nông trường.” Động tác của Quan Hân Vân cực nhanh, lập
tức ôm Quan Hỏa Nhi đang ngủ say không biết gì vào trong ngực.
Hắn điểm huyệt ngủ của nàng, bởi vì cả một buổi tối nàng ngủ không hề yên giấc.
Tinh Tinh, Bạch Quốc Hành và Vu Chiêu Đường đều là người hắn mang đến từ
nông trường, cho nên bọn họ tất nhiên là theo hắn trở về.
“Quay về nông trường. . . A!” Tinh Tinh đang muốn há miệng trả lời, liền nhìn thấy ba, bốn đại nam nhân phá cửa mà vào. May mắn là Bạch Quốc Hành
chạy tới kéo nàng, ôm nàng vào trong ngực, nếu không chắc chắn nàng sẽ
sợ mất mật.
“Quốc Hành, Chiêu Đường, chúng ta đi!” Quan Hân
Vân ôm Quan Hỏa Nhi, chỉ cần phóng ra vài mũi ám khí liền có thể giết ra một con đường sống.
“Đi.” Đoàn người đột phá vòng vây mà ra.